“Cô bé, bố mẹ em ở đâu?” Phó Thanh Hành nhẹ nhàng hỏi cô.
Nguyễn Nhuyễn ngẩng đầu, “Bố mẹ em á, hai người đều tái hôn rồi.”
Anh ngẩn người, bàn tay vuốt tóc cô, “Sau này có anh thương em.”
“Hừm!!!” Người con gái bị chọc cười, liếm liếm môi.
“Em chỉ là một nữ sinh bình thường… Chú, em không cần anh mua cho em đồ quý giá gì, cũng không cần nhà của anh…Em có dành tiền tiết kiệm… Anh chỉ cần ở cạnh em thôi.” Nguyễn Nhuyễn nhìn Phó Thanh Hành, cô nói ra suy nghĩ của mình.
“Vậy không được, chú muốn dành những thứ tốt nhất cho em…Đồng hành cùng em… Ngày mai đi dạo phố nhé? Đem tủ quần áo của chúng ta lấp đầy.”
Giờ phút này cô cảm thấy bản thân thật yếu đuối, hà cớ gì chỉ vì một câu nói đã khiến cô khịt mũi muốn rơi nước mắt rồi.
“Ngày mai? Được thôi… Nhưng ngày mai là thứ bảy, có sợ đông người không?”
“Không đâu. Vậy mai đi dạo xong mình đi siêu thị mua đồ nấu ăn, anh sẽ nấu một bữa thật ngon.”
“Hừm… Em vẫn muốn ở nhà cơ.” Nguyễn Nhuyễn làm nũng ôm lấy anh, Phó Thanh Hành cũng ôm cô chặt hơn, “Không muốn anh ăn em thì phải ngoan.”, thế là cô nàng không dám quậy nữa.
Đúng lúc này tiếng chuông cửa vang lên, Phó Thanh Hành đứng dậy mở cửa, “Chắc là Sở Mộ, cậu ấy nói trưa nay sang mà.”
“Người anh em!! Cho tôi trốn nhờ!!!” Vừa mở cửa, Sở Mộ đã kéo một người phụ nữ ăn mặc xọc xệch chạy vào khiến Nguyễn Nhuyễn giật mình. Người phụ kia mặc váy ngủ gợi cảm lộ ra rất nhiều mảng da thịt.
“Chuyện gì?” Phó Thanh Hành đóng cửa lại, anh không thèm để ý đến Sở Mộ, vội chạy ngay đến bên cạnh cô gái nhà anh. Người con gái chỉ mặc độc áo sơ mi của anh, đôi chân thon dài lộ ra bên ngoài, anh không thể cho người ngoài ngắm được.
“Đứng yên đó, bảo bảo, em mặc quần của anh vào.” Câu trước cho Sở Mộ còn câu sau là nói với Nguyễn Nhuyễn.
“Ừm.” Cô gái nhìn đôi chân của mình, gật gật đầu.
“Mẹ kiếp! Cậu còn là anh em chí cốt của tôi không! Ác vừa thôi! Cô dâu nhỏ nhà cậu lộ chân thôi mà, ai chả có chân!”
“Cậu xảy ra chuyện gì, bị bắt gian?” Người đàn ông quay lưng về phía Sở Mộ và người phụ nữ.
“Con mẹ nó! Bảo vệ nói cô gái kia tới, tôi không còn cách nào khác.”
“Bảo vệ?”
“Đừng dài dòng nữa, giúp tôi đi, cô ấy sắp tới đây rồi.”
Nguyễn Nhuyễn đi từ phòng thay đồ ra, cô đưa cho Sở Mộ áo sơ mi và người phụ nữ một áo choàng tắm dài, có sự phân biệt như vậy đơn giản vì không muốn cô ta mặc đồ của anh.
“Chú… dài quá…” Cô lắc lắc chân, đã mặc quần của anh vào, một ống quần của anh có khi hai chân cô vẫn vừa cũng nên.
“Em lại đây.” Phó Thanh Hành ngồi trên sofa vẫy cô gái nhỏ, sau đó liếc nhìn hai người còn lại, “Hai người định đứng ở đó mãi à, ngồi đi.”
Cô gái nhỏ ngồi trên đùi anh, còn anh cúi đầu giúp cô xắn ống quần.
“Em nghĩ còn muốn mua gì nữa không? Ngày mai mình đi mua cả thể.”
“Em biết rồi ~” Nguyễn Nhuyễn cười ra tiếng.
Đột nhiên, điện thoại của Phó Thanh Hành rung lên.
“Đừng nghe máy!!!” Cô gái nhỏ đang ngồi trong lòng anh bật dậy vì bị giọng nói của Sở Mộ làm giật mình.
“Sở Mộ, cậu hét lên lần nữa xem, tôi đá cậu ra ngoài ngay.” Phó Thanh Hành ngẩng đầu cảnh cáo người đối diện.
“Chắc chắn là cô ấy gọi tới. Người anh em, cứu tôi.”
Phó Thanh Hành cầm điện thoại, ấn nút nghe cùng nút loa, sau đó để trên đùi người con gái, tiếp tục xắn quần giúp cô.
“Phó ca, Sở Mộ có mang con đàn bà kia đến tìm anh không?”
“Có.”
“Anh bảo tên đàn ông thối đó mang cô ta lên đây gặp em.”
“Sở Quỳnh.” Phó Thanh Hành nhẹ giọng gọi tên đối phương, vừa lòng nhìn ống quần cô gái nhỏ.
“Vâng Phó ca.”
“Sở Mộ! Mau xuất hiện trước mắt bà đây.”
“Tôi không đi!!! Không phải cô đồng ý ly hôn với tôi sao???”
Nguyễn Nhuyễn nghe thấy người đầu bên kia hít sâu một hơi, cô chớp chớp mắt…
“Mẹ nhà anh! Có phải anh bị tâm thần không? Lời nói trêu đùa bóng gió của tôi anh nghe không hiểu sao? Còn dám chuyển nhà? Đủ lông đủ cánh rồi? Sở Mộ, tôi cho tên khốn nhà anh cùng người đàn bà kia ba phút, lên đây ngay!”