Vậy Thì Một Đời Hận Nhau Đi

Chương 7: Cậu quá tốt bụng rồi



Sau khi thầy và cô đi rồi thì Khương Hạo Minh và Châu Tuệ Tâm chạy lại ngồi xuống bên cạnh Hàn Giai Kỳ, lúc này cậu ấy cũng bắt đầu tỉnh lại, cũng may chỉ là ngất nhẹ thôi nhưng sao lại là không ăn sáng cơ chứ, sáng nào cô ấy cũng ăn uống ở nhà rồi mới đi học, đến trường vì không yên tâm với khẩu phần ăn sáng ở nhà của Hàn Giai Kỳ nên đích thân Khương Hạo Minh đã làm đồ ăn sáng đến trường cho cô, sao lại có thể nói là bỏ bữa sáng được, đúng là cậu ấy có làm việc thêm nhưng cũng không quá nặng nhọc gì, chỉ là làm ở đó rồi về nhà chăm sóc mẹ và học hành nữa nên cũng đuối.

- Giai Kỳ cậu cảm thấy sao rồi, cậu làm bọn mình lo lắm đó, đột nhiên cậu ngất đi rồi ngã xuống cũng may tớ đỡ kịp chứ không cậu ngã ra đất rồi.

- Tớ không sao, chỉ là chạy ngoài nắng nên tớ say nắng một chút thôi mà, cậu và Hạo Minh đừng quá lo lắng nhé, tớ ổn rồi nè.

- Giai Kỳ cậu định nói dối đến bao giờ, rõ ràng đồ ăn sáng tớ làm cho cậu, cậu không hề ăn và còn nữa ở nhà cậu cũng không ăn sáng thường xuyên nên mới dẫn tới việc kiệt sức mà ngất đi, chẳng lẽ đồ ăn sáng tớ làm đưa cậu không xứng để cậu ăn sao Giai Kỳ.

Lời nói của Khương Hạo Minh nói chúng tim đen của Hàn Giai Kỳ khiến cô bất ngờ, sao cậu ấy lại biết được những chuyện này cơ chứ, cô chừa hề để lộ cái gì mà, còn Châu Tuệ Tâm thì bất ngờ khi mà Hạo Minh nói như vậy, nhưng cũng không thể phủ định lời nói của cậu ấy vì khi nãy cô Nhi cũng nói Giai Kỳ là do không ăn sáng đầy đủ và làm việc quá nhiều nên dẫn đến suy nhược cơ thể.

- Giai Kỳ vừa nãy cô Nhi y tế đã nói với bọn mình, cậu là do ăn sáng không đầy đủ công thêm nữa là làm việc quá sức, dẫn đến khi nãy chạy cậu mới bị đuối sức mà ngất đi, chẳng phải sáng nào tớ cũng rủ cậu ăn sáng cậu đều nói ăn rồi mà, sao lại thành ra như vậy, còn nữa mình thấy sáng nào Hạo Minh cũng đem đồ ăn sáng đi cho cậu, toàn là đồ dinh dưỡng không đó.

- Tớ...tớ xin lỗi...

Hàn Giai Kỳ đột nhiên rơi nước mắt cô cảm thấy áy náy với hai người bạn đã tận tâm lo lắng cho cô mà cô lại nói dối họ, để rồi bây giờ bản thân bị bệnh như vậy khiến họ càng lo lắng hơn cho mình, cô đúng là hay làm ảnh hưởng đến người khác mà, còn Khương Hạo Minh cậu ấy đã cất công làm đồ ăn sáng cho cô vậy mà cô lại phụ tấm lòng của cậu ấy.



- Giai Kỳ bọn tớ không trách hay buồn gì cậu cả, nhưng tớ muốn biết sao cậu lại không ăn sáng, hay là đồ ăn sáng tớ làm không hợp khẩu vị của cậu, cậu cứ nói để tớ điểu chỉnh lại cách nấu, chứ nhìn cậu ngất đi như vậy tớ rất xót tớ chịu không có nổi, cậu có biết khi nãy cô Nhi nói cậu bị như vậy tớ điên đến mức nào không, tớ cảm thấy mình không chăm sóc tốt cho cậu, nên mới khiến cậu thành ra thế này.

- Hạo Minh, tớ không có chê đồ ăn cậu nấu đâu, đồ ăn sáng cậu nấu cho tớ rất là ngon, chẳng qua là trước cổng trường mình tớ luôn thấy có hai bé nhỏ rất tội nghiệp, hai em đó cứ đứng trước cổng trường để xin tiền người qua lại bên đường nên tớ đã đem phần ăn sáng của tớ và của cậu làm cho tớ đưa cho hai bé đó, tớ xin lỗi vì đã làm như thế với tấm lòng của cậu.

Đúng như những gì mà Khương Hạo Minh suy đoán, Hàn Giai Kỳ chắc chắn sẽ không lãng phí thức ăn phải có nguyên nhân gì đó mới khiến cô không ăn chúng mà thôi, nào ngờ đâu cậu ấy đem hai phần ăn sáng của bản thân mình cho đám trẻ ăn xin ngoài kia, cậu thật sự quá phúc hậu rồi Giai Kỳ à, thà để bản thân chịu thiệt thòi chứ không nỡ nhìn những bé đó chịu đói, nhưng cậu cứ nhân hậu như vậy mà bỏ bê bản thân thì chỉ cần một thời gian thôi cậu sẽ không còn sức lực mà cân cáng những chuyện đó nữa đâu.

Ngoài kia có biết bao nhiêu hoàn cảnh khốn khó bần cùng cơ chứ, chẳng lẽ mỗi lần cậu ấy thấy đều giúp đỡ hết sao, cậu ấy quá nghĩ cho người khác rồi, cậu ấy cứ như vậy nếu lỡ sau này không có mình bên cạnh thì làm sao, chắc bị người ta ức hiếp mất thôi.

- Kỳ Kỳ à, tớ biết cậu là một cô gái tốt bụng nhưng cậu nhìn xem cậu lo lắng cho người khác mà đến nỗi bản thân phải chịu đói rồi ngất đi như vậy, tớ không muốn thấy có lần sau nữa biết không? Cậu muốn cái gì cứ nói với tớ, tớ sẽ cùng làm với cậu chứ đừng để giống như hôm nay, nếu hôm nay không nhờ tiết thể dục chạy này thì cậu tính giấu tớ đến khi nào.

- Tớ biết rồi...xin lỗi hai cậu nhiều...làm hai cậu phải hoảng hốt rồi.

- Tớ và Hạo Minh thấy cậu ổn rồi nên cũng an tâm hơn đôi chút, cậu lần sau đừng hại bản thân mình như vậy nha, phải kéo dài lắm mới khiến cậu ngất đi như vậy chứ bình thường cậu ăn uống đầy đủ và thường xuyên không hề có tình trạng này.