“Tất nhiên… Mau vào đi, đi cả giày vào nhé, mọi người đều ở sân thượng.”
Nhà của Sở Mộ khác hoàn toàn so với các nhà bên dưới, mang phong cách châu Âu rực rỡ, bước lên cầu thang lên tầng tượng, có cây xanh, chỗ nghỉ ngơi… Thật đúng là phong cách hưởng thụ của người có tiền.
Rất nhiều người đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện, có người trẻ, cũng có người vẻ ngoài rất trải đời, cũng có người Nguyễn Nhuyễn biết, đó chính là hai người từng đến nhờ Phó Thanh Hành đầu tư.
“Thanh Hành!” Một người đàn ông mặc áo sơ mi và quần đụng bước đến ôm và vỗ vai Phó Thanh Hành.
“Đã lâu không gặp.” Phó Thanh Hành cười nhẹ.
“Đúng thế, dạo này thế nào?”
“Không tệ lắm, phòng làm việc sao rồi?”
“Tạm thôi, tôi cố vẫn được…” Phó Hiên nhìn về phía người con gái, Phó Thanh Hành cong môi giới thiệu. “Cục vàng nhà tôi, Nguyễn Nhuyễn, Nguyễn là sự kết hợp của bộ Nhĩ và Nguyên.” Phó Thanh Hành lần nữa ôm cô.
“Bảo bảo, đây là Phó Hiên, sau này cứ gọi Phó ca nhé.”
“Phó ca.”
“Ơ… kìa… Tôi đến show ân ái cho cậu xem, mà không ngờ cậu lại nhanh miệng tranh trước.”
Sau đó, Phó Hiên giới thiệu cô gái của mình với Phó Thanh Hành.
“Mộng Mộng, đây là Phó Thanh Hành, giờ thì chưa có việc gì, nhưng nếu sau cần gì thì cứ hỏi cậu ấy.”
Nguyễn Nhuyễn bị chọc cười, bạn bè của anh ấy… hình như đều muôn hình muôn dạng, thú vị hơn người nào đó rất nhiều.
“Tôi đâu phải Gia Cát Lượng…” Phó Thanh Hành cười, tiếp đó anh chào hỏi những người khác, tuy nhiên anh không giới thiệu cô lần nữa.
Nguyễn Nhuyễn ngồi trên sofa, ngẩng đầu nhìn lên trời, ngắm nhìn những ngôi sao sáng lấp lánh. “Thích sao?” Phó Thanh Hành cất tiếng, cô nhìn anh, nghiêng đầu ngơ ngác, hai giây sau mới phản ứng lại, “Sao đẹp mà.”
“Khi nào nghỉ, chúng ta đến Ma-rốc hoặc New Zealand ngắm nhé.”
Nguyễn Nguyễn mỉm cười theo lời anh.
“Mới mấy năm không gặp, người đàn ông lạnh lùng bị biến đổi khí hậu thành người đàn ông ấm áp rồi à?” Giọng nói của người phụ nữ làm dịu đi không gian xung quanh có phần ồn ào.
Cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn đối phương, người phụ nữ mặc một chiếc váy ren màu đen, trang điểm tinh tế, nổi bật với môi đỏ và mái tóc dài xoăn, nhưng trông có vẻ rất đanh đá…
“Phó Vinh, đừng làm loạn.” Phó Hiên mở miệng, bầu không khí phút chốc trở nên căng thẳng.
“Chị đang nói về Phó Thanh Hành?” Nguyễn Nhuyễn đột nhiên lên tiếng, đổi lại là cái nhíu màu của người kia. “Người mang vẻ lạnh lùng, xem ra ở đây chỉ có mình anh ấy.”
Nguyễn Nhuyễn nghe lời người phụ nữ kia, quay đầu cẩn thận ngắm người bên cạnh… Nếu nhìn nhận một cách nghiêm túc… Là rất lạnh lùng mới đúng.
“Chị gái à, hình như chị nhận nhầm rồi…” Cô gái nhỏ biểu tình rối rắm, cau mày đáng yêu.
“Người khác có thờ ơ hay lạnh lùng gì không thì em không biết, dựa theo hiểu biết của em với người đàn ông ngày nào cũng tìm cơ hội cợt nhả với em, ngay cả trong chuyện nam nữ cũng không kiệm lời, em nghĩ chắc chị nhầm người rồi.”
Sở Mộ là người đầu tiên phá lên cười, “Này cô bé, em nói thử vài lời cợt nhả của cậu ta xem nào!”
Khóe miệng người bên cạnh cô cũng cong lên, bàn tay vô thức bóp chặt hai má của người con gái, “Cục cưng của anh, em đáng yêu quá!”, sau đó không hề do dự đem cô ôm vào lòng, cúi đầu muốn hôn cô. Người con gái giãy giụa, trước mặt bao nhiêu người anh đặt lên môi cô nụ hôn phớt rồi nhanh chóng buông ra.
“Phó Vinh, đừng bắt nạt cô ấy.” Phó Thanh Hành thấp giọng cảnh cáo.
Sở Mộ bật cười, anh ta ôm cô gái bên cạnh, “Khanh khanh, cậu không thể mê gái như vậy nha…”