Váy Hạ Thần

Chương 10: Lời nói dối bị vạch trần



Thẩm Đường mua các loại hải sản cho Tưởng Thành Duật, ngay cả cơm cũng là cơm rang hải sản.

Ông chủ quán cơm cũng là người trong làng, liếc mắt một cái đã nhận ra cô nên cùng cô nói vài câu. Thấy cô mua nhiều như vậy nói sức ăn của cô so với trước đây đã nhiều hơn nhưng thật ra là càng ăn càng gầy.

Cô đành phải cười cho qua.

Mang theo nhiều đồ ăn nên Thẩm Đường quay về nhanh, có khi còn chạy bước nhỏ nữa.

Đẩy cửa phòng khách một cái cô liền há hốc mồm.

Tưởng Thành Duật cùng ông nội đối mặt nhau ngồi trên ghế sofa, anh đang pha trà cho ông nội.

Cửa đẩy ra, cả hai người đồng thời ngó qua.

Bầu không khí trong phòng khách vi diệu đến mức nói không nên lời, thậm chí có phần lúng túng nữa.

Đầu óc Thẩm Đường rối loạn, mơ hồ không rõ tình huống bây giờ là sao.

Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, trong vài giây ngắn ngủi miễn cưỡng khôi phục lại sự bình tĩnh.

Làm diễn viên vài năm quả không uổng phí.

"Hai người đều đang uống trà nói chuyện sao. Ông nội, con giới thiệu cho ông một chút, vị này chính là—" cô cười cười rồi truyền đạt bằng ánh mắt cho Tưởng Thành Duật.

Tưởng Thành Duật hiểu ý, không chút sơ hở nói: "Tôi vừa nãy đã tự giới thiệu qua với ông nội. Tôi là vệ sĩ riêng do công ty thuê cho cô, còn phụ trách đối diễn hàng ngày."

"........."

Tưởng Thành Duật đứng lên: "Cô Thẩm, cô cùng ông nội nói chuyện đi. Tôi đi ăn cơm rồi nhân tiện đọc lại lời thoại."

Thẩm Đường nghẹn cười, đem túi đồ ăn cho anh.

Đến khi Tưởng Thành Duật nhận lấy liền nắm luôn cả tay cô trong vòng vài giây, dùng khẩu hình nói: "Xin lỗi."

Xin lỗi vì không cẩn thận để bản thân và ông nội gặp mặt sớm.

Cửa phòng ngủ đóng lại.

Thẩm Đường nhìn về phía ông nội. Ông nội chống quải trượng đứng lên, chỉ chỉ phòng ngủ của ông để cho cháu gái theo mình đi vào. Nói trong phòng khách có chút bất tiện, tránh cho Tưởng Thành Duật nghe được.

Thẩm Đường đỡ ông nội quay về phòng ngủ rồi khóa trái cửa.

Ông nội dễ chịu đi không ít, vừa nãy cả người ông không thoải mái cho lắm.

Ông tựa vào mép giường rồi đưa ghế cho cháu gái ngồi.

"Đường Đường, cái kia.... Là vệ sĩ thật sao?"

Thẩm Đường gật đầu liên tục, cô không rõ lắm khoảng thời gian cô chưa quay về thì Tưởng Thành Duật với ông nội hàn huyên cái gì. Lúc này nói nhiều sai nhiều nên cố hết sức giữ im lặng vậy.

Hai tay ông nội nắm quải trượng gõ vài cái trên mặt đất, rất không tình nguyện mà chấp nhận chuyện Tưởng Thành Duật là vệ sĩ thật, nhưng vẫn còn chưa thông suốt: "Tuấn tú lịch sự, sao làm vệ sĩ nhỉ, phải đứng cả ngày."

Vừa rồi ông không được tự nhiên là vì Tưởng Thành Duật lễ độ cung kính đứng ở kia. Nói đây là công việc của anh nên thành thói quen rồi, ngược lại ngồi có chút không quen.

Sau nhiều lần ông yêu cầu ngồi, Tưởng Thành Duật mới ngồi.

Thẩm Đường: "........"

Hai tay xoắn vào nhau.

Nói dối khiến người ta không nghi ngờ gì.

Ông nội chống quải trượng đi qua đi lại, "Đường Đường, cậu vệ sĩ này đã ở với con bao lâu rồi?"

Thẩm Đường nhìn như đang nghiêm túc suy nghĩ, "Con quên rồi, không thể nhớ được ạ. Làm sao có thời giờ nhớ chuyện râu ria, chỉ là một vệ sĩ lại còn là tiền của công ty nữa chứ."

Cô tỏ ra chả sao cả.

Ông nội không khỏi lo lắng, "Cả ngày đi theo con vào nam ra bắc, làm sao có thời gian tìm đối tượng để kết hôn chứ."

"Ông nội—" Thẩm Đường bất đắc dĩ cười, "Nói không chừng người ta căn bản không có ý định kết hôn đâu ạ. Người có thân phận như bọn họ, chúng ta người bình thường làm sao hiểu được trong lòng anh ấy muốn gì."

Ông nội: "Ông nhìn cậu ấy rất có trách nhiệm đấy."

Thẩm Đường phụ họa: "Vâng, tố chất làm việc không tệ."

Ông nội quan tâm nhất chính là: "Nếu là vệ sĩ thì buổi tối ở đâu?"

"........Tối hôm qua anh ấy ở tạm trong phòng hometsay phía sau. Lát nữa con sẽ để anh ấy ở nhà của anh Thẩm, như thế sẽ tiện bảo vệ con hơn."

Thẩm Đường giải thích như vậy: "Lúc trước con về gấp nên phòng nhà anh Thẩm đã kín rồi."

Ông nội nói: "Không phải nhà anh Thẩm con còn một phòng trống ở bên ngoài sao?"

Thẩm Đường gật đầu, "Mấy ngày trước kết thúc bộ phim, con vẫn còn chưa thoát vai nên quên mất. Tối hôm qua sau khi ngủ mới nhớ đến ạ."

Giọng nói của cô tự nhiên, "Để đến lúc ăn cơm với anh Thẩm con nói một tiếng."

Trong lúc nói chuyện, Thẩm Đường tiện tay vớ lấy cây bút ông nội để trên bàn chơi. Cuốn sổ bằng da mềm màu đen để bên cạnh laptop, dây đánh dấu trang màu đỏ trong cuốn sổ để lộ ra một chút.

Thu hồi ánh mắt, cô xoay xoay cây bút.

Vốn dĩ ông nội còn nhiều chuyện muốn nói nhưng nhìn cháu gái xoay xoay cây bút, không xa kia chính là cuốn sổ.

Thì đột nhiên ông hắng giọng.

"Đường Đường, con quay về phòng mau mau đối lời thoại đi. Ông đi xem nhà anh Thẩm làm đồ ăn gì."

Bởi vì chột dạ, ông vội giục cô đi.

Thẩm Đường buông bút máy rồi quay về phòng của mình.

Tưởng Thành Duật đang ăn cơm rang hải sản, ngẩng đầu nhìn phía sau cô, không có ai cả, "Anh không có phá hỏng chứ?"

"Không." Thẩm Đường ngồi xếp bằng trên thảm lông cừu trước bàn trà.

Anh nói: "Cơm rang hải sản giống với vị anh thường ăn đấy."

"Em có quen ông chủ, nói đầu bếp nhà bọn họ làm theo khẩu vị mà anh thích."

Tưởng Thành Duật nhìn cô, "Em biết anh thích ăn cơm rang hải sản gì sao?"

"Ừm." Thẩm Đường không nhiều lời, tay chống cằm nhìn anh.

Nhìn phần trên của cơm rang hải sản, Tưởng Thành Duật không hỏi rõ ngọn nguồn rằng cô ra ngoài hơn một tiếng là chạy đi chơi chỗ nào.

"Sáng mai anh đi nội thành một chuyến, buổi chiều quay về. Nghiêm Hạ Vũ và Phó Thành Lẫm đến Thâm Quyến để bàn về chuyện hợp tác." Anh thông báo trước cho cô.

Hai người Nghiêm Hạ Vũ và Phó Thành Lẫm, Thẩm Đường đều biết. Phó Thành Lẫm là bạn hồi bé của Tưởng Thành Duật, ba người bọn họ chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, còn chung vốn mở công ty đầu tư.

Cô gắp một con tôm trong hộp cơm của Tưởng Thành Duật bóc vỏ ăn, "Vậy ngày mai anh đi nội thành thì không ở với em một ngày rồi?"

Tưởng Thành Duật: "Bổ sung cho em hai ngày nữa."

Này là không thiếu cũng không dư.

Tưởng Thành Duật đem con tôm cuối cùng trong hộp cơm bóc vỏ cho cô. Nói về đàn piano trong phòng khách, cây đàn đó đã được vài năm tuổi còn là hàng nhập khẩu được đặt làm nữa.

Hóa ra cô nói trong nhà có tiền không phải là nói giỡn.

"Hồi nhỏ em thích đàn piano sao?"

"Ừ, nếu không một lòng muốn vào giới giải trí thì có thể bây giờ em là bậc thầy piano đấy, diễn tấu khắp thế giới. Cũng không dễ nói, nếu lúc ấy không vào giới giải trí, em tốt nghiệp xong chắc chắn sẽ làm phân tích chứng khoán thì mới có thể ở trong công ty gặp được anh. Anh sẽ bị khuất phục trước dung mạo và trí tuệ tuyệt vời của em. Đáng tiếc, biển khổ vô biên, chưa đủ to lớn nên em không quay lại được." Khóe miệng cô cười mỉm, nói lời trong lòng làm người ta không phân biệt được đâu là thật đâu là giả.

Tưởng Thành Duật ăn cũng gần no liền thu dọn bàn trà.

Thẩm Đường giúp anh đem hộp thức ăn ném vào thùng rác.

Vừa nãy cô nói đến tốt nghiệp đại học, sau ba năm, anh lại hỏi một lần nữa: "Rốt cuộc em tốt nghiệp trường nào vậy?"

Thẩm Đường ngẩng đầu nhìn anh: "Anh hỏi cấp Hai hay là cấp Ba?"

Tưởng Thành Duật không còn gì để nói, cười khẽ.

Anh cầm bình nước rồi dựa vào cửa sổ, đứng ở đó cho tiêu.

Thẩm Đường rửa tay từ phòng tắm xong đi ra, lau khô nước trên tay, "Sao trước kia anh không hỏi em tốt nghiệp trường nào?"

Cô lấy khăn mặt lau đầu ngón tay, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn anh, trả đũa: "Em đã hỏi anh liệu nộp đơn vào Học viện Thương Mại tốt nhất có khó không, anh xem xong cũng chẳng quan tâm em."

Tưởng Thành Duật hơi ngửa đầu uống nước, nuốt nước xuống rồi quay về phía cô: "Lúc ấy hỏi, em không nói thi vào đại học tốt nhất."

Sẽ không hỏi thêm nữa để tránh cho cô nói anh ở trước mặt cô khoe bằng cấp.

Thẩm Đường hoàn toàn không thể nhớ được cái này nên tiếp tục thỏa mãn lòng hiếu kỳ của anh: "Tiểu học đến cấp Hai em học trường Quốc tế ở nội thành, cấp Ba thì ở Anh, đại học—"

Cô đối diện với anh, "Để em nghĩ một chút đã."

Nửa câu sau nói ra đặc biệt không đáng tin.

Tưởng Thành Duật không biết lời nói kế tiếp cô muốn nói gì, rốt cuộc là có thể tin được hay coi như là lời đùa cũng nghe một chút.

"Không nhớ nổi rồi." Cô cười: "Trí nhớ không được tốt, quên mất trường đại học đã học rồi."

"........."

Tưởng Thành Duật chỉ biết vài câu cô không nói thật.

Cũng có thể là cô học đại học bình thường nên không muốn nhắc đến.

Anh nghĩ vậy.

- --

Bốn giờ bốn mươi lăm phút sáng hôm sau, Tưởng Thành Duật bị lạnh mà tỉnh. Trên chân chỉ được đắp một góc chăn còn lại đều bị Thẩm Đường quấn lại trên người, đầu cô được bao phủ trong chăn đang ngủ say.

Cho dù là chăn có to như thế nào thì cuối cùng cũng bị cô chiếm lấy quấn lên người.

Anh tìm được điều khiển từ xa của điều hòa, bấm nhiệt độ phòng cao lên chút.

Ở làng chài, làm việc và nghỉ ngơi đặc biệt có quy luật. Tối hôm qua chưa đến mười giờ đã ngủ, sau khi tỉnh dậy vì bị lạnh cũng không mệt nên Tưởng Thành Duật liền đi tắm.

Năm rưỡi tài xế sẽ đón anh, chở anh đến nội thành gặp Nghiêm Hạ Vũ và Phó Thành Lẫm.

Tưởng Thành Duật sợ sáng nay dậy không nổi nên để báo thức trong điện thoại là năm giờ, báo thức đúng giờ liền vang lên.

Thẩm Đường nhạy cảm với tiếng vang, điện thoại vẫn kêu không ngừng mà chưa có ai tắt nên cô tung chăn đứng dậy.

Đèn phòng tắm sáng, cửa thủy tinh mở một nửa, một tầng hơi nước mờ mịt.

Trong phòng để quần áo có tiếng, có người ở bên trong.

Thẩm Đường lấy điện thoại của Tưởng Thành Duật qua tắt báo thức. Trên màn hình có tin nhắn chưa đọc, Điền Thanh Lộ: [Ngày mai cậu có đến không?]

Thời gian nhận được tin nhắn là mười rưỡi tối hôm qua.

Lúc ấy cô và Tưởng Thành Duật ở trên giường náo loạn sau đó đã đi ngủ luôn.

Cô không biết Điền Thanh Lộ là người như thế nào đối với Tưởng Thành Duật, bạn bè hay là đối tác, cũng có thể là quan hệ khác.

Thẩm Đường tắt màn hình, thả điện thoại về chỗ cũ.

Cô ngủ cũng đủ rồi nên bị đánh thức cũng không mệt. Cả người làm tổ trong chăn, dựa vào đầu giường chờ Tưởng Thành Duật đi ra.

Hôm nay Tưởng Thành Duật mặc vest cơ bản đang cúi đầu đeo khuy măng sét, không nhanh không chậm từ phòng quần áo đi ra.

Giọng Thẩm Đường có chút lười biếng xen lẫn chút tỉnh ngủ, "Sao anh dậy sớm vậy?"

Tưởng Thành Duật ngẩng đầu, cô khoác chăn, hai chân duỗi ra bên ngoài.

Anh đi về phía giường, "Bị lạnh nên tỉnh. Nhưng cũng sắp đến giờ dậy rồi nên dậy luôn."

Tưởng Thành Duật đến mép giường, Thẩm Đường ngửa mặt, "Hồi nhỏ em có thói quen xấu là ngủ thích quấn chăn. Lần sau anh lạnh thì cứ lấy chăn lại nhé."

Tưởng Thành Duật cúi người, tay chống bên người cô: "Lấy chăn lại sẽ đánh thức em."

Nói xong anh muốn hôn cô.

"Anh đừng động." Thẩm Đường kéo cổ áo sơ mi anh, trong cổ có một vết tím, là kiệt tác của cô tối hôm qua.

"Làm sao vậy?" Tưởng Thành Duật đoán được vết hôn: "Tối hôm qua em cắn đấy."

Thẩm Đường: "Nói không chừng không phải là em đâu."

"Dù sao ngoài em ra cũng chẳng có ai khác."

Thẩm Đường đem cúc áo sơ mi cài đến trên cùng, như vậy mới có thể che hết.

Tối hôm qua Tưởng Thành Duật bị cô làm ầm ĩ không nhẹ, không có đồ mà anh cũng không tiện đi ra ngoài mua. Một 'vệ sĩ' mua đồ dùng này khiến người ta sẽ nghĩ nhiều.

Phần lớn các cửa hàng trong làng cô đều là con gái mở nên tối hôm qua anh đành phải chịu đựng.

Điện thoại kêu 'ong ong'.

Tài xế đã đến nên gọi điện thoại tới.

Tưởng Thành Duật cúi đầu hôn má cô, "Em ngủ thêm nữa đi, trước khi trời tối anh về."

Lấy điện thoại rồi anh tắt đèn tường đi ra ngoài.

Chưa đến năm rưỡi, bình minh lên, trong không khí của buổi sáng sớm tỏa ra hương vị của biển.

Khách du lịch nối liền không dứt trên bãi biển đang ngắm mặt trời mọc.

Hai chiếc xe hơi màu đen theo thứ tự đậu ven đường, vệ sĩ nhìn thấy Tưởng Thành Duật từ trong sân ra liền mở cửa xe phía sau.

Thư ký lúc này cũng theo xe đến đây, đi phía trước vài bước, "Tổng giám đốc Tưởng, mười lăm phút sau có cuộc họp từ nước ngoài qua video."

Tưởng Thành Duật gật đầu, tựa như có linh cảm đột nhiên anh quay đầu.

Ông nội ngồi ở trước hàng rào đang mờ mịt nhìn anh và xe của anh.

Cách mấy mét rồi vừa nãy còn có tiếng tổng giám đốc Tưởng, ông nội cũng có thể nghe rõ.

Tưởng Thành Duật để vệ sĩ và thư ký lên xe còn anh đến trước mặt ông nội. "Ông nội, ông dậy sớm vậy?"

Ông nội nhìn thấu nhưng không vạch trần, "Tuổi lớn rồi nên ngủ không được."

Ông chỉ chỉ bờ biển, "Chỉ cần trời tốt thì mỗi ngày ta đều ở đây đợi mặt trời mọc."

Tưởng Thành Duật ngồi xổm xuống, suy nghĩ phải giải thích làm sao vì anh thật sự không còn cách nào khác để tiếp tục nói dối ông.

Ông nội nghĩ hôm nay anh đi sẽ không về, "Chỉ cần không chê nơi này, về sau có rảnh thì cậu cứ đến đây chơi."

"Cháu không đi, cháu ở đây chơi vài ngày. Hôm nay chỉ là đi nội thành bàn chuyện thôi." Tưởng Thành Duật xin lỗi, "Ông nội, đợi gần tối cháu về chúng ta nói chuyện một chút."

Mặc dù ông nội không rõ Tưởng Thành Duật vì sao lại nói dối bản thân là vệ sĩ, nhưng luôn có lí do, "Cậu nhanh lên xe, đừng làm chậm trễ công việc, không phải cậu còn muốn họp sao?"

Tưởng Thành Duật hổ thẹn nói không nên lời, anh liền gật gật đầu.

Trước khi đi, anh cầm lấy mu bàn tay thô ráp đầy gió sương của ông nội.

Mãi đến khi xe rẽ hướng, Tưởng Thành Duật mới đóng cửa sổ xe lại.

Cách hội nghị còn năm phút đồng hồ, anh nhắn tin cho Thẩm Đường: [Ông nội đang ở trước cửa, không ngờ ông lại dậy sớm như vậy. Buổi chiều trở về anh sẽ giải thích với ông nội, nói anh thích em, đang theo đuổi em, từ Bắc Kinh theo đến đây. Để lần tới có rảnh, anh lại cùng em về làng Hải Đường, đến lúc đó sẽ nói với ông nội rằng anh theo đuổi được em rồi.]