"........Tối hôm qua anh ấy ở tạm trong phòng hometsay phía sau. Lát nữa con sẽ để anh ấy ở nhà của anh Thẩm, như thế sẽ tiện bảo vệ con hơn."
Thẩm Đường giải thích như vậy: "Lúc trước con về gấp nên phòng nhà anh Thẩm đã kín rồi."
Ông nội nói: "Không phải nhà anh Thẩm con còn một phòng trống ở bên ngoài sao?"
Thẩm Đường gật đầu, "Mấy ngày trước kết thúc bộ phim, con vẫn còn chưa thoát vai nên quên mất. Tối hôm qua sau khi ngủ mới nhớ đến ạ."
Giọng nói của cô tự nhiên, "Để đến lúc ăn cơm với anh Thẩm con nói một tiếng."
Cô gắp một con tôm trong hộp cơm của Tưởng Thành Duật bóc vỏ ăn, "Vậy ngày mai anh đi nội thành thì không ở với em một ngày rồi?"
Tưởng Thành Duật: "Bổ sung cho em hai ngày nữa."
Này là không thiếu cũng không dư.
Tưởng Thành Duật đem con tôm cuối cùng trong hộp cơm bóc vỏ cho cô. Nói về đàn piano trong phòng khách, cây đàn đó đã được vài năm tuổi còn là hàng nhập khẩu được đặt làm nữa.
Hóa ra cô nói trong nhà có tiền không phải là nói giỡn.