Vây Giữ

Chương 22: Chỉ là một sợi chấp niệm



Khai màn chính là một cậu trai khá cao, nghe giải trình thì hắn là con cháu đời sau của gia tộc Senangon từng bị bắt lại do chiến cuộc chiến giữa gia tộc Valien Dojui và Senangon, họ không may thất thủ nên đã để lạc mất đứa cháu này vào tay địch.

Hắn bây giờ rất có giá trị cho những gia tộc là kẻ địch của Senangon bấy giờ, họ chưa có cơ hội để khiến Senangon nhúng nhường thì đây chính là con tin duy nhất.

"Một viên đá Bích Vĩ thời Carolingien!"

Bên dưới đã có người rao tên bảo vật để có cơ hội đổi lấy con tin. Dĩ Đan ngồi trên ghế sofa lúc này cũng đi tới tựa người trên thanh sắt lan can ở tầng thứ hai mà nhìn xuống xem náo nhiệt cùng Tứ Hổ.

"Bộ kiếm lát ngọc Tinh Bích xuất xứ từ Kim Tự tháp!"

"Ai vậy, món đồ đắt giá như vậy mà lại chỉ đem trao đổi với một con tin thôi sao?"

Nhìu người bên dưới ngạc nhiên khi nghe tên của hai món bảo vật đắt giá như vậy, thú thật cũng có chút hứng thú muốn xem tiếp theo sẽ như thế nào.

Bọn họ họ là người đề cử việc trao đổi, chắc chắn sẽ chẳn để mình phải lỗ. Tất nhiên sẽ lựa món nào mình cảm thấy cần nhất để trao lại con tin.

"Nếu không ai ra bảo vật nữa thì chúng tôi sẽ quyết định trao đổi, thời gian ba giây bắt đầu!"

"Ba"

"Hai"

"Một"

"Chúng tôi xin nhận bộ kiếm lát ngọc Tinh Bích, hoàn thành trao đổi!"

Tiếp theo họ mang ra một người phụ nữ tầm hai mươi mấy tuổi, với nét đẹp vừa nhẹ nhàng vừa sắc sảo lại vừa tinh tú, họ chỉ giới thiệu xơ rằng cô gái này thuộc dòng dõi của gia tộc Aivius Mokuz khi xưa, là gia tộc mạnh nhất nhì hắc đạo đời trước chỉ sau Trì Hoạn Tam Luân, là xữ nữ, luôn được chăm sóc kĩ càng hoàn toàn sạch sẽ.



Gì vậy chứ? Cái này không phải là đang bán kĩ nữ phục vụ giường chiếu cấp cao sao? Cô gái kia đẹp như vậy, vứt cho giới thượng lưu đã thấy tiền là phù du rồi, đằng này lại vứt cho giới hắc đạo để lưu lạc thì....Khẩu vị sang quá!

Tính sơ qua thì trong sự kiện này cũng có những người thuộc tầng lớp thượng lưu tham dự, thật biết cách làm người ta trố mắt.

"Lọ tinh ngân hạt pha!"

"Con ấn tỷ nhà Đường Kim!"

"Chuỗi đá thạch anh tím đế kim cương!"

Trần Hy ở trên mới đá mắt Tuân Duật, trêu ghẹo một chút:

"Dạo này thấy cậu bị thiếu hơi phụ nữ!"

Tuân Duật cười khảy một cái rồi lại bảo:

"Đi theo lão đại bao năm, máu phụ nữ thấy đã quá đủ!"

"Các người nhường nhau cái gì, không thấy cô ta rất đẹp sao?"

Dĩ Đan nghe họ đá kháy nhau cũng thật chướng mắt mà lên tiếng, Hạ Quân thấy cô im anh ách nãy giờ cũng lên tiếng thay một người phụ nữ thì cười.

"Tiểu muội muội, không phải trong nhà chúng ta đã có đệ nhất mỹ nữ Hoạn Thành sao, còn gì là thiếu hơi phụ nữ?"

"Câm miệng! Tôi là người của Mộc gia, không tới lượt các người châm chọc!"



Bốn người kia thấy cô đã xù lông thì bản mặt lạnh tanh thường ngày cũng biết cười, lại tít mắt mà cười.

Đáng ghét, sỉ nhục cô quá đáng!

Bên dưới lúc này cũng đã hoàn thành trao đổi kĩ nữ kia. Người đàn ông đổi được thèm đến chịu không nổi mà đem cô ta đi thưởng vị ngay, đã có lòng như thế thì người tổ chức cũng sai người chuẩn bị phòng riêng cho hắn.

Lúc này, Tịnh Nguyệt đang đứng ở trong đám đông, trên người cô mặc nguyên một bộ đồ đen và đội vành mũ áo khoác. Dĩ Đan đánh mắt qua trái thì bắt gặp ánh mắt của Tịnh Nguyệt đang ở bên dưới đại sảng.

Dĩ Đan lúc này trào dâng lên một cảm giác vô cùng quen thuộc nhưng vẫn chưa nhận thức là cái gì. Cô nhìn chằm chằm vào bóng dáng màu đen đó, mũa áo che phân nửa khuôn mặt. Trên mắt đeo kính nhìn không rõ nên cô tháo kính đen ra. Lúc này Tịnh Nguyệt mới nhìn thấy rõ từng nét trên khuôn mặt cô, càng rõ hơn là nó đã biết đó là người phụ nữ mà mình có biết bao nhiêu quý trọng.

Nhưng...lúc này không thể nhận nhau. Nó đang là người trong tổ chức, làm việc cho tổ chức, thật sự có quá nhiều việc đi xa với sức tưởng tượng. Càng không thể gặp mặt Dĩ Đan trong cái thân phận này. Đợi khi nào rời tổ chức, sau đó chị em mình lại gặp nhau, được không?

Tịnh Nguyệt trong tim đã thắt lại một cơn đau đến tận xương tủy, không đủ can đảm để gặp thì sẽ lũi lại mà rời đi.

Dĩ Đan thấy kì lạ càng thêm khó hiểu thì cô gái đó đã quay người đi khỏi.

Bóng dáng này...sao lại quen thuộc đến thế?

Dĩ Đan lập tức chạy theo tìm kiếm. Lục Hàn đang bàn chuyện cùng với người đứng đầu tổ chức nên giao cô lại cho bọn Hạn Quân. Còn bọn Hạ Quân lúc này đang chăm chú xem trao đổi rồi tán gẫu lẫn nhau, chẳng để ý sự khác thường của cô.

Không biết có phải vì so với bọn họ, chiều cao của cô quá khiêm tốn hay không nên khi bị thụt ra sau thì họ cũng chẳng thấy khác thường.

Cô xuống cầu thang, lần lõi vào đám đông để tìm kiếm cái bóng dáng thân thuộc khi nãy, dù sao bọn họ cũng xa nhau mấy năm ròng rồi. Ai cũng lớn lên, không nhận ra ngay cũng là điều đương nhiên.Nhưng sâu thẳm trong tâm hồn cô vẫn chứa một sợi chấp niệm gắn bó với tình chị em mãi mãi.

Dĩ Đan nhìn chung quanh vẫn là không thấy rõ, quay lưng lại thì thấy bóng dáng đó đang đi sâu vào tòa nhà.

Dĩ Đan nhanh chóng chen chúc đi theo, khoảng cách của cô và cô gái ấy thật sự càng đi lại càng xa, cứ như ảo mộng càng đuổi theo lại càng thấy xa vời. Nhưng cô không dừng lại, cô muốn biết tại sao cảm giác của mình đối với người này lại quen thuộc đến thế?