“Em không muốn… Em không muốn…” Nguyễn Nguyễn giãy giụa cự tuyệt.
“Bốp” Sau khi bị anh đánh một cái vào mông, cô không dám nhúc nhích nữa, vùi đầu vào cổ anh, mặc kệ ánh nhìn nhòm ngó của nhân viên phục vụ.
Phó Thanh Hành lấy chìa khóa phòng mở cửa, ném cô lên giường.
“Chú… Chờ một chút, chúng ta nói chuyện đã.”
“Giờ muốn nói? Muộn rồi!” Người đàn ông cởi từng cúc áo một, cô gái nhỏ nhìn nhìn chằm chằm anh, sau đó anh tháo đồng hồ đặt sang bên, nửa thân trên trần trụi, những khối cơ rõ ràng, cơ bụng gợi cảm, đường mỹ nhân ngư biến mất sau quần.
“Rõ ràng là anh…”
“Anh làm sao?” Anh chống tay xuống giường, đôi mắt màu hổ phách chăm chú nhìn cô.
Nguyễn Nhuyễn nuối nước bọt.
“Phó Thanh Hành, em yêu anh…” Cô tiến lại ôm cổ anh.
“Mặc dù tuổi em còn nhỏ nhưng tình cảm em đối với anh là thật lòng, không phải hứng thú nhất thời… Nhuyễn Nhuyễn chỉ cho mình anh ‘phạt yêu’ thôi!” Cô chạm má anh đầy thân mật.
“Không sợ một ngày nào đó không còn cảm giác mới mẻ với anh nữa sao?” Phó Thanh Hành thấp giọng hỏi cô.
“Cảm giác ấy sẽ không biến mất đâu. Cuộc sống muôn màu còn rất nhiều điều chờ chúng ta làm. Mình có thể cùng nhau ngâm mình trong suốt nước nóng, chơi bi-a cùng nhau và làm rất nhiều thứ cùng nhau. Cảm xúc mới mẻ sẽ đến cùng với đó, huống chi, em của ngày hôm nay so với ngày hôm qua muốn nói yêu anh hơn rất nhiều… Có người đẹp trai giàu có hơn anh thì có liên quan gì đến em. Còn anh, nếu nhìn thấy cô nào trẻ đẹp hơn em thì anh sẽ thích họ chứ? Dù sao thì về mặt nguyên tắc cũng giống nhau mà.” Cô xoa xoa mặt anh.
“Xin lỗi em, là anh sai.” Người đó ôm chặt cô.
Hô hấp ấm nóng của anh phả vào tai cô, “Khi nào mới gật đầu lấy anh đây.”
Người con gái nghiêm túc nhìn anh, “Vậy khi nào anh mới cầu hôn.”
Anh cong khóe môi, hôn cô.
“Ưm… có điện thoại…” Nguyễn Nhuyễn đẩy anh.
Phó Thanh Hành đưa điện thoại cho cô, sau đó đè cô xuống dưới người anh, hôn lên cổ cô.
“Alo.” Tên hiển thị là Lâm Vu, cô vội vàng bắt máy.
“Nguyễn Nguyễn xinh đẹp của tớ ơi, có một hộp đồ chuyển phát nhanh của tớ ở trường, mua lúc chưa chia tay. Cậu lấy hộ tớ nhé, tặng cậu đó, nhớ dùng cùng chú yêu của cậu nha.”
“Hả?? Đồ gì cơ?”
“Đồ tốt. Đợi tí gửi mã đơn cho cậu.”
“Xong! Đi lấy nhanh nhớ.”
“Tớ biết rồi.” Nụ hôn của anh rơi rơi xuống cổ cô đầy nóng bỏng và ẩm ướt, Nguyễn Nhuyễn hơi ngứa đẩy anh ra.
“Chú… Vu Vu nhờ em lấy đồ hộ.”
“Ừm. Ngày mai về lấy.” Anh vẫn hôn cô, đáp lời cho có.
“Không… Đừng mà….” Nguyễn Nhuyễn đỏ mặt, “Hôm nay đã… thì làm nhiều lắm rồi…” Phía dưới cô hơi đau.
Người đàn ông khàn giọng nói: “Vậy anh phải làm sao bây giờ?” Quần tây bị phồng lên, trông thực sự không thoải mái.
“Em… Giúp anh nhé?”
Anh nhìn cô thở dài, bao nhiêu nhiệt tình đều bị cuộc gọi vừa nãy phá tan rồi.
“Bỏ đi, đi lấy chuyển phát nhanh. Em thay quần áo đi, để anh hạ hỏa.” Người đàn ông đứng dưới gió điều hòa, cô nhìn thấy mà bị chọc cười.
Thay quần áo xong, cả hai đi ra ngoài.
“Sao thế, Phó ca?” Đúng lúc bắt gặp Phó Vinh cùng cặp đôi Phó Hiên và bạn gái, người đàn ông kia cười tủm tỉm mở miệng.
“Cô ấy phải về giờ. Bảo bảo, anh đi thanh toán, em lên xe chờ anh hay đợi ở đây?”
“Em đứng đây đợi, mau đi đi.” Nguyễn Nhuyễn đẩy anh.
“Xin lỗi em.” Giọng nói của Phó Vinh vang lên. Nguyễn Nhuyễn ngẩng đầu nhìn cô ta, không còn lớp trang điểm, sắc mặt cô ta không được tốt.
“Em xin nhận.” Cô gái nhỏ cười cười, Phó Vinh cũng không gây ảnh hưởng gì lớn với cô cho lắm.
Cơ mặt người phụ nữ cuối cùng cũng thả lỏng, khóe miệng cong lên, “Hóa ra người anh ấy yêu là như thế này.”
“Em cũng vô cùng, vô cùng yêu anh ấy nhé… Chị xuất sắc như vậy, tương lai chắc chắn sẽ gặp một người… Cũng tuyệt vời như chị thôi.”
Nguyễn Nhuyễn không phải bạch liên hoa, cũng không phải trà xanh giả tạo, cô biết Phó Vinh không làm điều gì sai, hào quang ưu tú của cô ấy là điều không thể chối cãi.
“Chị mượn lời chúc tốt của em…” Phó Vinh gật đầu.
“Nói chuyện gì đó?” Phó Thanh Hành đi tới.
“Asa.” Phó Vinh đột ngột lên tiếng, người đàn ông nhìn cô bằng đôi mắt khó hiểu.
“Anh không xứng với em.”
Người đó khẽ cười, “Ừm, em sẽ gặp được người tốt hơn anh rất nhiều.”