Về Chung Nhà Với Chú

Chương 56: Anh cho em ăn no



Convertor: Vespertine – Editor: An Devy

Sau bữa tối, Nguyễn Nhuyễn rảnh rỗi ngồi chơi trong phòng làm việc của Phó Thanh Hành. Vì thế, cô đã quyết định đi đến trung tâm thương mại gần đó, dạo quanh một vòng liền nhìn thấy cửa hàng bán đồ nội y, cô gái nhỏ chớp chớp mắt, đi vào.

Một lúc sau, cô gái đỏ mặt cầm túi bước ra, túi không nặng như lại như cầm củ khoai nóng. Cô mua thêm hai bộ quần áo nữa, giấu nhẹm túi màu hồng có nội y vào trong túi quần áo.

“Alo.”

“Em đang ở đâu?”

“Anh họp xong rồi sao ~”

“Ừ. Gửi địa chỉ, anh đón em.”

“Em về ngay đây, anh đợi em chút nhé.”

“Ừ.”

Nguyễn Nhuyễn vừa bước chân vào tòa nhà tay cầm theo túi quần áo đã trông thấy người đàn ông đang ngồi ở ghế sofa trong sảnh.

“Sao anh lại ở đây ~” Cô chạy nhanh tới.

“Đợi em, muốn nhanh chóng về nhà.” Anh cầm túi đồ trong tay cô.

“Mua gì đấy?”

“Là quần áo đó.” Cô gái nhỏ cười tủm tỉm khoác vai anh.

“Đi thôi cô bé, mình về nhà.”

Người đàn ông lái xe còn người con gái ngồi ghế lái phụ xoa xoa mặt.

“Bé con, nhớ anh không?”

“Có chứ!” Cô nhìn anh.

“Đói bụng chưa?”

“Vẫn chưa. Sao vậy anh?”

“Anh muốn ‘ăn’, về đến nhà làm ngay một nháy đã được không?”

“Phó Thanh Hành!” Người nào đó khuôn mặt nóng lên.

“Thật mà cục cưng, em sờ cậu bé thử xem, đều cương lên rồi… Trông thấy em anh đã muốn vậy rồi…”

“Không được… Không được…”

Người đàn ông cười ra tiếng, “Cô bé, em đang ở đây rồi, làm sao không được… Cô bé ngốc…”

“Vậy anh đưa em về trường đi, em không về nhà nữa.”

“Không được, bảo bối, em giúp anh xoa xoa, anh khó chịu.” Phó Thanh Hành nhỏ giọng dụ dỗ cô.

Cô gái nhỏ da mặt mỏng, “Em không làm, chú…về nhà rồi nói…”

“Nghe em.”

Không đúng… Nguyễn Nhuyễn cảm thấy hình như cô rơi vào bẫy rồi…

Rất nhanh hai người đã đến gara để xe.

“Đồ của em, đồ của em.” Cô tránh khỏi cánh tay anh.

“Để anh.” Anh quay lại cầm lấy chiếc túi ở ghế sau, tiếp tục vòng tay ôm người con gái đi về phía thang máy.

Người đàn ông chịu không nổi bèn cúi xuống phủ kín môi cô, bạc môi anh cọ cọ làn da mềm mại của cô.

“Cô bé, em thơm quá…”

“Chú… Thang máy có camera…” Cô còn chưa nói hết câu, miệng nhỏ đã bị anh lấp kín.

Nụ hôn của anh rất mãnh liệt, hơi thở dồn dập, bàn tay to xoa xoa mông cô, ép sát gần như nâng cô lên để cọ xát vào cơ thể anh.

“Ưm… chú… Không ở đây được…” Người con gái nói mãi không thành câu, đẩy đẩy người anh nhưng không sao lay chuyển được.

Phó Thanh Hành ôm cô ra khỏi thang máy, gấp gáp đè cô lên cửa hôn.

“Ư… chú… đi vào…” Nguyễn Nhuyễn giãy giụa.

Người đàn ông thở hổn hển, mở cửa kéo cô vào, túi đồ bị vứt sang một bên, người con gái liếc mắt nhìn.

“Chú… Em… đói bụng…” Cô gái nhỏ hối hận, giờ cô cứu vãn tình hình được không…

“Anh cho em ăn dương vật…” Trán anh tựa vào trán cô, cởi bỏ thắt lưng, sau đó hôn cô.