Ánh mắt của Thẩm Đường lại khiêu khích một cách trắng trợn.
Một chút cũng không sợ anh ta.
Trước mặt Tiêu Đông Hàn có đặt mấy hộp kem, cũng chưa hề chạm vào tí nào. Mấy hộp kem lấy ra từ bên trong tủ lạnh đặt ở bên ngoài đã lâu, trên hộp chảy ra một tầng hơi nước dày.
Thẩm Đường giả vờ mời anh ta: "Nếm thử một chút đi, hương vị ‘sầu riêng’ khiến anh nhớ mãi không quên đấy.”
Tiêu Đông Hàn không thích trả lời, anh ta cầm kính mắt, xoa mũi.
Bình thường anh ta chỉ uống cà phê đen, hôm nay uống xong thì trong dạ dày lại đau âm ỉ không được thoải mái.
Thẩm Đường nhìn đồng hồ: "Cho anh thêm năm phút, anh cân nhắc thử xem có muốn để người công ty của anh gửi văn kiện sang công ty của Tưởng Thành Duật hay không."
Không phải Tiêu Đông Hàn sợ cô uy hiếp, nếu anh ta cố ý làm khó Tưởng Thành Duật, Thẩm Đường lại điên như vậy, cuối cùng anh ta sẽ mất nhiều hơn được.
Suy nghĩ cặn kẽ một lúc, anh ta đeo mắt kính lên, cho vài người phụ trách gửi đi một văn kiện.
"Đường Đường, tôi thật lòng khuyên cô một câu, dù là thời điểm nào, tiền vẫm đáng tin hơn người."
Hai từ ‘Đường Đường’ phát ra từ trong miệng anh ta, không có một chút ấm áp nào.
Thẩm Đường hiểu anh ta đang ám chỉ cái gì, anh ta muốn nhắc cô đừng có tùy tiện mang quyền cổ phiếu của cô đưa ra bên ngoài.
"Những cạnh tranh giữa anh và Tưởng Thành Duật trong những lúc bình thường thì tôi mặc kệ. Nhưng chỉ khi anh muốn cầm dao đâm sau lưng, sử dụng mấy cách mờ ám, tôi sẽ dựa vào quyền cổ phiếu để lấy tiền đưa cho anh ấy bù lại những gì mà anh hãm hại. Hôm nay là lần đầu tiên, tôi để lại một con đường sống cho anh quay về, lần sau nếu còn như vậy, tôi sẽ không dễ dàng ngồi nói chuyện thế này, mà thẳng tay lấy đi vay cho anh xem."
Cô mang mấy hộp kem kia bỏ lại vào trong tủ lạnh.
Tiêu Đông Hàn gửi bản sao bưu kiện đi, cất di động.
"Hôm nay cô thắng rồi." Rất ít khi anh ta nhận thua, không ngờ là nhận thua với một cô gái nhỏ còn ít tuổi hơn anh ta rất nhiều: "Mời cô ăn bữa cơm, thay lời chúc mừng cô một lần."
"Cảm ơn, không cần." Thẩm Đường thu những thứ ở trên mặt bàn làm việc vào trong két an toàn: "Tưởng Thành Duật đã nấu cơm rồi, đang ở nhà chờ tôi."
Chuyện lạ mới xuất hiện.
Tiêu Đông Hàn: "Tưởng Thành Duật có thể xuống bếp làm đồ ăn khuya cho cô ư?"
"Không được à." Giọng điệu Thẩm Đường không máy thiện cảm nói với anh ta. Cô gập máy tính lại, trên tấm lịch của ngày hôm nay vẽ một khuôn mặt tươi cười thật to.
Thẩm Đường đi cùng Tiêu Đông Hàm xuống tầng, mới ra đến thang máy, ô tô của Tiêu Đông Hàn đã tiến lại gần, trên xe có nhiều hơn một người, là Tiêu Đông Khải ngồi ở ghế đằng sau, cửa kính xe kéo xuống một nửa.
"Sao anh lại đến đây?" Tiêu Đông Hàn từ một bên cửa xe khác ngồi lên trên xe.
"Tìm Thẩm Đường cùng nhau ăn một bữa cơm."
"Cô ta không rảnh."
Tiêu Đông Khải nhìn ra bên ngoài cửa xe: "Đường Đường."
Thẩm Đường đi về chỗ đậu xe của cô, cô chỉ phất tay một cái coi như nói lời tạm biệt, không có đi đến.
Tiêu Đông Khải từ bỏ, anh ta đóng cửa kính xe lại.
Từ biểu cảm trên mặt của Tiêu Đông Hàn là có thể nhìn ra được, đêm nay anh ta bị Thẩm Đường cho ăn tức đến mắc nghẹn.
"Đã giải quyết chưa?"
Tiêu Đông Hàn lên tiếng, nắm lấy kính mắt, anh ta dựa vào trong ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thời gian đã gần một năm, không có một người nào có được một ngày nghỉ ngơi thật tốt, lúc này đã sức cùng lực kiệt, nhiều câu cũng không muốn nói nữa.
Ước nguyện ban đầu của Tiêu Đông Khải cũng không thay đổi, anh ta hy vọng Tiêu Đông Hàn và Thẩm Đường có thể bắt tay giảng hòa: "Nếu em có thể thật lòng có thành ý với Thẩm Đường, chờ sau này em tiếp quản tập đoàn Tiêu Ninh, em có quyết định gì cũng sẽ thực sự thuận lợi, đến lúc đó Tưởng Thành Duật và Ninh Dần Kỳ cũng nhìn mặt mũi của Thẩm Đường mà không còn làm khó dễ em. Ngày nào đó em còn trêu chọc Thẩm Đường phát cáu, nói không chừng cô ấy còn sẽ liên kết với các cổ đông khác bãi nhiệm em."
Tiêu Đông Hàn lạnh lùng ‘xuy’ một tiếng.
Anh ta không phát biểu ý kiến gì.
...
Thẩm Đường về tới nhà thì đã tám giờ, Tưởng Thành Duật đã về.
Đèn phòng bếp đang sáng, trong phòng bếp đêm nay có hơi ấm, khói bụi trắng đen bốc lên.
Trước người Tưởng Thành Duật đang buộc một cái tạp dề, anh đang chuẩn bị bữa ăn khuya cho Thẩm Đường.
Anh cũng vừa mới quay về, trên đường từ công ty về đến nhà anh đã liên tục xử lý tất cả các công việc, vừa gọi điện thoại tiếp từng người một, vừa trả lời các email còn lại.
Thẩm Đường thay sang dép lê, cất túi lên rồi đi tìm Tưởng Thành Duật.
Xem ra anh cũng vừa mới về tới nhà đã vội vàng sốt ruột đi làm đồ ăn cho cô, ống tay áo còn chưa sắn lên, đồng hồ còn đeo ở trên tay. Giống như vừa tan làm đã chui đầu vào trong phòng bếp.
"Tưởng Thành Duật, em về rồi." Cô còn chưa đi tới phòng bếp đã bắt đầu gọi anh.
Tưởng Thành Duật cởi tạp dề ra đặt lên trên bàn, đợi khi anh dang rộng cánh tay, Thẩm Đường đã chạy từng bước nhỏ đến trước mặt rồi nhảy bổ vào trong lòng ngực anh.
"Còn chưa nấu cơm xong."
"Không cần vội, em không đói bụng."
"Vừa rồi nhận được văn kiện từ bên Tiêu Đông Hàn, trả lại khoản tiền theo thỏa thuận ban đầu." Ngoài dự kiến của anh, cô lại còn tranh thủ giúp công ty của anh có được quyền sử dụng độc quyền miễn phí nửa năm.
Tưởng Thành Duật nhỏ giọng nói: "Cám ơn em."
"Vinh hạnh của em mà."
Bảo vệ một người mạnh mẽ như vậy, trong lòng cô có cảm giác thỏa mãn nói không nên lời.
Hai tay Thẩm Đường vòng lên trên cổ Tưởng Thành Duật, cánh tay nhấc lên cao, áo sơ mi ngắn trên người cô chậm rãi kéo lên trên, lộ ra vòng eo mảnh mai.
Trong khoảng thời gian chịu khó làm việc này, hình như thắt lưng của cô nhỏ hơn trước kia một chút, thiếu chút nữa hai tay của anh có thể nắm trọn lại.
Cánh tay Tưởng Thành Duật phủ lên bên hông cô, ngăn cản không khí nguội lạnh ở trong phòng bếp đến cô.
Bàn tay Thẩm Đường vẫn đặt trên cổ anh, ngửa đầu lên nhìn anh, chốc lác lại kiễng mũi chân mềm mại ăn vạ trong lòng ngực anh.
Trước kia anh chỉ nhìn thấy cô diễn trên TV, xem những hành động thân mật của cô với nam chính cũng không có gì khác biệt lắm, mà thực tế thì cho tới tận bây giờ cô cũng không làm nũng với anh như vậy.
Tưởng Thành Duật khó có thể chống đỡ nổi, yết hầu không thể không khẽ nuốt xuống.
Thẩm Đường nhấc một bàn tay ra chắn lên trên yết hầu của anh: "Không được nhúc nhích."
Tưởng Thành Duật bật cười, lấy bàn tay của cô ra: "Còn không mau đi ăn cơm nào?"
Anh xoay người, ôm ngang người cô kéo sang.
Cái này xem ra anh vẫn chưa làm đồ ăn khuya cho cô.
"Anh nấu xong cháo chưa?"
"Chưa, anh không tìm thấy gạo."
"..."
"Mà dưa chuột đã sẵn sàng rồi."
Anh ôm cô đi về phía thang máy.
Từ thời gian có kinh nguyệt đến bây giờ, hai người chưa từng làm gì.
Tâm trạng Thẩm Đường khá tốt, cơm tối không ăn cũng không có vấn đề gì.
Tưởng Thành Duật ôm cô đi vào trong phòng tắm: "Trước tiên mang em đi xem thứ em thích nhất."
"Là cái gì?"
"Bồn tắm lớn."
Thẩm Đường cười, lại gần hôn lên gần môi anh một cái.
Tưởng Thành Duật mở nước hòa sữa tắm trước giúp cô, lại mật ngọt chuẩn bị một nửa ly rượu, anh tự lấy cho mình hơn nửa ly.
Thẩm Đường nửa nằm ở bên trong bồn tắm lớn, lắc lư ly rượu trong tay.
Tưởng Thành Duật cầm ly rượu của anh đi lại gần, chạm cốc với cô: "Còn chưa chúc mừng công ty em dọn đến chỗ mới, sau này tất cả đều thuận lợi."
"Cám ơn Chủ tịch Tưởng." Thẩm Đường nhấm một ngụm rượu nhỏ, ngậm ở trong miệng một lúc mới chậm rãi nuốt xuống.
Tưởng Thành Duật cầm ly rượu uống một hơi hết sạch.
"Anh uống từ từ thôi." Thẩm Đường cầm lấy tay anh muốn ngăn lại, nói từ từ: "Sau này không thể uống một lúc cả ly được, có hại cho sức khỏe."
Tưởng Thành Duật nghiêm túc trả lời: "Về sau anh sẽ chú ý hơn, cố gắng uống ít lại."
Thẩm Đường cầm lấy đầu ngón tay của anh, cực kì tò mò hỏi: "Lúc anh uống say sẽ có bộ dạng gì nhỉ? Ở chung với anh một thời gian dài như vậy rồi mà em còn chưa từng nhìn thấy nữa."
Tưởng Thành Duật nhìn cô: "Em từng nhìn rồi."
Thẩm Đường nhớ ra, khi đó bọn họ vừa mới chia tay được hơn hai mươi ngày, trong một bữa tiệc cảm ơn tư nhân của buổi đấu giá mùa xuân của M.K, Tạ Quân Trình đã nói anh ta là bạn trai cô, đêm đó anh đã uống không ít.
Tưởng Thành Duật không nhớ đến lúc cuối cùng anh đã nói những chuyện gì với cô: "Anh chỉ nhớ được một câu nói không quan trọng trong bản ghi âm của mình."
Thẩm Đường không hiểu chuyện gì: "?"
Tưởng Thành Duật hỏi cô: "Đêm đó anh gọi điện thoại cho em, anh không nói câu gì quá đáng đấy chứ?"
"Có nói đó."
Thẩm Đường nói bừa: "Anh nói anh không thể rời khỏi em, không có em thì dù một phút đồng hồ anh cũng không sống nổi, còn khóc lóc với em, nói không phải em thì không được."
Tưởng Thành Duật vỗ nhẹ vào gáy cô: "Mới có chưa đến một nửa ly rượu mà em đã say rồi à?"
Thẩm Đường cười: "Thực sự anh đã nói như vậy mà, còn hỏi tại sao em lại không cần anh nữa."
Từ trong miệng cô đoán chừng là sẽ không nghe được câu nói thật, Tưởng Thành Duật: "Anh không nói câu gì làm tổn thương em chứ?"
"Có nói."
"Anh đã nói gì vậy? Nếu xúc phạm đến em, để anh giải thích với em."
"Anh nói em là chân dài, chân đạp hai thuyền, một chân ở nước ngoài, một chân ở trong nước."
Tưởng Thành Duật: "Dưới tình huống như vậy không xem là muốn làm tổn thương em, điều quan trọng là chân em dài."
"..."
Thẩm Đường muốn phản kích lại, anh cúi đầu hôn cô: "Mau uống hết chút rượu còn lại đi, anh bế em ra."
Thẩm Đường bị anh vừa dịu dàng vừa công kích hôn lấy cô, cô quên mất phải lên tiếng phê phán anh.
Tưởng Thành Duật ôm cô từ trong bồn tắm lớn ra, lấy khăn tắm bọc cô lại rất cẩn thận.
Thẩm Đường cầm lấy cánh tay anh, vẫn cố chấp hỏi: "Anh còn nhớ câu nào nữa?"
‘Nếu không, để tôi đền bù chi phí tổn thất ba năm thanh xuân cho anh.’
Tưởng Thành Duật giả bộ mình quên mất: "Đã qua lâu rồi, chi tiết thì anh không nhớ được nữa."
Đặt Thẩm Đường lên trên giường, Tưởng Thành Duật tắt đèn, bên kia phòng tắm còn đang sáng đèn, ánh sáng trong phòng hơi tờ mờ tối, có thể nhìn thấy rõ mặt nhau.
"Ngày mai là thứ bảy." Tưởng Thành Duật phủ trên người cô, hỏi cô có thể không cần tăng ca không.
"Có lẽ phải đi xem một chuyến."
"Chú ý nghỉ ngơi đấy, mấy tháng nay em gầy đi rồi." Tưởng Thành Duật cúi đầu xuống hôn lấy cô.
Thẩm Đường thích được người khác nói cô gầy: "Cái nào gầy?"
Tưởng Thành Duật dừng nụ hôn ấy lại, dịu dàng nhìn bên eo bằng phẳng của cô, nói: "Cái này gầy rồi."
Anh lại xúi xuống rải từng nụ hôn.
Chậm rãi hôn xuống phía dưới.
Sau một lúc, Tưởng Thành Duật ôm Thẩm Đường vào trong lòng, với tay lên phía trên tủ ở đầu giường, sờ soạng một lúc lấy một cái đó đưa cho cô.
Sau khi tiến vào một lúc anh vẫn luôn nhìn vào trong mắt cô, lúc trước khi đi vào anh luôn dịu dàng, chậm rãi, nhưng bây giờ anh mang đến cho cô từng đợt năng lượng giống như cuồng phong thổi qua, mưa rào chạy đến.
Bằng cách này Thẩm Đường cảm nhận được đêm nay anh muốn yêu cô đến thế nào.
Lần vận động quá lớn, Thẩm Đường tiêu hao thể lực, sau khi kết thúc thì cô đói đến mức không ngủ nổi.
"Tưởng Thành Duật, hay là anh làm đồ ăn cho em lần nữa đi.”
Tưởng Thành Duật mới từ bên trong phòng tắm đi ra, lau tóc: "Em muốn ăn cái gì?"
"Gì cũng được, xem trong tủ lạnh còn cái gì thì làm cho em cái đó đi." Thẩm Đường mặc áo tắm đi xuống giường.
Tưởng Thành Duật để Thẩm Đường đi xuống phòng bếp trước: "Em muốn ăn gì thì lấy từ trong tủ lạnh ra trước đi, anh đi vào phòng sách xem một email trước đã, rồi sẽ xuống làm cho em."
"Được."
Thẩm Đường khẽ ngâm nga một bài hát mà trước kia bọn họ từng hát cùng nhau đi xuống lầu.
Hai tiếng trước, Nghiêm Hạ Vũ gửi cho anh một tin nhắn: [Công ty muốn mở rộng du lịch của thôn Hải Đường chính là công ty con thuộc tập đoàn Thường Thanh, hạng mức đầu tư không nhỏ. Hiện giờ tạm thời chỉ nghe được bấy nhiêu thôi.]
Tưởng Thành Duật: [Tiêu Đông Hàn có gia nhập cổ phần không?]
Nghiêm Hạ Vũ trả lời lại rất nhanh: [Chắc là không có, hạng mục này đã được phê duyệt vào năm trước, là nghiêm túc phát triển tạo ra điểm du lịch ở thôn Hải Đường.]
Tưởng Thành Duật: [Bên kia có tiến triển gì thì nói với tôi. Đêm mai Korn và Hà Sở Nghiêu cùng gặp nhau để đi chơi, nếu cậu có thời gian rảnh thì cùng đi đi.]
Đọc một vài email, anh kéo ngăn tủ cầm một cái hộp từ trong đó ra mang xuống dưới tầng.
Thẩm Đường lấy tôm từ trong tủ lạnh ra, cô định làm tôm hấp cách thủy cho anh, đây là món ăn đơn giản nhất lại không cần tay nghề nấu nướng.
Tưởng Thành Duật đi vào trong phòng bếp, cô ngẩng đầu lên nhìn anh nói: "Anh cứ làm việc đi, em có thể tự làm được mà."
"Anh làm việc xong rồi."
Tưởng Thành Duật đặt cái hộp trang sức lên trên mặt bàn, xắn ống tay áo lên giúp cô hấp tôm.
Thẩm Đường nhìn thấy cái hộp trang sức kia, cô còn tưởng là anh mua dây chuyền hoặc vòng tay linh tinh gì đó cho cô: "Gần đây em cũng không tham gia sự kiện gì hết."
"Không phải đưa cho em." Tưởng Thành Duật xoay mặt lại nói chuyện với cô: "Là nhẫn cho nam."
Thẩm Đường mở ra thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, chỉ có một chiếc, không phải là nhẫn đôi.
"Nhẫn của em đang ở trên tầng. Chờ đến lúc cầu hôn thì đưa cho em."
Tưởng Thành Duât để tôm vào bên trong nồi nước sôi, lại lấy khăn lau tay thật sạch, đưa bàn tay trái đến trước mặt cô: "Đeo giúp anh đi."
Thẩm Đường nhìn anh: "Tại sao anh lại đeo trước?"
Tưởng Thành Duật: "Đối với anh hôm nay là ngày đặc biệt."
Thẩm Đường cầm chiếc nhẫn lên thật cẩn thận, trên nhẫn còn khắc dòng chữ viết tắt tên của cô và một dòng chữ ‘Cả đời này anh sẽ đối xử tốt với em, sẽ che chở em cả đời này.’ Cô cầm nhẫn lên, cùng với lời hứa hẹn và anh cả đời này của anh đeo lên trên ngón tay áp út của anh.
Tưởng Thành Duật dùng một tay kéo cô ôm chặt vào trong lòng, giọng nói khàn khàn: "Cám ơn em."
Thẩm Đường nắm bàn tay đang đeo nhẫn của anh, người đàn ông cao ngạo không muốn kết hôn, bây giờ vì cô mà bước chân vào con đường hôn nhân.
...
Buổi chiều ngày hôm sau, Thẩm Đường đi đến công ty, hôm nay tổng hợp lại các tiết mục nghệ thuật khóa thứ tám, cô muốn đến xem trạng thái của Trữ Nhiễm như thế nào nên đến nơi làm việc.
Trữ Nhiễm đang ở phòng nghỉ để chỉnh sửa lớp trang điểm, cô ta hỏi trợ lý, có phải Tổng giám đốc Tần đang ở bên ngoài không.
Người trợ lý nhỏ giọng nói: "Tổng giám đốc Tần hôm nay không đến ạ."
Trữ Nhiễm không thể nói rõ cảm giác kì lạ ở trong lòng cô ta lúc này: "Không đến cũng tốt, đỡ phải nhìn thấy anh ta sốt ruột."
Trợ lý vừa mới nhận được tin tức, nói: "Chủ tịch Thẩm hôm nay sẽ đến, chắc sẽ đến đây ngay."
Thẩm Đường đi thẳng đến hậu trường để tìm Trữ Nhiễm, đã hơn một năm nay không gặp lại Phàn Nhất Thước.
Hôm nay Phàn Nhất Thước cố tình đến gặp em họ anh ta là Trần Nhất Nặc, uống nước lạnh cũng bị dính răng, thế mà anh ta lại đụng phải người phụ nữ điên này.
Lúc ở thôn Hải Đường, anh ta bị Thẩm Đường đá đến mức nứt cả lá lách, nằm trong bệnh viện hơn nửa tháng trời, khoảng thời gian đó giống như bị một cái bóng đè, nghề nghiệp diễn xuất của anh suýt chút nữa cũng bị mất hết.
Hiện tại chỉ nhớ đến thôi cả người anh ta đã lạnh toát.
Không thể trêu vào, anh ta lẫn mất trong đám người.
Phàn Nhất Thước đẩy cửa phòng nghỉ của Trần Nhất Nặc đi vào sau đó lập tức đóng cửa lại, giống như đang sợ Thẩm Đường xông đến vậy.
Trần Nhất Nặc nhìn sang anh ta từ trong gương trang điểm: "Hôm nay sao anh lại rảnh rỗi đến đây thế?" Mười phút trước cô ta nhận được điện thoại của anh họ, nói muốn đến tham gia buổi ghi hình tiết mục của cô ta.
Phàn Nhất Thước sợ sẽ ảnh hưởng đến tiết mục lát nữa của cô ta, anh ta tùy ý nói một câu: "Mấy ngày nay anh không có nhiều công, vừa đúng lúc đi ngang qua bên này."
Dự định chờ đến khi ghi hình tiết mục kết thúc sẽ lại nói chuyện phiếm với Trần Nhất Nặc.
"Thế nào, em có tin tưởng mình sẽ thắng Trữ Nhiễm dành vị trí thứ nhất không?"
Trần Nhất Nặc khinh thường: "Em không để cô ta vào trong mắt."
Thiết kế trận đấu hôm nay là ghi hình những loại hình tiết mục mà Trữ Nhiễm hiểu biết nhất, mấy khóa trước cô ta bị Trần Nhất Nặc khéo léo ngược đãi không thể thể hiện được, cuối cùng hôm nay cũng lật ngược tình thế.
Số điểm của khóa này, Trữ Nhiễm lấy được hạng đầu.
Trần Nhất Nặc chỉ lấy được vị trí số ba, nhưng mà tổng số điểm của cô ta vẫn dẫn đầu như trước.
Thẩm Đường ngồi ở phòng dành cho thính giả, vỗ tay cho Trữ Nhiễm.
Hơn một tháng nay, những góc cạnh của Trữ Nhiễm bị cọ sát đến bằng phẳng, không còn kiêu căng ngạo mạn như ban đầu.
Trữ Nhiễm nghĩ đến cô ta thắng Trần Nhất Nặc nên vô cùng kích động, đương nhiên, vui mừng thì có vui mừng thật, nhưng vẫn thiếu cái gì đó.
Bên bãi đỗ xe kia, bình thường bên cạnh xe của cô ta là một chiếc xe thể thao có màu đỏ thẫm, hôm nay lại thay thành chiếc xe việt dã màu đen của Thẩm Đường.
Có một nhóm người cùng ở trong công ty, cả cô và Tần Tỉnh đều có mặt bên trong.
Thẩm Đường đang thảo luận với đoàn người về tình huống trận thi đấu hôm nay, chỉ có chị Lỵ và Hoắc Đằng chúc mừng cô ta, Tần Tỉnh không có ở đó, cho nên anh ta không thể nhìn thấy, vài phút trước, anh ta vừa mới đăng anh lên vòng bạn bè.
Thẩm Đường nhìn cô ta: "Sao sắc mặt không vui vậy?"
Hiện tại Trữ Nhiễm cũng đã học được cách giấu giếm cảm xúc: "Không phải là không vui, áp lực quá lớn thôi, tôi sợ kì tiếp theo lại thua dưới tay Trần Nhất Nặc."
"Kì tiếp theo còn tận vài ngày nữa mới ghi hình, cứ vui vẻ trước đi." Thẩm Đường mở hộp dự bị trên ô tô ra: "Tặng quà cho cô này, hôm qua tôi quên không tặng cô mất."
"Woa." Trong nháy mắt Trữ Nhiễm vui mừng cong cong hàng lông mày, Thẩm Đường lại mang cho cô ta đồ thiết kế riêng của thương hiệu Lady, tổng cộng có bốn bộ, những hoạt động thương mại tiếp theo không còn lo không có lễ phục mặc nữa rồi.
Nhận quà tặng xong, bọn họ tự lên xe rời đi.
Trần Nhất Nặc và Phàn Nhất Thước cũng leo lên xe, Phàn Nhất Thước có xe của riêng nhưng anh ta ngồi lên xe của Trần Nhất Nặc là do có chuyện muốn nói với em họ mình.
"Chuyện của dì, chắc em cũng nghe nói rồi chứ?"
Trần Nhất Nặc ngẩn người, trong lòng cô ta rơi lộp bộp mấy tiếng: "Mẹ em sao vậy?"
Giữa trưa nay cô ta còn gọi điện thoại với mẹ mình, không cảm thấy có điều gì khác thường.
"Không phải là dì, là chuyện công ty." Phàn Nhất Thước thở dài.
"Tất cả các hạng mục đều bị mất sạch không thể hoạt động được nữa, không có tiền quay phim, hiện giờ vẫn chưa tìm được nhà đầu tư trong lúc này. Dì lo âu nên đã khóc trước mặt ba anh."
Trong khoảng thời gian này, Trần Nhất Nặc chỉ lo cho các tiết mục ghi hình, cô ta không quan tâm đến tình trạng của công ty bên đó: "Rốt cuộc tại sao lại thành ra như thế?"
Phàn Nhất Thước: "Tất cả là do Thẩm Đường đùa bỡn, cô ta tìm một số nhà đầu tư tài chính đáng kể để đầu tư cho công ty dì, đến lúc hạng mục được thu xếp gần như hoàn toàn rồi lại tạm thời rút lui không làm theo hợp đồng nữa. Dì bị đánh không kịp trở tay."
Anh ta tìm Trần Nhất Nặc là muốn cô ta đi tìm Trần Nam Kình, bây giờ chỉ có Trần Nam Kình mới có thể giúp đỡ kịp thời.
"Nếu như em thật sự đau lòng cho dì, em phải đi tìm ba em, ông ấy đầu tư nhiều phim điện ảnh như vậy, không thiếu một chút tài chính đầu tư cho công ty dì đâu."
Trần Nhất Nặc há hốc mồm, muốn nói nhưng lại thôi.
Phàn nhất Thước lấy lùi để tiến: "Không phải anh ép em, nếu em nhẫn tâm nhìn công ty dì bị đóng cửa thì cứ tùy ý."
Cả hai im lặng mấy phút, anh ta đẩy cửa xe đi xuống.
Trần Nhất Nặc còn chưa lấy lại được tinh thần.
Người đại diện vỗ vỗ vào cánh tay cô ta, nói một câu: "Máu chảy ruột mềm."
Đêm đó Trần Nhất Nặc hẹn ba mình gặp mặt, lần này không phải là lỗi của mẹ, là do Thẩm Đường khiêu khích trước, mới khiến cho mẹ cô ta rơi vào thế bị động như bây giờ.
Công ty của mẹ còn là do cô ta đứng tên, làm sao cô ta có thể thờ ơ được.
Đã mấy ngày nay Trần Nam Kình không gặp con gái, bản thân ông ta cũng bận tối mày tối mặt.
"Ba nhìn tóm tắt tiết mục nghệ thuật của con rồi, cứ theo trạng thái này tiếp tục phát huy, dành vị trí thứ nhất không thành vấn đề." Ông ta đưa cho con gái một ly nước ấm.
Trần Nhất Nặc không có suy nghĩ muốn nói chuyện phiếm với ông ta, cô ta có tất nhiều tâm sự.
"Ba." Cô ta khẽ vặn các đốt ngón tay: "Công ty của mẹ xuất hiện một vài tình huống." Cô ta tự mình kể từ đầu tới cuối tình trạng cho ba mình nghe.
"Ba đưa ra quyết định giúp con."
Cô ta thay đổi lời nói, không nói thẳng ra muốn ba đầu tư vào công ty.
Hai tay Trần Nam Kình nắm chặt đặt ở trên bàn: "Nhất Nặc, công ty của ba không phải chỉ do một mình ba quyết định, tiền này không phải là của cá nhân, công ty của mẹ con có giá trị để đầu tư hay không còn phải họp bàn thảo luận."
Trần Nhất Nặc không phải muốn ông ta lấy danh nghĩa công ty để đầu tư: "Cá nhân ba thì sao?"
Cô ta biết ba mình có tiền, số tiền không ít, hoàn toàn có thể cứu công ty của mẹ cô ta một mạng.
Trần Nam Kình: "Ba đã đầu tư vào công ty phát triển du lịch của tập đoàn Thường Thanh, còn đầu tư vào việc phát triển du lịch ở thôn Hải Đường, tất cả tiền đều đổ vào đó."
Trần Nhất Nặc đè nén ghen tuông đang dồn nén trong lòng xuống, không muốn đề cập tới thôn Hải Đường: "Ba đầu tư vào phát triển du lịch sao? Vốn dĩ ba không biết cái ngành đó hồ nước nông sâu như thế nào, vì sao ba lại có thể tùy tiện đầu tư một số tiền lớn như vậy vào trong một lúc chứ?"
Trần Nam Kình có quyết định của riêng mình: "Ba chỉ có đầu tư tiền vào sau này mới có quyền lên tiếng, hy vọng bọn họ có thể khai phá cẩn thận, đừng ảnh hưởng đến thôn Hải Đường."
Không cần nghĩ cũng biết là vì Thẩm Đường.
Trong lòng Trần Nhất Nặc khó chịu muốn chết: "Thế con và công ty của mẹ thì phải làm sao bây giờ?"
Một vài giây sau.
Trần Nam Kình nói: "Lát nữa lại cùng nhau nghĩ biện pháp đi."
Trần Nhất Nặc cắn môi, một lúc lâu cũng không nói câu gì.
Bên ngoài cửa sổ nhà hàng, bầu trời dần chuyển sang u ám.
Cuộc gặp gỡ hôm nay lại vui vẻ khác thường.
Sau khi Thẩm Đường từ trường quay về thì đi thẳng đến cuộc hẹn, vài người bên Tạ Quân Trình còn đang buồn phiền ở trên đường, Tưởng Thành Duật đã tới nơi.
Nghiêm Hạ Vũ ngồi vào trước bàn bài, căn dặn phục vụ mở một chai rượu.
Đôi mắt Tần Tỉnh sắc bén, giống như chưa từng nhìn thấy sự kiện lớn thế này: "Mẹ ơi! Anh Tưởng, sao anh lại đeo nhẫn thế kia?"
Anh ta đang nói ý ngầm khác, tất cả mọi người trong phòng đều vây lại đây.
Tưởng Thành Duật là người theo chủ nghĩa không kết hôn đã ăn sâu vào trong đầu mọi người, cho dù anh và Thẩm Đường quay lại vẫn có không ít người đều cảm thấy bọn họ sẽ không kết hôn. Hôm nay anh đeo nhẫn, làm không ít người phải rớt kính mắt.
Tưởng Thành Duật làm như không có chuyện gì, anh đảo bài: "Thẩm Đường đeo lên cho tôi."
Dừng một lúc, anh nói: "Tôi định kết hôn."
Tiếng ồn ào náo nhiệt bên trong phòng còn lớn hơn nhiều so với sau khi tiếng chuông tan học vang lên.
Trong lòng Nghiêm Hạ Vũ đã có chuẩn bị trước, anh ta đưa cho anh một lý rượu: "Chúc mừng nha."
Tưởng Thành Duật đã đồng ý với Thẩm Đường uống ít rượu hơn, anh không cầm ly rượu: "Cho tôi cốc nước đi."
Nghiêm Hạ Vũ nhíu mày, anh ta không dám tin vào mắt mình: "Trong nhóm chúng ta gần đây thịnh hành đề phòng mang thai, không phải cậu cũng có em bé rồi đấy chứ?"