Thẩm Đường cảm nhận được vô số ánh mắt như sao băng chíu lên người mình, dường như cô đã tập hợp tất cả ánh nhìn và sự ngưỡng mộ của mọi người đêm nay.
Lúc nãy nghe Ôn Địch nói, ngày 20 tháng năm là ngày Chương Hứa và chồng cô ấy sẽ tổ chức hôn lễ bên bờ biển, khách tham gia lễ cưới đều là người nhà hai bên. Tiệc cưới hôm nay là bữa tiệc riêng dùng để chiêu đãi bạn bè của cô dâu và chú rể.
Khách tham gia không phải người trong giới giải trí thì cũng là người trong ngành kinh doanh, mà giữa biển người trong giới kinh doanh, sự tồn tại của Tưởng Thành Duật là như mặt trăng được ngôi sao khắp nơi vây quanh, thế mà anh nhất quyết phải ngồi bên cạnh cô.
Ôn Địch ghé vào bên tai cô: “Cậu hai nhà họ Tưởng tự hạ thấp thân phận luôn kìa, đêm nay mình cho anh ấy thêm nửa ngôi sao. Thời gian tiếp theo mình sẽ không đi theo làm bóng đèn chọc người khác ghét nữa đâu.”
Cô ta mỉm cười, lấy tai nghe từ trong túi xách ra rồi nhét vào tai.
Vừa nghe nhạc, vừa suy nghĩ kịch bản của mình.
Nước ấm trong ly của Thẩm Đường đã uống hết một nửa, cô không muốn nói chuyện với Tưởng Thành Duật, giả vờ đang lướt điện thoại.
Tưởng Thành Duật xoay mặt tìm nhân viên phục vụ, yêu cầu mang đến một ít bình nước ấm rót thêm cho Thẩm Đường.
Một chiếc ấm thủy tinh trong suốt bình thường đến không thể bình thường hơn, thế mà vào trong tay anh lại giống như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời. Bàn tay anh rất đẹp, khiến ấm nước thủy tinh bình thường cũng trở nên khác biệt.
Ông chủ tập đoàn Kinh Húc tự tay rót nước cho Thẩm Đường, cơn lốc này quét sạch sảnh lớn bữa tiệc, dường như không thể ngăn cản được nữa.
Còn có người lấy điện thoại ra quay lại.
Cuối cùng Thẩm Đường cũng không chịu nổi nghiêng đầu nhìn anh, đè thấp giọng nói: “Đây là lễ cưới của người ta, nếu anh không khiêm tốn một chút thì sẽ trở thành khách lấn át luôn chủ đó.”
Tưởng Thành Duật rót đầy ly nước cho cô, đặt ấm nước ở bên cạnh mình: “Nếu như là người khách khác lấn át chủ, có lẽ chồng Chương Hứa sẽ không vui.”
Thẩm Đường: “...”
Ngụ ý của lời nói của anh chính là, nếu là anh thì chồng Chương Hứa sẽ không thể không vui.
Sau đó, anh nhìn cô rồi nói: “Không phải lễ cưới của ai cứ mời anh thì anh sẽ cho họ thể diện mà tham dự dâu.”
Thẩm Đường chỉ có thể yên lặng uống nước. Anh kiêu ngạo đến không ai sánh được, sự kiêu ngạo này của anh đến từ trong xương cốt, mãi không thể thay đổi được.
Cơ thể Tưởng Thành Duật hơi hơi nghiêng về phía cô, là thái độ chiều theo ý cô mà nói: “Em không cần lo lắng mình tranh mất sự nổi bật của lễ cưới đâu, sự nổi bật này cũng là anh đã cho bọn họ mà.”
Vốn dĩ chồng Chương Hứa không mời được anh và những người bạn trong giới kinh doanh của anh, hôm nay anh đưa theo mấy người bạn thân thiết đến đây là để tâng bốc giúp họ, chuyện này cũng không có gì quan trọng, chủ yếu là có thể mang đến cho việc kinh doanh sau này của chồng Chương Hứa bao nhiêu lợi ích tiềm tàng, là thứ người ngoài không nghĩ đến được.
Thẩm Đường bừng tỉnh: “Là anh bảo Chương Hứa mời em à?”
Tưởng Thành Duật gật đầu: “Ừm” một tiếng.
Quá nhiều người nhìn về phía cô, Thẩm Đường lấy tay chống cằm, tỏ ra thái độ bình tĩnh trấn an và không bị dao động.
Thỉnh thoảng cô cũng sẽ dùng ánh mắt liếc nhìn Tưởng Thành Duật mấy cái, nhìn thế nào cũng là dáng vẻ vui sướng của anh, hôm nay anh đã chọn một chiếc sơ mi đen, là một cái áo màu đen hiếm hoi trong những chiếc sơ mi trắng chói mắt của anh.
Trước hôm nay, đã ba ngày liên tiếp Tưởng Thành Duật không gặp cô: “Mấy hôm nay em đang bận gì vậy?”
“Những chuyện cần chuẩn bị để mở công ty.” Mấy ngày nay Thẩm Đường đang nghĩ tên công ty là gì, đã nghĩ được mấy cái nhưng đều cảm giác hơi quê mùa.
“Hôm qua em nghĩ tên công ty đến tận sáng sớm.”
Tưởng Thành Duật gỡ khăn ăn xuống: “Có cần anh cho em một cái tên tham khảo không?”
Thẩm Đường gật đầu, bảo anh nói ra xem.
“Truyền hình và điện ảnh Hải Đường.” Tưởng Thành Duật đưa khăn ăn đã mở ra cho cô: “Tên này có rất nhiều ý nghĩa, thích hợp với em.”
“Tại sao em lại không nghĩ ra cái tên này nhỉ?” Thẩm Đường lẩm bẩm một mình, tìm điện thoại di động nhanh chóng gửi tin nhắn cho chị Lỵ: [Tên công ty gọi là Truyền hình và điện ảnh Hải Đường đi chị.]
Công nhận rất thích hợp, có liên quan với cô, cũng là quê hương của cô.
Nơi đó là lúc cô còn nhỏ, có ông nội bà nội, còn có khoản thời gian vui vẻ nhất của cô và anh.
Thẩm Đường thuận tay gửi một bao lì xì cho Tưởng Thành Duật: “Bây giờ thuê người đặt tên cũng tốn không ít tiền, cho anh một bao lì xì nhỏ nè, xem như thể hiện chút thành ý.”
Không nhìn thấy được bao nhiêu tiền, Tưởng Thành Duật mở ra, số tiền hai trăm năm mươi nghìn đồng.
“Em gửi thêm hai trăm bảy mươi nghìn đồng nữa cũng không khiến em nghèo đi đâu.”
Thẩm Đường liếc anh một cái, không lên tiếng.
Thầm nghĩ, tại sao anh không gửi cho em số 520 trước chứ.
Tưởng Thành Duật đặt điện thoại lên bàn, xoay mặt muốn nói gì đó với cô, lại không chú ý liếc thấy ảnh nền khung trò chuyện của cô: “Cho anh xem xem.”
Anh vươn tay muốn lấy điện thoại, Thẩm Đường không cho, đút lại vào trong túi.
“Hình như anh thấy là hình anh kìa.”
Thẩm Đường mỉm cười: “Lỡ như không phải thì xấu hổ biết bao.”
Tưởng Thành Duật: “Không phải cũng không sao, anh cho em thời gian đổi ảnh nền, hai phút sau lại đưa cho anh xem.”
Thẩm Đường không phải đối thủ của anh, xoay qua chỗ khác không trả lời anh.
Tưởng Thành Duật tự rót cho mình một ly nước ấm, nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế, một tay cầm ly thủy tinh, một tay gác lên lưng ghế của Thẩm Đường.
Thẩm Đường xoay qua nói chuyện với Ôn Địch, còn anh nhìn một bên khuôn mặt của cô.
Tiệc cưới trong sảnh lớn ồn ào náo nhiệt, trong mười người thì có tám người đang bàn tán về Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật.
Bàn của Nghiêm Hạ Vũ đều là những người biết chuyện, không có tâm trạng hóng hớt những chuyện này, Hoắc Đằng đã đổi sang bàn này, đề tài của bọn họ đều xoay quanh những bộ phim của Hoắc Đằng, khiến Hoắc Đằng được thích mà lo, như ngồi trên kim châm.
Nghiêm Hạ Vũ nhìn sang chỗ Tưởng Thành Duật không dưới năm trăm lần, anh ta cầm ly rượu lên, vừa định đứng lên đã bị hai cánh tay mạnh mẽ ấn xuống.
Nghiêm Hạ Vũ xoay mặt, lúc này mới phát hiện là người bạn thân từ nhỏ bên cạnh anh ta.
Hôm nay người bạn từ đó trông coi Nghiêm Hạ Vũ nghiêm ngặt: “Anh Nghiêm, ở đây có nhiều người, anh đừng chạy lung tung, một lát nữa đi lạc rồi thì phải làm sao?”
Nghiêm Hạ Vũ: “...”
Người bạn đó lấy một miếng bánh kem nhỏ trên bàn ăn lên: “Hôm nay tôi dùng tất cả sức lực của mình đến đây, kiên quyết không cho anh đi làm phiền Ôn Địch.”
Nghiêm Hạ Vũ tức giận: “Cậu không thân với Ôn Địch, cậu xem vào làm cái gì chứ?”
Đúng là không thân, cũng chưa từng nói chuyện Ôn Địch câu nào.
Hôm nay người bạn đó được nhận nhiệm vụ, đã nhận sự nhờ cậy thì sẽ làm hết sức mình: “Anh Tưởng bảo tôi để ý anh, không cho phép anh sang bàn đó tìm anh ấy, càng không cho phép anh đi tìm Ôn Địch.”
Nghiêm Hạ Vũ thật sự không hiểu nổi: “Tôi qua đó tìm Ôn Địch thì liên quan gì đến chuyện của cậu ấy chứ?”
“...”
Không chỉ người bạn đó, Lê Tranh ngồi bên cạnh cũng đã nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, cô ấy xích lại cạnh ghế của Nghiêm Hạ Vũ: “Không thể để anh làm phiền chú của em được, em còn đang đợi em trai em gái của em nữa.”
Nghiêm Hạ Vũ buồn bực uống nửa ly rượu, nói một câu: “Tranh Tranh, em thật là một tên phản bội, khi chú của em bận, là ai đưa em đi chơi mỗi ngày hả?”
Lê Tranh giả vờ mất trí nhớ, tự bào chữa cho bản thân mình: “Anh vẫn còn trẻ, anh vội cái gì chứ, chú của em không còn nhỏ nữa rồi, không thể tiếp tục đợi được đâu.”
Nghiêm Hạ Vũ từ bỏ ý định qua đó tìm Tưởng Thành Duật tán gẫu, qua đó rồi cũng không được hoan nghênh, còn không bằng không qua.
Thỉnh thoảng Lê Tranh đưa mắt nhìn bàn của chú mình một cái, ánh mắt của cô ấy như mang theo filter, cảm thấy chú và Thẩm Đường có cảm giác couple nhất, ngoại trừ chú của cô ấy ra, không ai có thể phù hợp với Thẩm Đường.
Đang mất hồn, phía sau lưng có người vỗ vai cô ấy một cái.
“Hi, Tranh Tranh.”
Lê Tranh lập tức xoay người lại, là Trữ Tiêu Duyệt.
Cô ấy và Trữ Tiêu Duyệt cũng không phải rất thân thiết, hai năm trước khi mẹ đưa cô ấy đến Thượng Hải tham gia lễ cưới của người thân, đã ngồi cùng bàn với Trữ Tiêu Duyệt.
Lúc đó trên bàn chỉ có hai người bọn họ xấp xỉ tuổi với nhau, nói chuyện rất ăn ý, vậy nên đã thêm cách thức liên lạc của nhau.
Sợ đứng lên thu hút sự chú ý của người khác, Trữ Tiêu Duyệt khụy gối nửa ngồi xuống.
Lê Tranh cũng cúi người xuống, nói chuyện với cô ấy: “Cậu được nghỉ rồi sao?”
Trữ Tiêu Duyệt gật đầu: “Sau này, chúng ta có khả năng sẽ trở thành người thân rồi đó.”
Thẩm Đường là chị cô ấy, vậy sau này Tưởng Thành Duật chính là anh rể của cô ấy rồi.
Lê Tranh chớp chớp mắt, đột nhiên phát hiện vai vế của mình đã thấp đến không thể thấp hơn được nữa.
Nếu như chú kết hôn với Thẩm Đường, vậy con của bọn họ phải gọi Trữ Tiêu Duyệt là cô, nhưng lại gọi cô ấy là chị, là ngụ ý về vai vế, vậy nên Trữ Tiêu Duyệt là bề trên của cô ấy rồi.
Nhưng Trữ Tiêu Duyệt lại không nghĩ xa như vậy, có lẽ cả đời này cô ấy và Thẩm Đường cũng sẽ không nhận nhau, cô ấy qua đây chỉ là muốn nghe ngóng một chút tình hình gần đây của Thẩm Đường.
Sau khi Thẩm Đường rút khỏi giới giải trí, tin tức có liên quan đến cô trên mạng càng ngày càng ít, mà người trong nhà cũng không muốn nhắc nhiều về Thẩm Đường, cô ấy không có đường nào để biết những tin tức liên quan đến cô.
“Gần đây Thẩm Đường thế nào rồi? Chị ấy thật sự không dự định đóng phim nữa sao?”
Lê Tranh nhún nhún vai, tiếc nuối nói: “Mình cũng không rõ, phải đợi đến khi chú của mình theo đuổi được người ta, mình còn chưa chính thức gặp mặt với Thẩm Đường nữa.”
Đèn sảnh bữa tiệc vụt tắt, ánh đèn trên sân khấu sáng lên, lễ cưới sẽ được bắt đầu ngay lập tức.
Trữ Tiêu Duyệt xua xua tay: “Sau này thường xuyên liên lạc nhé, nếu như có tin tức chị Thẩm Đường làm việc lại, phải nói với mình đầu tiên đấy.”
Cô ấy cúi người để không ảnh hưởng đến người khác nhìn sân khấu, chạy chậm về chỗ ngồi của mình.
Tiêu Chân vừa mới xoay mặt nói chuyện mấy câu với người ngồi bên cạnh, nháy mắt đã không thấy Trữ Tiêu Duyệt đâu, tìm thật lâu cũng không nhìn thấy bóng dáng cô ấy.
Thật ra nhà vệ sinh không phải ở hướng bên đó, chỉ là Tiêu Chân không muốn vạch trần.
Bàn này của bọn họ cách bàn của Thẩm Đường kia mấy chục mét, chia ra hai bên sân khấu.
Nhân lúc ánh sáng mờ tối, sự chú ý của tất cả mọi người đều đổ dồn trên người cô dâu chú rể, Tiêu Chân điều chỉnh tư thế ngồi, xuyên qua đám đông muốn nhìn Thẩm Đường, nhưng vẫn bị người khác chặn lại.
Phía bên kia, còn có Trần Nam Kình đang nhìn Thẩm Đường.
Phàn Ngọc không nhìn lên sân khấu, tầm mắt bà ta đặt trên khuôn mặt Trần Nam Kình.
Trần Nhất Nặc nghiêng túc nhìn mẹ mình, sau đó thỉnh thoảng lại nhìn ba.
Cũng không ai chú ý lễ cưới, ngay cả những lời thề hôn ước khiến người khác cảm động bao nhiêu, bọn họ cũng không nghe lọt một chữ nào.
Thẩm Đường nhìn lên trên sân khấu, trong đầu lại là cảnh tượng lễ cưới trên đảo của Tưởng Thành Duật trong giấc mơ.
Trong một khoảnh khắc nào đó, âm nhạc trong giấc mơ trùng lặp với âm nhạc ngay bây giờ.
Ca khúc piano này cô cũng biết đàn.
Cô nhìn đến hoàn toàn mất hồn, cổ tay bị người nào đó nhấc lên.
Theo phản xạ Thẩm Đường muốn rút tay về, nhưng lại bị Tưởng Thành Duật nắm lại trong bàn tay to lớn, anh nhỏ giọng nói: “Em nhìn lên sân khấu đi, đừng cử động.”
Thẩm Đường cảm thấy trên tay có cảm giác lạnh lẽo của kim loại, là dây đồng hồ đeo tay, anh lại mua đồng hồ đeo tay cho cô.
Sau khi đeo cho cô xong, mười ngón tay Tưởng Thành Duật đan chặt vào mười ngón tay của cô.
Khoảnh khắc đó, hai lòng bàn tay dính vào nhau, thứ gắn kết vào lúc này không chỉ là bàn tay của hai người.
Sau đó, Tưởng Thành Duật buông cô ra.
Trong lúc này, ánh mắt của hai người vẫn luôn nhìn lên sân khấu, ngay cả Ôn Địch bên cạnh cũng không biết dưới bàn đã xảy ra chuyện gì.
Đến khi cô dâu ném hoa cưới, đèn của sảnh bữa tiệc sáng lên.
Tưởng Thành Duật quay đầu nhìn bàn của cháu gái một cái, Lê Tranh đang sửa lại tóc, đứng lên đi về phía sân khấu.
Anh hỏi Thẩm Đường: “Em có muốn giành không?”
“Không đâu, em không muốn tham gia vào đó.” Thẩm Đường nói: “Bây giờ em không còn muốn kết hôn như trước nữa.”
Tưởng Thành Duật nói theo lời của cô: “Vốn dĩ hôn nhân là một tòa thành bị vây quanh, tại sao cứ phải đặt bản thân mình bên trong. Câu nói 'hôn nhân chính là nấm mồ của tình yêu' cũng không phải không có lý nhỉ.”
Thẩm Đường nhìn anh, thực ra sâu trong lòng anh vẫn còn có ý định từ chối hôn nhân, chỉ là đang chiều theo ý cô: “Vậy có lẽ Chủ tịch Tưởng chưa chú ý nghe câu tiếp theo.”
Tưởng Thành Duật hỏi: “Câu nào thế?”
“Không có nấm mồ hôn nhân này, tình yêu sẽ chết không còn chỗ chôn.”
Ánh mắt Tưởng Thành Duật từ trên người cô cháu gái đang chờ để giành hoa cưới trở lại trên khuôn mặt cô, đối diện với ánh mắt đó.
Hôm nay lại nói đến hôn nhân một lần nữa, cô dứt khoát nói rõ ràng: “Vậy thì anh cần gì phải gắng gượng chiều chuộng chứ. Anh bước vào tòa thành kia với tâm lý này, sớm muộn cũng nghĩ đến việc chạy thoát thôi.”
“Không có gì gắng gượng hay không gắng gượng cả, anh đã muốn cho em hôn nhân thì cũng đã suy nghĩ kỹ càng rồi, bằng không sau khi chia tay rồi theo đuổi lại em anh đã không tùy tiện hứa cho em một cuộc hôn nhân. Lời hứa không phải tùy tiện đưa ra, nếu đã đưa ra anh sẽ hết lòng tuân thủ.”
Tưởng Thành Duật nói đến tại sao bây giờ anh lại muốn kết hôn: “Không phức tạp như em nghĩ như vậy đâu. Là anh muốn cho em một gia đình hạnh phúc, đợi sau khi già rồi, có thể được chôn cùng em, cùng khắc tên chung một bia mộ với em.”
Cô dâu bắt đầu vung tay ném bó hoa, còn cô thì chăm chú nhìn Tưởng Thành Duật, những lời thề non hẹn biển ở trên miệng anh lại là một câu thật đơn giản, khi còn sống ở bên cạnh nhau, đến khi chết rồi thì sẽ ở chung một chỗ.
Không hoa lệ như vậy, nhưng lại dễ nghe đến thế.
Theo tiếng hò reo chúc mừng, có người đã giành được bó hoa.
Thẩm Đường ngẩng đầu nhìn sang, người giành được hoa là cháu gái của Tưởng Thành Duật.
Người dẫn chương trình kêu cô ấy ở lại trung tâm sân khấu, hỏi cô ấy cảm nghĩ lúc này, lại hỏi cô ấy bao nhiêu tuổi, đã có bạn trai hay chưa.
Lê Tranh nói bản thân mình còn nhỏ, vừa mới tốt nghiệp nên không vội kết hôn: “Em muốn tặng bó hoa này cho chú của em.” Cô ấy cố ý nhấn mạnh: “Là chú ruột.”
“Chú của em đang theo đuổi một cô gái mà chú ấy vô cùng vô cùng thích, hy vọng chú ấy sớm lấy được người đẹp về nhà, sau đó nhanh chóng sinh em trai em gái cho em.”
Dưới khán đài cười vang lên.
Người dẫn chương trình cũng cười: “Vẫn là cháu gái tốt nhất, thương chú mình như vậy.”
Anh ấy phối hợp với Lê Tranh: “Hôm nay chú của em có ở hôn lễ này không? Nếu như ở đây, chúng ta tận tay tặng hoa cho anh ấy, chúc anh ấy giống như cô dâu chú rể ngày hôm nay, người yêu nhau cuối cùng cũng sẽ về bên nhau nhé.”
Lê Tranh gật đầu: “Có, chú của em ngồi ở bàn số chín đấy ạ.”
Người dẫn chương trình nhìn về phía khán đài: “Chú của cô bé ở đâu vậy, xin mời, nhờ nhóm quay phim giúp chúng tôi với.”
Màn hình HD lớn trên sân khấu bỗng nhiên biến thành nơi phát sóng trực tiếp.
Bàn số chín này chính là bàn của Thẩm Đường, tất cả mọi người trong bàn của bọn họ đều xuất hiện trên màn hình lớn.
Người dẫn chương trình hỏi Lê Tranh: “Vị nào là chú của em thế?”
Lê Tranh: “Vị áo sơ mi đen ngồi bên cạnh đạo diễn Chu của chúng ta đấy ạ.”
Người ngồi bên cạnh Chu Minh Khiêm chính là Tưởng Thành Duật, bây giờ toàn bộ khách khứa ở đại sảnh bữa tiệc đều biết đêm nay Tưởng Thành Duật mặc áo sơ mi đen, còn đang theo đuổi một cô gái vô cùng vô cùng thích.
Và cô gái đó chính là Thẩm Đường bên cạnh anh.
Lúc Tưởng Thành Duật bị cháu gái gọi tên ở trước mặt mọi người, lại bị Chu Minh Khiêm trêu chọc một hồi, bị đưa lên màn hình HD, khoảnh khắc anh bất lực bật cười kia, khiến tất cả mọi người cảm thấy anh vì câu nói kia của cháu gái mới xấu hổ không thôi.
Ai cũng không nghĩ ra, đây là một cuộc biểu diễn.
Người dẫn chương trình giả vờ không biết Tưởng Thành Duật, lại hỏi Lê Tranh trên sân khấu: “Xin hỏi chú của em họ gì?”
Lê Tranh: “Tưởng ạ.”
“Vậy chúng ta chúc anh Tưởng cầu được ước thấy, tình yêu và hôn nhân đều mỹ mãn nhé.”
Lê Tranh nói câu cảm ơn thay chú mình.
Đoạn nhạc đệm này kết thúc đúng lúc, người dẫn chương trình tiếp tục phần tương tác tiếp theo, màn hình lớn lại tiếp tục chiếu lên những cảnh bên lề liên quan đến cô dâu chú rể.
Lê Tranh chạy chậm từ trên sân khấu xuống, rẽ vào bàn của Tưởng Thành Duật: “Nè chú, cháu cho chú, chú tặng cho thím của cháu đi.”
Cô ấy vui mừng rạo rực chạy đi.
Tưởng Thành Duật đưa bó hoa cho Thẩm Đường: “Cố ý giành lấy cho em đó. Chúc Chủ tịch Thẩm của chúng ta, sự nghiệp, tình yêu, hôn nhân đều mỹ mãn.”
Thẩm Đường nhận lấy bó hoa, hôm nay vì muốn tỏ tình cô trước mặt mọi người, anh đã đưa cháu gái và người bạn kia đến hỗ trợ.
Cô không khỏi nghi ngờ: “Bó hoa này là Tranh Tranh đúng lúc giành được hay là?”
Tưởng Thành Duật: “Bó hoa naỳ là đúng lúc giành được. Tiết mục anh chuẩn bị không cần dùng đến nữa rồi.”
Thẩm Đường tò mò, hỏi anh đã chuẩn bị cái gì.
“Ở phần rút thăm trúng thưởng có giải thưởng may mắn, là một bộ váy cưới có thể may theo số đo cơ thể, anh tự mình cung cấp, định sẵn là Tranh Tranh trúng giải. Đợi rút được giải thưởng, Tranh Tranh sẽ làm theo kịch bản, nói con bé không vội kết hôn sớm như vậy, tặng phần quà váy cưới này cho anh, để anh sớm theo đuổi được người mình thích.”
Không nghĩ đến Tranh Tranh đã giành được bó hoa, người dẫn chương trình cũng phối hợp với Lê Tranh nói những lời cần nói, để tất cả mọi người ở đây đều biết anh đang chủ động theo đuổi Thẩm Đường.
Bao gồm cả màn hình HD lớn kia, cũng là đã chuẩn bị xong từ trước.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, trên màn hình lại xuất hiện những vị khách khác, thì ra là những người đã trúng giải thưởng lớn ngày hôm nay.
Như vậy, vừa nãy Tưởng Thành Duật xuất hiện trên màn hình lớn, cũng không phải là tự nhiên.
Anh đã bỏ ra nhiều tâm tư như vậy, Thẩm Đường bị anh làm cảm động.
Hôm nay có người trong giới kinh doanh, lại có người trong giới giải trí ở đây, cơ hội như vậy không nhiều, sau khi anh suy nghĩ cặn kẽ mới quyết định công khai tỏ ý theo đuổi cô ở chỗ này.
“Anh phải để người khác biết, là anh chủ động theo đuổi em, không phải em vì lợi ích đến tiếp cận anh.”
Dừng một lúc, anh lại nói: “Cho dù như vậy, cũng vẫn không ngăn được có vài người vì để soi mói mà bịa ra câu chuyện nào xấu, anh sẽ cố gắng trong phạm vi năng lực của mình, giảm thiểu những lời nói không có lợi cho em đến mức thấp nhất.”
Thẩm Đường cầm điện thoại lên xem, cố gắng dời đi sự chú ý để giảm bớt sự rung động mà anh vô tình tạo ra.
Trong bữa tiệc, Thẩm Đường đi ra nhà vệ sinh.
Rất không may lại gặp Phàn Ngọc đang gọi điện thoại bên ngoài sảnh bữa tiệc.
Mắt Thẩm Đường nhìn thẳng, đi ngang qua người Phàn Ngọc.
Đợi cô đi ra từ phòng vệ sinh, Phàn Ngọc đã cúp điện thoại, vẫn đang đứng bên cửa sổ, dường như cố ý đợi cô.
“Nghe nói cô muốn mở công ty, gần đây đang tuyển người à?” Phàn Ngọc vào thẳng chủ đề.
Thẩm Đường nâng mí mắt lên: “Sợ rồi sao?”
“Ha.” Phàn Ngọc cười nhạo: “Tôi sợ cái gì, những nỗi sợ trước đây đều bị cô phơi bày rồi, bây giờ tôi còn có gì phải sợ chứ.”
Truyện cười đã bị người khác xem hết, sức lực cũng đã bị hao tổn nặng nề. Những ngày tháng ác mộng đó cuối cùng cũng đã trải qua rồi, xem như cũng đã bước qua cái hố sâu nhất của cuộc đời.
“Tôi biết, bây giờ cô đang là con ngựa quay đầu lại tìm tôi trả thù, muốn gây khó khăn cho tôi, cô không cam tâm chứ gì? Không ngại nói với cô, công ty của tôi bây giờ đã chuyển sang danh nghĩa của Nhất Nặc, toàn bộ thuộc về con bé.”
Thẩm Đường nghe hiểu ẩn ý của bà ta: “Đối với tôi mà nói, cho dù là ai cũng đều là mục tiêu của tôi, mũi tên không có mắt, không cần biết người đó là ai, trúng đích mới là quan trọng nhất .”
Phàn Ngọc cười lạnh: “Trước đây cô đối phó với tôi, Trần Nam Kình có thể nhắm một mắt mở một mắt. thậm chí còn thiên vị cô. Nhưng bây giờ nếu như cô muốn đâm con gái ông ta, cô nói xem ông ta sẽ trừng mắt để cô đâm trúng, hay là ông ta tự đứng ra chặn ở trước mặt đây?”
Phía sau có giọng nói vang lên, có người muốn đi vào nhà vệ sinh.
Phàn Ngọc giả vờ đi phòng vệ sinh, chạm vai Thẩm Đường rời đi.
Trong lòng Thẩm Đường không hề dao động, không nhanh không chậm đi về sảnh bữa tiệc.
Ánh sáng ở hành lang rất sáng, lúc này cô mới chú ý đồng hồ đeo tay trên cổ tay mình, đây là Tưởng Thành Duật làm riêng cho cô, mặt đồng hồ là hoa hải đường, cánh hoa sống động như thật.
Về đến sảnh bữa tiệc, Tưởng Thành Duật đang uống rượu với người khác, có người đến bàn này kính rượu với anh.
Một buổi tối, những người trong giới kinh doanh bận rộn mời rượu đến xoay vòng, cách xa như vậy mà vẫn qua đây tìm Tưởng Thành Duật.
Người vừa kính rượu xong còn chưa vội đi, trên người anh ấy mang theo thuốc lá, đưa một điếu cho Tưởng Thành Duật.
Tưởng Thành Duật xua tay: “Thẩm Đường bảo tôi cai thuốc, bây giờ không hút nữa.”
Thẩm Đường: “...”
Cô bảo anh cai thuốc lúc nào chứ?
Người đó là người cùng giới kinh doanh với anh, lẽ ra anh không cần phải thể hiện tình cảm trước mặt người trong giới mới đúng.
Người đó bật cười: “Thật hay giả vậy, bây giờ vợ cậu đã bắt đầu quản nghiêm rồi sao?”
Anh ấy vẫn đưa một điếu thuốc cho Tưởng Thành Duật, chuyển sang nhìn Thẩm Đường, thân thiết nói: “Em dâu, sau khi về nhà thì đừng cãi nhau với nhóc Tưởng nhà chúng tôi nha, hôm nay là ngày vui, hút một điếu góp vui mà thôi.”
Nói xong, anh ấy uống cạn ly rượu: “Không làm phiền hai người nữa.”
Tưởng Thành Duật đưa điếu thuốc cho Thẩm Đường: “Giao nộp cho em.”
“Anh Tưởng, mau đến đây, chúc mừng chúc mừng nha.” Người bạn thân từ nhỏ của anh lại qua đây rồi.
Lời nói của Thẩm Đường đến bên miệng lại nuốt trở về, đợi khi trở về thì hỏi anh sau vậy.
Bữa tiệc kết thúc, Thẩm Đường ngồi xe của Tưởng Thành Duật trở về nhà, ngay cả Ôn Địch cũng bị mua chuộc, sau khi bữa tiệc kết thúc đã tự rời đi mất, để lại một mình cô.
Đến bãi đỗ xe, trong tay Thẩm Đường vẫn cầm điếu thuốc kia, cô trả cho anh, sau đó dừng chân trước xe: “Anh thật sự cai thuốc rồi à?”
Tưởng Thành Duật nghịch điếu thuốc đó: “Cai rồi, không phải là em bảo anh cai sao?”
Thẩm Đường không thể hiểu được, làm thế nào cũng không nghĩ ra cô đã từng bảo anh cai thuốc.
Trí nhớ của cô không kém như vậy: “Nhưng mà em nói lúc nào thế?”
“Lúc vẫn chưa rút khỏi giới giải trí, em đã đăng lên Weibo.”
Thẩm Đường bật cười, nghĩ ra chuyện gì đó: “Ngày đó là ngày thế giới không hút thuốc lá, không phải là nói với anh rồi ư, Ôn Địch cũng đã chia sẻ mà.”
Tưởng Thành Duật thấy cô cười thành tiếng, đưa điếu thuốc vào trong miệng cô.
Anh cúi đầu, kề sát vào môi cô cắn điếu thuốc, ngậm lấy điếu thuốc cô đã ngậm.
Môi của hai người chỉ cách nhau vài milimet là có thể hôn được.
Trái tim Thẩm Đường đập loạn nhịp ‘thịch thịch thịch’ mấy cái, vừa lúc hơi thở quen thuộc của anh ập xuống, trong đầu cô trống rỗng, nghĩ rằng anh thật sự muốn hôn mình.
“Mặc kệ bài Weibo kia của em có phải là nói anh hay không, thuốc này anh cai là vì em.” Tưởng Thành Duật xoa xoa điếu thuốc, ném vào trong thùng rác: “Sau này không hút nữa, cai thuốc thật sự không dễ. Tính ra đến bây giờ, phải mất một năm anh mới có thể cai bỏ hoàn toàn đó.”