Vây Giữ Em Một Đời

Chương 94: Kỳ Liên Tuyết Dao thật trở về



Sau khi đọc xong bức thư mà Thương Thuyết để lại Thương Thiên Vân nghẹn ngào khóc thành tiếng: “Tại sao…tại sao lại có thể như thế chứ? Tại sao ba lại giấu con chuyện lớn thế này chứ? Cũng vì thân phận của con mà Thương gia mới bị cảnh thảm sát đúng không ba ơi?”.

Thương Thiên Vân nhớ lại những biểu cảm kỳ lạ của Thương Thuyết khi đọc bài báo Kỳ Liên tìm lại được nhị tiểu thư thất lạc hơn hai mươi năm trước, hóa ra lúc đó ông đang phân vân không biết có nên nói ra sự thật về thân thế của cô hay không.

Sự thật đã quá rõ ràng rồi, bức thư của Thương Thuyết để lại, hình ảnh Thương Thiên Vân lúc nhỏ và các món đồ kỷ niệm đều trùng hợp nên Kỳ Liên Tuyết Vũ có đủ căn cứ để nhận định Thương Thiên Vân mới là Kỳ Liên Tuyết Dao bị thất lạc còn Hạ Tiểu Vũ đang ở Kỳ Liên gia chỉ là kẻ giả mạo mà thôi.

Kỳ Liên Tuyết Vũ cầm tờ báo trong cái hộp gỗ lên xem, trang nhất là thông tin tìm trẻ lạc về Kỳ Liên Tuyết Dao năm đó còn treo thưởng một số tiền lớn cho ai tìm được.

Hoàng Kỳ Long xem tờ báo rồi nói: “Tin tức tìm Kỳ Liên Tuyết Dao năm xưa được đăng lên trang nhất các mặt báo của Đông Đô này, anh cũng từng nhìn thấy có lẽ bọn người Tống Minh vô tình biết được chuyện này nên mới giả mạo thân phận”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ nhíu mày: “Nhưng còn xét nghiệm AND thì sao?”.

Hoàng Kỳ Long liền đáp: “Xét nghiệm đó có thể làm giả được mà, với bọn người gian trả xảo quyệt như Tống Minh và Hạ Tiểu Vũ thì không có chuyện gì là không thể hết”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ gật đầu lên tiếng: “Vậy là sự thật đã quá rõ ràng rồi, chị Thiên Vân mới là chị gái thất lạc của em Kỳ Liên Tuyết Dao còn Hạ Tiểu Vũ kia chỉ là kẻ giả mạo tâm địa độc ác lừa gạt mọi người, mưu ma chước quỷ tính kế em nhiều lần như thế. Có thể là bác Thương Thuyết đã đến tìm Hạ Tiểu Vũ nói chuyện, bọn họ vì sợ bại lộ nên mới thảm sát cả võ đường của Thương gia”.

Thương Thiên Vân tỏ vẻ hiếu kỳ lên tiếng: “Nếu vì sợ bại lộ thân phận đáng ra họ nên giết cả tôi diệt khẩu chứ họ để tôi sống làm gì có phải thêm hậu họa vì sau không?”.

Hoàng Kỳ Long liền giải thích cho Thương Thiên Vân nghe: “Theo tôi suy đoán là ba cô không hề nói cho Hạ Tiểu Vũ biết thân thế thật sự của cô là Kỳ Liên Tuyết Dao mà chỉ muốn cô ta tự động nói ra sự thật, bọn họ vì muốn tìm ra tung tích của nhị tiểu thư thật sự để diệt cỏ tận gốc nên mới giữ cô lại để hỏi bí mật mà ba nói trước khi chết”.

Thương Thiên Vân cau mày: “Bọn họ nhờ vào tộc hiệu mà nhận thân, từ lâu Hạ Tiểu Vũ cũng biết tôi có tộc hiệu trên người cô ta nhiều lần dùng rao rạch nhiều đường trên vai tôi như muốn hủy đi tộc hiệu đó, tôi nghĩ từ lâu cô ta đã biết tôi là Kỳ Liên Tuyết Dao rồi”.

Hoàng Kỳ Long nói tiếp: “Tôi thừa hiểu con người Hạ Tiểu Vũ là kẻ ganh tị ghen ghét với hạnh phúc của người khác, cô ta không cam lòng khi biết cô là tiểu thư thật còn mình chỉ là đồ giả mạo nên mới giữ lại mạng sống của cô rồi từ từ hành hạ cho thỏa cơn tức giận trong lòng mình”.

Ánh mắt của Kỳ Liên Tuyết Vũ trở nên sắc lạnh: “Hạ Tiểu Vũ đã làm quá nhiều chuyện không thể dung thứ rồi, năm đó cô ta hại em bị tất cả mọi người ở Đông Đô này hiểu lầm thành kẻ sát nhân vô nhân tính sau đó hại chết anh Tử Mặc hại chết đứa con vô tội của em. Chẳng những vậy cô ta vì để che giấu cho sự giả mạo của mình mà hại chết 28 mạng người vô tội ở võ đường Thương gia còn hại cả chị Tuyết Dao suốt mấy năm nay không thể nhận lại gia đình còn phải chịu tra tấn thân xác. Lần này em trở về rồi nhất định khiến cho cô ta sống không bằng chết để trả giá mới được”.

Nước mắt của Thương Thiên Vân rơi xuống, từ ngày bị giam giữ ở chốn lao tù đó cô cứ nghĩ cuộc đời của mình sẽ kết thúc như thế nhưng rốt cuộc cô gặp được Hoàng Kỳ Long cứu giúp, còn biết được thân phận thật sự của mình là Kỳ Liên Tuyết Dao của Kỳ Liên gia danh giá nữa nhưng cô lại không thấy vui vẻ gì hết, cô thương cảm cho những người vô tội đã chết vì thân thế của mình.



Thương Thiên Vân lên tiếng: “Nhất định phải đòi lại công bằng cho những người vô tội đã chết dưới tay của Tống Minh và Hạ Tiểu Vũ”.

Ánh mắt của Kỳ Liên Tuyết Vũ trở nên sắc lạnh chứa thù hận: “Tên khốn Tống Minh đó còn cả Hạ Tiểu Vũ lần này em nhất định không để hai người đó lộng hành hãm hại mọi người nữa đâu”.

Thương Thiên Vân tuy đã tỉnh lại nhưng mà vết thương trên người vẫn còn nên cần phải ở lại bệnh viện tịnh dưỡng thêm một thời gian, Kỳ Liên Tuyết Vũ vẫn luôn là người bên cạnh chăm sóc cho cô.

Thương Thiên Vân ngồi tâm sự cùng Kỳ Liên Tuyết Vũ: “Từ sau vụ việc em hãm hại chị gái sảy thai chấn động cả Đông Đô em đã đi đâu hả Tuyết Vũ?”.

“Ra nước ngoài lập nghiệp nhưng mà lúc đó em không hề hãm hại chị ta, em cũng không thể hiểu được tại sao chị ta lại ra tay tàn nhẫn như thế nhưng mà bây giờ thì em biết rồi hóa ra chị ta là kẻ giả mạo nên đâu có chút tình yêu thương nào với em, lần này em trở về là để chứng minh sự trong sạch của mình”.

Thương Thiên Vân gật đầu đồng cảm bởi vì cô cũng bị Tống Minh và Hạ Tiểu Vũ hành hạ suốt mấy năm qua không thương tiếc: “Lúc đó đọc tin tức chị không nghĩ em là người như thế nhưng mà lại không có cách gì để giúp em hết, khi đó chị đang đi thi đấu giải quốc tế không thể trở về được”.

“Cảm ơn chị đã tin tưởng em, còn chị sau khi Thương gia bị thảm sát chị bị Tống Minh giam giữ đến tận bây giờ hay sao?”.

Ánh mắt của Thương Thiên Vân rủ xuống, vẻ mặt cô hiện lên sự đau khổ: “Hắn đúng là không bằng cầm thú, hắn không chỉ bắt giam chị mà còn cắt gân tay gân chân của chị nữa nên hiện tại chị không thể tiếp tục theo đuổi võ thuật được nữa, tuy là hiện tại đã đi đứng trở lại được nhưng ước mơ phải dừng lại hoàn toàn rồi. Còn về hình xăm này trên vai trái chính là do Kỳ Liên Tuyết Dao giả mạo đó đã dùng dao rạch nhiều đường lần nào cô ta cũng tức giận ra tay vô cùng tàn nhẫn, bọn họ không giết chết chị mà lại từng ngày từng ngày hành hạ thân xác chị có đôi lúc chị nghĩ đến cái chết muốn tự tử để giải thoát cho chính mình nhưng mà oan ức của Thương gia còn đó nên chị cắn ráng cố sống qua ngày”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ nghe xong thì rơi nước mắt vì đau lòng, cô choàng tay ôm lấy Thương Thiên Vân vào lòng rồi nói: “Xin lỗi chị vì bọn em đã không tìm thấy chị sớm hơn một chút, xin lỗi chị Tuyết Dao vì năm đó em mắt mù nhận lầm người nên rốt cuộc chúng ta đều bị Hạ Tiểu Vũ đó hãm hại thật thê thảm”.

Thương Thiên Vân đưa tay lau nước mắt rồi lau nước mắt trên mặt của Kỳ Liên Tuyết Vũ: “Lỗi cũng không phải tại em”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ rủ mắt: “Năm đó em đòi chơi vòng quay ngựa gỗ, lúc vòng quay bị lệch trục em thương nặng ba đã vì thế mà chỉ lo cứu em bỏ quên chị lại công viên giải trí dẫn đến việc chị bị thất lạc bên ngoài nhiều năm chịu khổ đủ đường, chị có hận em không hả?”.

Thương Thiên Vân lắc đầu đưa gạt đi nước mắt lên mặt của Kỳ Liên Tuyết Vũ: “Không có, chuyện lúc nhỏ chị không nhớ gì hết nhưng mà lúc đó em chỉ là một đứa trẻ mà thôi chuyện vòng quay ngựa gỗ lệch trục là sự cố đâu thể trách em được…hơn nữa chị sống ở Thương gia từ nhỏ được ba mẹ rất là yêu thương không có khổ gì hết, không làm tiểu thư giàu có nhưng mà chị lại được dạy dỗ trở thành một võ sư có ước mơ đã hoàn thành được ước mơ lấy nhiều huy chương vàng của mình rồi”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ lúc này cảm thấy trái tim mình ấm áp vô cùng: “Thật không ngờ chúng ta lại là chị em ruột vậy mà lần đầu tiên gặp chị ở lớp học em lại không nhận ra”.

Thương Thiên Vân khẽ cười: “Lúc đó chị cũng không nhận ra em mà”.

Hoàng Kỳ Long đi vào phòng bệnh của Thương Thiên Vân rồi đưa cho cô và Kỳ Liên Tuyết Vũ xem giấy giám định AND của hai người.



“Hai người đúng là có quan hệ huyết thống, bản giám định này anh đích thân đứng cùng bác sĩ xét nghiệm không có người ngoài nhúng tay vào nhưng anh thắc mắc nha Tuyết Vũ là con ngoài giá thú sao kết quả giám định lại khớp như thế?”.

Thương Thiên Vân cũng từng đọc qua các tin tức Kỳ Liên Tuyết Vũ là con ngoài giá thú của Kỳ Liên gia nên kết quả này hơi bất ngờ.

Kỳ Liên Tuyết Vũ liền lên tiếng giải thích: “Thật ra, em vốn là con ruột của ba mẹ em không phải con ngoài giá thú gì hết”.

Hoàng Kỳ Long và Thương Thiên Vân cùng kinh ngạc ra mặt: “Vậy rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”.

“Thật ra, năm xưa ba em có quan hệ tình cảm với bạn thanh mai trúc mã cũ đúng là có một đứa con ngoài giá thú bằng tuổi em luôn tên là Kỳ Liên Tuyết Linh nhưng mà đứa trẻ đó sinh non nên yếu ớt lại được chuẩn đoán bệnh tim bẩm sinh. Ba sợ để Kỳ Liên Tuyết Vũ cho mẹ nuôi dưỡng không đủ tốt nên đã đánh tráo vị trí của em và đứa trẻ đó với nhau nhưng xui là đứa trẻ đó chỉ sống được mấy tháng rồi mất, lúc đó ông nội đã bắt ba đem em trở về lại Kỳ Liên gia. Do đó đến tận bây giờ mẹ vẫn bị ba lừa gạt chuyện em là con ngoài giá thú, vì nghĩ em không phải con ruột nên mẹ đã đổ hết tội lỗi chuyện chị Tuyết Dao đi lạc lên đầu em, từ nhỏ em chưa bao giờ nhận được tình yêu thương từ mẹ hết”.

Hoàng Kỳ Long gật đầu: “Hèn gì kết quả giám định hai người khớp đến vậy luôn, nhưng sao em biết được hết những chuyện này vậy hả Cindy?”.

“Trước lúc ông nội mất đã kể cho em nghe hết sự thật thân thế của em rồi, anh Thời Cung cũng biết”.

Thương Thiên Vân sau khi nghe rõ mọi chuyện liền ôm lấy Kỳ Liên Tuyết Vũ vào lòng xót xa: “Tội nghiệp cho em gái của tôi”.

“Không sao đâu em quen rồi”.

Thương Thiên Vân nhìn Kỳ Liên Tuyết Vũ bằng ánh mắt chứa đựng sự yêu thương: “Trước đây chị không biết là chị có một đứa em gái nhưng mà từ bây giờ chị biết rồi chị sẽ yêu thương em thật nhiều bù đắp cho những tổn thương mà em phải chịu đựng từ trước đến nay”.

Hoàng Kỳ Long gật đầu cảm thấy Kỳ Liên Tuyết Vũ tìm lại được chị gái là chuyện tốt đã vậy còn là người quen thân thế rõ ràng nên an tâm hơn: “Từ bây giờ hai người là gia đình rồi ha, chúng ta cũng nên gọi Thiên Vân là Kỳ Liên Tuyết Dao nhỉ?”.

Thương Thiên Vân liền lắc đầu: “Tôi nghĩ hiện tại tôi chưa thế sống với thân phận Kỳ Liên Tuyết Dao đâu, bọn người Tống Minh phát hiện tôi biến mất thế nào cũng truy tìm cho mà xem”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ gật đầu tỏ vẻ tán đồng: “Chị nói phải đó nếu bây giờ chị công khai xuất hiện với thân phận Kỳ Liên Tuyết Dao thế nào bọn chúng cũng không để chị yên thân, cứ tạm thời để chị dưỡng thương ở Nam Giang Cảnh Đế với chúng ta chờ khi nào vết thương lành hết rồi tính tiếp”.

Hoàng Kỳ Long gật đầu: “Được nghe theo hai người hết”.