Nguyễn Nhuyễn ăn bánh tart trứng, ngắm anh lái xe.
“Chú… em mua cho anh … café nè!”
“Ừ. Nhưng không muốn uống.”
Cô gái nhỏ phồng má, tự lấy cốc trà ra, rút miếng nilon đựng ống hút, cắm vào khuấy đá lên, tay làm nhưng mắt vẫn nhìn anh chằm chằm… Ấy vậy mà người nào đó một cái liếc mắt cũng không cho cô.
Anh làm sao vậy… Nguyễn Nhuyễn cắn ống hút, trà ngon đến mấy đến miệng cũng trở nên nhạt nhẽo.
Yên tĩnh khoảng năm phút đồng hồ thôi nhưng bầu không khí trong xe đã ngột ngạt vô cùng, cô day day ống hút nhựa, nhíu mày, “Chú, sao tự nhiên anh lại giận?”
Cuối cùng thì người đó cũng chịu nhìn cô, “Anh không tức giận.”
Nguyễn Nhuyễn trừng mắt… Rốt cuộc anh bị chọc phải dây thần kinh khó ở nào rồi, cô hừ một tiếng, bà đây cũng đang quạu nha!
Suốt quãng đường đi cả hai đều duy trì trạng thái im lặng, trạng thái cảm xúc của cô như đi tàu lượn siêu tốc, từ bối rối, đến tức giận rồi cuối cùng tủi thân… Qủy mới biết rốt cuộc anh bị làm sao.
Xe vững vàng đỗ ở bãi đỗ của khách sạn nghỉ dưỡng, Nguyễn Nhuyễn cầm túi rác xuống xe, tức anh ách nhai đống đá trong miệng, ném mạnh túi rác vào thùng rác.
Anh đứng trước xe đợi cô nhưng người con gái phớt lờ anh và đi thẳng về phía khách sạn.
“Tới rồi sao, Nguyễn Nhuyễn.” Sở Mộ cùng Sở Quỳnh đứng ở cửa chào đón.
Người con gái gật đầu, Sở Quỳnh tinh ý phát hiện cảm xúc của cô không tốt.
“Em sao thế?”
“Em không biết! Em không biết Phó Thanh Hành nổi điên vì cái gì?” Cô nói xong tức giận đi vào trong.
“Nguyễn Nhuyễn.” Sở Quỳnh vội đuổi theo.
“Tình huống gì đây?” Sở Mộ vỗ vai Phó Thanh Hành.
“…” Người đàn ông mím môi, vẻ mặt có chút cứng ngắc, không trả lời.
Chỗ dùng bữa được bố trí một bàn ăn rất dài, rất nhiều người đã yên vị tại chỗ. Nguyễn Nhuyễn nhìn thoáng qua đã trông thấy Phó Vinh, cô đứng ngẩn ra đó, là Sở Quỳnh kéo tay dắt cô ngồi xuống.
“Kể chị nghe có chuyện gì?”
“Em không biết… Không có gì đâu, chị Sở Quỳnh, đừng lo cho em.”
“Có gì đâu mà, mọi người đều đợi bọn em.” Vừa nói, người phụ nữ vừa nhìn về phía cửa thấy hai người đàn ông là Sở Mộ và Phó Thanh Hành lần lượt đi vào.
“Đã đủ người!!! Ăn thôi ăn thôi!!! Ăn xong còn đi tắm suối nước nóng!!!”
Nhân viên phục vụ mang lên từng món, khẩu phần cũng không nhiều, Nguyễn Nhuyễn cúi đầu ăn cơm, mặc kệ bọn họ nói chuyện gì, cô thật sự rất tức giận, người kia định chơi chiến tranh lạnh với cô sao!
Sở Mộ đập tay Phó Thanh Hành, nhìn cô gái nhỏ ở đối diện, “Khanh khanh, thật sự không dỗ dành bảo bối nhà cậu?”
Anh nhìn cô, người con gái vẫn đang tập trung ăn uống nãy giờ không thèm nhìn anh.
Dùng bữa xong, mọi người cầm thẻ phòng mình và về phòng lấy đồ bơi.
“Em không muốn ở cùng anh ấy.” Nguyễn Nhuyễn nhỏ giọng từ chối.
Sở Quỳnh đưa mắt nhìn Sở Mộ và Phó Thanh Hành.
“Phó ca, sao thế, cậu đắc tội gì với cô dâu nhỏ nhà cậu?” Phó Hiên cười, lên tiếng giảng hòa.
Người đàn ông uống cạn rượu trong ly, lúc này mới lên tiếng, “Cô bé, nói chuyện chút?”
Cô ngước nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của anh, “Em không nói chuyện với anh.”
Sau đó, cô cầm thẻ phòng rời đi, Sở Quỳnh đứng dậy đuổi theo.
Phó Thanh Hành liếm môi.
“Khanh khanh, cậu đến tháng hay sao mà khó ở thế?” Sở Mộ cũng để ý cảm xúc của người bên cạnh mình không được tốt.
“Này, đó là cô dâu nhỏ nhà cậu mà, sao nói chuyện cứ giống như đang đàm phán cùng đối tác vậy.” Sở Mộ vỗ vai anh.
Suối nước nóng ngoài trời hình tròn đặt ở trên tầng rất lớn, bên trong còn có tổ hợp phòng giải trí. Nguyễn Nhuyễn cùng Sở Quỳnh sau khi thay xong áo tắm từ phòng tắm liền đi ra ngoài.
“Gái xinh của chị đừng khó chịu nữa, ra đây chơi đảm bảo quên muộn phiền.” Sở Quỳnh ôm cô.
“Ai nha, sao trên người nhiều dấu chói mắt thế này, là thành quả của Phó ca phải không?” Áo phông không che được hết dấu hôn trên cổ cô, Sở Quỳnh cười đầy ẩn ý.
Nguyễn Nhuyễn hơi ngại ngùng nhưng không thể cười nổi… Cô không hiểu tại sao anh lại trở nên khó chiều như vậy!