Mấy ngày này anh dành nhiều thời gian với ông nội hơn Thẩm Đường. Phần lớn thời gian Thẩm Đường đều làm tổ trong nhà đọc kịch bản còn anh phụ trách cùng ông nội ra ngoài đi dạo.
Anh đi quanh các ngõ ngách của làng Hải Đường. Mỗi nơi Thẩm Đường đi qua hồi còn nhỏ ông nội đều nhớ rõ, cũng dẫn anh đi xem qua.
Tới buổi tối, Thẩm Đường che kín người đi dạo khắp con ngõ nhỏ hóng gió biển thổi, đến lúc về chắc chắn sẽ mang ít đồ ăn cho anh.
Rạng sáng hôm sau trên bãi biễn chưa có ai, du khách đều trở về homstay nghỉ ngơi thì anh và Thẩm Đường sẽ nhân cơ hội này đi dạo bờ biển.
Anh dắt Thẩm Đường đi dưới biển, có khi sóng biển đến sẽ làm quần áo hai người ướt nhẹp.
Mẹ đưa ông ta đi Quảng Châu làm công, vì tiết kiệm tiền xe nên đến nửa năm ba mới thăm ông ta một lần, cho ông ta tiền sinh hoạt cũng coi như là phí nuôi nấng.
Tất cả tiền sinh hoạt đều được gói gọn trong chiếc túi vải. Mười tệ, năm tệ, nhiều nhất là một tệ, ngoài ra còn có một hào, hai hào và năm hào cũng nhiều.
Cách một buổi tối, Thẩm Đường bay đến Hoành Điếm.
Lúc đợi máy bay, cô gửi tin nhắn cho Tưởng Thành Duật: [Sắp lên máy bay nên đêm nay sẽ không có ai giành chăn với anh rồi.]
Tưởng Thành Duật đang ở hội sở, khói thuốc tràn ngập trong phòng.
Nghiêm Hạ Vũ thua bài cả đêm, đang buồn bực hút thuốc, tàn thuốc rơi dưới tay anh ta còn mấy lá bài thì vương vãi khắp nơi.
Anh đem bài đặt trên bàn, lấy điện thoại rồi tựa vào lưng ghế xem tin nhắn. Anh biết Thẩm Đường tối nay có chuyến bay, cụ thể là mấy giờ thì không rõ lắm.
"Tôi đi ra ngoài trả lời điện thoại." Tưởng Thành Duật đi ra khỏi phòng.
Đi đến cuối hành lang, trên người đều là mùi thuốc lá nên anh mở cửa sổ cho thông khí.
Qua năm sáu giây, Thẩm Đường mới nghe máy.
Cô nói: "Phô mai nửa chín* anh mua cho em vẫn chưa ăn hết nên để trong tủ lạnh đó." Tối hôm qua anh lại đến trường thăm cháu gái, mua đồ ngọt cho cháu gái nên cũng mang về cho cô một phần.