Về Bên Anh

Chương 24: Tất cả đau khổ sẽ bộc phát 7



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Fleur

Biên tập: Iris

7cb6bd90jw1extopd3qq0j21n215n7wk

Tần Ca không hiểu, thừa nhận thì sao?

Có thể thỏa mãn chứng Holmes của cô em này. Biên tập nói.

Tần Ca nói: Cùng lắm thì đổi tên bắt đầu lại từ đầu.

Biên tập: Đại Đại, cậu bị như vậy mà vẫn bình tĩnh thế hả?

Thật ra Tần Ca không hề bình tĩnh nhưng đâu thể làm được gì, ngày phòng đêm phòng, chuyện cô lo lắng nhất đã xảy ra.

Biên tập nói: À nói với cậu chuyện này, sáng nay có nhà sản xuất tìm tớ hỏi chuyện, nếu chuyện này là thật, truyện “Yêu em nhưng không thể nói” của cậu sẽ được ký.

Cho nên, Đại Đại, cậu tính sao?

Tần Ca nói: Tớ sẽ không thừa nhận công khai đâu.

Cho nên cậu muốn bỏ qua cơ hội này?

Một tác phẩm có hay hay không lại phải dùng đến cách làm người để quyết định, những người này thật kỳ lạ!

Bây giờ có rất nhiều tin đồn. Biên tập nói: Cần tớ ra mặt giải thích không?

Đừng để ý đến họ. Tần Ca quyết định.

Được.

Bạch Khải Gia bị thương ở tay nên được trưởng khoa Lưu cho nghỉ, nhưng quen thức khuya dậy sớm rồi nên không nhàn hạ được. Sáng sớm anh có ra ngoài một lần nhưng bị bà Bạch ra lệnh cưỡng chế không được rời giường, phải tiếp tục ngủ nên chỉ có thể lướt Weibo. Nick Weibo của anh chỉ theo dõi một người, bài đăng cũng hơn mười bài, bài cuối cùng là ngày anh mang Vật nhỏ về nhà, anh ăn cơm, dựa vào vai cô, cả quá trình cô không hề ngẩng lên. Thế nhưng, trên Weibo cũng không bình tĩnh được như vậy, đăng một hình võ sĩ đeo đao khóc, nói: Khổ quá, làm sao để an ủi một người đây, rất cấp bách.

Bình luận phía dưới Bạch Khải Gia đã xem mấy lần rồi, một đám con gái hỏi có phải anh làm cô gái nào khóc không, còn có người đề nghị vuốt vuốt tóc là được.

Điều này làm cho Bạch Khải Gia nhớ tới ngày đó mình bế Vật nhỏ lên vuốt lông.

Anh dở khóc dở cười, dù sao cũng nhàn rỗi không có gì làm, xem lại một lần, nhưng đột nhiên phát hiện ra Tần Ca khóa bình luận, trên đầu Weibo xuất hiện một đoạn video quay tại bệnh viện, mà anh chính là bác sĩ trong video ấy.

Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là cô gái mặc đồ bệnh nhân.

Bạch Khải Gia nhảy ra khỏi giường ngay lập tức rồi mặc quần áo, bà nội Bạch yên lặng tiến vào kiểm tra giấc ngủ cháu trai, lại phát hiện người này đang muốn ra ngoài! Bà ngăn cản: “Không được đi ra ngoài, trưa nay bà còn nấu canh bồi bổ cho cháu đấy.”

Bạch Khải Gia không nhắc đến tên Tần Ca, chỉ giải thích với bà: “Bạn cháu xảy ra chút chuyện, cháu đi qua thăm.”

“Bạn gì chứ!” Bà nội Bạch không hài lòng, con mèo nhỏ trong túi cũng kêu meo meo meo.

Vừa hay điện thoại Bạch Khải Gia vang lên, anh nhanh chóng nhận máy, vừa nói vừa đi ra ngoài. Bà nội Bạch không cho anh lái xe, coi anh như trẻ con mà nhét mấy tờ Chủ tịch Mao vào túi anh, cười nói: “Đi chơi đi.”

Bạch Khải Gia ra ngoài, nghe thấy Trương Tiểu Hải rống to: “Mẹ nó, Khải Gia cậu dám lừa bọn mình! Trong video kia là lớp trưởng đúng không?”

“Bây giờ không nói rõ được, mình cúp máy trước đã.” Anh bắt một chiếc xe, báo địa chỉ nhà Tần Ca, trên đường gửi tin cho Trương Tiểu Hải: Trước tiên cậu đừng nói lung tung.

Trương Tiểu Hải trả lời: Ông biết rồi! Cậu cứ chờ đấy!

***

Tuy nói không để ý nữa nhưng Tần Ca vẫn không nhịn được lướt Weibo, nick Weibo của cô gái kia tụ tập rất nhiều người, trong đó có cả fan quen thuộc.

Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Khải:Bạch nhà tôi còn chưa lên tiếng, thế mà một đám tiểu yêu tinh các người đã tụ tập ở đây thả khí ô nhiễm rồi! Đừng có hắt nước bẩn lên người Bạch nhà tôi, không là ông đây đập chết.

Tiểu thiếp nhà họ Bạch:Trái tim thủy tinh của em tan vỡ mất, chồng em là một cô gái sao? Cô gái trong video kia còn nhỏ nhắn mềm mại hơn cả em.

Bánh mật trắng trăm năm:Đã bị bẻ cong, bách hợp rồi!

Cô gái kia trả lời tất cả: Đã tìm được câu trả lời chính xác thông qua một con đường, người trong video đúng là Đại Đại Bạch Bạch Bạch Khải.

Bình luận nổ tung–

Tiểu Hạnh xinh đẹp:CMN lại dám nói là con trai, lãng phí ba năm tình cảm của tôi, đền tiền đi!

Rắc rối:Thảo nào hàng năm không tham dự triển lãm, cũng không công khai ảnh chụp, muốn ra vẻ thần bí đây mà.

Không bao giờ yêu họ Bạch nữa:Vẽ cũng không tệ lắm mà lại dối trá, bye nhé.

Genese Guinness tư tư:Bây giờ ngôi sợ không từ thủ đoạn, từ bao giờ mà ngay cả họa sĩ cũng có scandal vậy? Không thể thật thà được hay sao?

Mười chín tháng chín:Tôi đoán vị Đại Đại này sẽ có hành động ngay thôi.

Sau đó là các nhóm cãi nhau, tập thể fan Bạch gia cùng nhau oanh tạc cô gái kia: Cô nói dối! Bạch Bạch nhà tôi còn không nói gì, kiện cô tội xúc phạm người khác!

Bình luận này được ít nhất 50 like.

Nhưng có nick tên là Lực khẩu lực khẩu phá hỏng đội hình, nói: Cho dù cô ấy bị bệnh, tôi vẫn thích.

Không đến một giây sau có người xếp vào đội hình này–

2323223Cho dù cô ấy bị bệnh tôi cũng thích.

Cún đã học Đại học và tiếng Anh nhà họ BạchNếu đây là Đại Đại thật thì tôi cũng không ngạc nhiên, Đại Đại rất kiên cường, anh ấy… À xin lỗi, là cô ấy, tranh của cô ấy đều chứa đựng năng lượng, dù sao tôi cũng không nhìn sai.

Khuyển nghiệp:Mẹ tôi cũng bị bệnh này, tôi rất hiểu Đại Đại, luôn ủng hộ Đại Đại.

Người trước kia có quan hệ hợp tác với Tần Ca cũng tìm cô trên QQ, Tần Ca đột nhiên nghĩ đến gì đó, mở QQ ra nhưng cũng không dám liếc mắt nhìn.

Đột nhiên điện thoại lại vang lên, mẹ Tần ló đầu vào nói: “Sao hôm nay có nhiều người tìm con thế? Thật là lạ.”

Bình thường điện thoại Tần Ca là ít tốn kém nhất nhà, nạp 50 tệ cơ bản chỉ để trừ tiền hàng tháng, cho nên mẹ Tần mới có thể cảm thấy lạ. Tần Ca cười gượng: “Chuyển phát nhanh gọi con đi lấy đồ.”

“Con ngủ đi, để mẹ đi cho.” Mẹ Tần nói.

“Họ chưa đem đến đây, để trong kho hàng.” Tần Ca nhanh chóng thay quần áo xong: “Con sẽ về ngay.”

Mẹ Tần ngoái đầu nói với bố Tần: “Gần đây nó cứ thần thần bí bí, vết mổ còn chưa lành đã chạy khắp nơi.”

Tay bố Tần bó thạch cao nên chân ngứa cũng không gãi được, xin mẹ Tần: “Bà mau gãi giúp tôi đi, khó chịu quá.”

Mẹ Tần vỗ mạnh vào ông: “Tôi đang nói chuyện quan trọng cơ mà!”

Mặt bố Tần nghiêm túc: “Người ta đều là lén lút yêu đương, con gái chúng ta… Tôi cũng buồn…”

Mẹ Tần che miệng bố Tần: “Lời này ông đừng có nói trước mặt Tiểu Ca!”

“Tôi biết rồi!”

***

Thật ra Tần Ca xuống nhà cũng không biết nên đi đâu, đành phải đi từng bậc từng bậc, xuống được một tầng thì điện thoại lại vang lên, lúc này cô không muốn nghe điện thoại của ai hết, ngay cả Bạch Khải Gia cũng không ngoại lệ.

Dùng dằng xuống đến tầng một, Tần Ca đếm tiền mặt trong túi và quyết định ra công viên chơi một ngày, ở đó đều là trẻ con, chắc là không ai nhận ra cô. Cô đẩy cửa ra ngoài, bỗng ngây ngẩn cả người. Bạch Khải Gia cầm điện thoại đi về phía cô, hỏi: “Sao lại nhận điện thoại của anh?”

Sau đó hỏi: “Muốn đi đâu?”

Tần Ca hỏi: “Cậu có biết là có người đã đăng video ngày hôm đó lên mạng không?”

“Vậy thì sao chứ?” Bạch Khải Gia nói: “Không thẹn với lương tâm là được.”

Không thẹn với lương tâm…

Tần Ca nắm chặt tay nắm cửa, chau mày, Bạch Khải Gia quàng chiếc khăn của mình lên cổ Tần Ca, kéo lên che kín mặt cô, hỏi: “Vết mổ có đau không?”

Cũng không biết anh quấn như thế nào, Tần Ca lại không bỏ ra, chỉ có thể quàng khăn của anh đi ra ngoài, nói: “Không đau.”

Từ đầu chí cuối cô nhóc này chưa bao giờ kêu đau. Bạch Khải Gia cười đuổi theo cô, đi theo cô thôi.

Tần Ca thực sự đi công viên, công viên không lớn, trò chơi cũng rất ít, cô mua một vé chơi đu quay, chọn một con ngựa đơn độc bên ngoài rồi ngồi xuống, Bạch Khải Gia không theo sau, ở lại phía dưới nhìn cô quay từng vòng, tất cả đều là trẻ con, chỉ có mình cô là trẻ lớn.

Sau đó đi chơi phi bóng bay, Tần Ca không phi chính xác, phi tiêu toàn bay lên trời, ngay cả phần thưởng mức số ba là móc chìa khóa cũng không thắng được. Bạch Khải Gia đưa một tờ Chủ tịch Mao qua, đổi được rất nhiều phi tiêu, hỏi Tần Ca: “Em muốn cái nào?”

Tần Ca nhìn một vòng, “Không muốn gì cả.”

Nói xong cô liền bước đi.

Bạch Khải Gia vẫn ở chỗ phi bóng bay, anh phi rất chính xác, sau khi phi hết chỗ phi tiêu cũng thắng được một con búp bê. Ông chủ đưa cho anh một túi nhựa đựng phần thưởng, anh xách theo chiếc túi màu đỏ, dọc đường đi phân phát cho vài đứa bé rồi tìm được Tần Ca ở quán trà sữa. Tần Ca nhàm chán dùng ống hút chọc trân châu trong cốc, Bạch Khải Gia kéo ghế ngồi xuống đối diện cô, nhét cái gối ôm hình dâu tây vào tay cô.

Anh nói: “Thật ra em muốn cái này đúng không?”

Tần Ca nói: “Không muốn.”

“Vậy vẫn tặng em.” Còn chỉ vào trân châu nói: “Cái này không tốt đâu.”

Tần Ca nói: “Mình biết.”

Nhưng hôm nay muốn uống thử.

“Đi thôi.” Bạch Khải Gia đứng lên: “Anh dẫn em đi chơi trò này.”

Tần Ca lắc đầu: “Không muốn đi, mình muốn về nhà.”

Nhưng Bạch Khải Gia lại nắm tay cô không buông, còn nói: “Em đừng động, tay anh đau.”

***

Tần Ca bị dẫn đến đại sảnh trò chơi. Trước đây, khi còn đi học cô có đến đây vài lần cùng bọn Trương Tiểu Hải, thích chơi máy nhảy audition. Bạch Khải Gia chỉ vào máy gắp thú, nói: “Nếu lần nào anh cũng gắp được thú thì sau này em không được không nghe điện thoại của anh.”

Tần Ca biết điều đó là không thể, nên gật đầu đồng ý.

Bạch Khải Gia nhét tiền xu vào máy, trước khi nhét tiền còn hỏi Tần Ca muốn con nào, Tần Ca liền chọn trong góc để anh gắp, Bạch Khải Gia cũng đồng ý, nhắm ngay chỗ đó, một con hai con ba con, lúc nào cũng gắp được.

Lòng Tần Ca rối rắm, kéo anh: “Đủ rồi, đừng gắp nữa, ông chủ đang nhìn đấy.”

Bạch Khải Gia cười nhìn cô, Tần Ca đầu hàng: “Mình cam đoan sẽ nghe điện thoại của cậu.”

Bạch Khải Gia gật đầu: “Anh tin em.”

Tần Ca nhìn nhìn tay anh: “Không đau à?”

Vừa rồi anh luôn dùng tay bị thương để gắp thú.

“Không đau.”

Anh cũng sẽ không kêu đau, thật ra bọn họ đều giống nhau.