Nắng hè cũng cần mẫn như những người bận rộn với cuộc sống, mới tám giờ mà đã treo rực rỡ trên bầu trời, may mà mới là buổi sáng nên không quá nóng. Một vùng lớn ánh sáng mặt trời chiếu vào từ góc khiến cả hành lang sáng sủa vô cùng.
Tòa nhà giảng dạy tràn ngập tiếng học sinh đọc sách buổi sáng giống như vô số chim sẻ ghé vào nhau ríu rít, không chói tai cũng không đáng ghét, chúng tạo thành một nhịp điệu độc đáo, mạnh mẽ và tràn đầy sức sống, rung chuyển bụi bồng bềnh trong những tia nắng.
Một dãy phòng học, một đống âm thanh không phân biệt được đâu với đâu.
Hạ Sàn và giáo viên chủ nhiệm mới cùng nhau bước lên cầu thang, lúc bước xong bậc thang cuối cùng, một cước hắn bước vào trong ánh mặt trời kia, hắn nhìn thấy bóng mình và bụi bặm trôi nổi trong ánh sáng, còn có tiếng ríu rít rót vào lỗ tai hắn.
Loại giọng nói này đối với hắn rất quen thuộc, mỗi học sinh cấp ba đều rất quen thuộc, bất kể trường nào, lớp đọc buổi sáng đều có khung cảnh, giọng nói giống nhau.
“Còn một phút nữa là hết giờ đọc sách buổi sáng, lát nữa em có thể giới thiệu bản thân, đừng căng thẳng, các bạn trong lớp chúng ta rất hiền lành.” Chủ nhiệm lớp Thẩm Thanh nhìn đồng hồ trên cổ tay khẽ cười với Hạ Sàn, anh vừa tốt nghiệp đại học, da thịt mềm, trắng nõn nhã nhặn, nhìn trẻ ngang cậu học sinh mà anh dẫn theo.
” Vâng.” Hạ Sàn gật đầu, không nói gì khác.
Thẩm Thanh tưởng hắn lo lắng, cố ý vỗ vỗ vai hắn an ủi. Thật ra Hạ Sàn cũng không lo lắm, chỉ là có chút lo lắng, mà chút lo lắng đó là bởi vì hắn không muốn ngày đầu tiên đến lớp mới đã lộ ra những khuyết điểm nhỏ của mình.
Hạ Sàn đứng ở cửa lớp học. Tiếng đọc sách đột nhiên im bặt giống như cơn sóng dữ dội bỗng nhiên lùi vào khoảng không vô hình, bụi bặm trong không khí cũng nhảy múa chậm lại.
Hắn nghe thấy giọng nói của Thẩm Thanh, “Các em, nói cho các em một tin vui.” Thẩm Thanh vẫn luôn như vậy, dù có thông báo thế nào cũng sẽ bắt đầu bằng câu này, kiểm tra nhỏ, kỳ thi hàng tháng, đại hội thể dục thể thao, lễ hội nghệ thuật, kỳ nghỉ dài đều được anh quy kết báo là tin vui, hết lần này tới lần khác anh nói những lời này, đôi mắt dưới cặp kính gọng mỏng mỉm cười ấm áp, mang theo một ma lực đầy thuyết phục. Bọn học sinh lớp ba đã từng chứng kiến cảnh tượng này rất nhiều cũng chỉ bày tỏ chút mong đợi đối với tin vui mà anh sắp thông báo, dù sao cũng là giáo viên chủ nhiệm nhà mình, ngốc thì đúng là có hơi ngốc thật, nhưng không ghét được.
“Đó chính là lớp chúng ta sẽ có một bạn học mới tới, các em mau vỗ tay hoan nghênh!” Thẩm Thanh vỗ tay trước, sau đó tiếng vỗ tay thưa thớt bắt đầu nối vào nhau, Hạ Sàn từ ngoài cửa đi vào.
Học sinh đều cởi áo khoác đồng phục, chỉ mặc áo ngắn tay màu trắng tinh. Một hàng củ cải mềm mại đập vào mắt Hạ Sàn, mỗi củ cải đều ngồi xổm trong hố riêng của mình ngửa đầu nhìn bạn học mới tới. Vài củ ở hàng ghế sau vẫn còn vùi trong đất.
Thẩm Thanh xuống bục giảng đứng cách chỗ hắn nửa bước, đây là một khoảng cách làm cho người ta thoải mái, không cố ý tới gần cũng có thể mang đến cảm giác an toàn cho Hạ Sàn đang ở hoàn cảnh xa lạ. Dù sao thì trong phòng học này chỉ có Thẩm Thanh là người tương đối quen thuộc với hắn.
“Tiếp theo chúng ta sẽ mời bạn học mới giới thiệu một chút.” Thẩm Thanh cười suốt, trong lớp có một số học sinh cũng đang nhìn, tỏ ra rất có hứng thú với học sinh mới.
Chỉ có mấy học sinh ngồi ở hàng cuối cùng ngang nhiên ngủ trên bàn, Thẩm Thanh lần lượt gọi tên, “Hứa Thịnh, Lâm Nhất Bạch, Tưởng Tuyết Tranh, Giang Bạch Du, ngẩng đầu lên. ”
Mấy người bị điểm danh chậm rãi ngẩng đầu lên, giống như đầu nặng ngàn cân, dùng lòng bàn tay đỡ đầu, đôi mắt ngái ngủ mở thao láo. Nam sinh bên cạnh cửa sổ cuối cùng ngẩng đầu, đôi chân thon dài co quắp dưới gầm bàn, trông vô cùng uất ức. Nam sinh vừa thuận tay nhặt bút trên bàn học lên, vừa câu được câu chăng xoay quanh đầu ngón tay, đồng thời đưa đôi mắt lơ đãng hướng về phía bục giảng. Đợi đến khi tầm mắt tập trung vào người đứng bên cạnh bục giảng, cậu hơi híp mắt lại, đại não vốn đang mơ màng tỉnh hẳn.
Người bạn cùng lớp mới này, cậu đã gặp.
Thẩm Thanh bước sang một bên, mời Hạ Sàn giới thiệu bản thân, còn nhìn hắn với ánh mắt khích lệ và mong đợi.
Hạ Sàn luôn cảm thấy Thẩm Thanh coi hắn như một chú gà con lúc mới nở còn rụt rè nhìn thế giới mới xung quanh, còn bản thân anh lại là một con gà mái già bảo vệ đàn con.
Ấn tượng trước lòng tốt đó, hắn đã giới thiệu rất ngắn gọn về bản thân.
“Tên tôi là… Hạ Sàn. ”
Ở giữa có một khoảng dừng nhỏ nhưng không ai để ý.
Phòng học yên tĩnh khoảng mười giây, hiển nhiên mọi người vẫn đang chờ đợi câu sau. Thẩm Thanh hơi bối rối, anh hỏi: “Còn nữa không?”
Hạ Sàn lắc đầu.
“Ha ha, xem ra bạn học Hạ Sàn của chúng ta là một người trầm tính hướng nội, rất phù hợp với phong cách chung của lớp chúng ta.” Thẩm Thanh làm ra vẻ mặt rất chân thành, nói ra một câu rất không thành thật.
Những học sinh phía dưới chỉ biết than phiền trong lòng, hướng nội cái rắm, lớp bọn họ là lớp được cả khối công nhận là lớp ầm ĩ nhất. Chứng hói đầu của giáo viên chủ nhiệm lớp có một nửa công lao của lớp họ.
Không nhận thấy được lời than phiền trong lòng học sinh, Thẩm Thanh quét quanh lớp học một vòng rồi nói với Hạ Sàn: “Trong lớp chỉ còn một chỗ trống, chính là hàng cuối cùng gần cửa sổ. Em ngồi trước đi, lần sau muốn đổi chỗ ngồi hoặc là bạn học đồng ý đổi với em thì có thể tìm thầy xin.”
Hạ Sàn nhìn về phía chỗ ngồi kia, vừa hay đụng vào một ánh mắt, ánh mắt kia lười biếng lại rất bất cần, làm cho Hạ Sàn có cảm giác muốn tìm tòi khó hiểu.
Có lẽ hắn nghĩ nhiều rồi.
Lúc Thẩm Thanh rời đi dặn dò hắn một ít chuyện, bảo buổi chiều hắn đến văn phòng lấy sách, buổi sáng có thể xem cùng với bạn cùng bàn, lại quay đầu nói với Giang Bạch Du sắp trở thành bạn cùng bàn của hắn: “Giang Bạch Du, chăm sóc tốt cho bạn cùng bàn mới. Thu lại cái tư thế ngồi phóng đãng bất kham của em đi, dù sao cũng là có người ngồi cùng bàn rồi.”
Giang Bạch Du khí thế to lớn ngồi ở chỗ ngồi, một tay đặt trên lưng chiếc ghế sắp trở thành ghế của Hạ Sàn, khí thế kia không giống một học sinh cấp ba vừa mới đọc bài xong mà giống như là đại lão gia ôm sủng thê ái thiếp.
“Biết rồi.” Lười biếng đáp một tiếng, cũng không thấy cậu rút tay lại.
Lời chế nhạo của Thẩm Thanh khơi dậy tiếng cười của các học sinh khác, mấy nam sinh có quan hệ tốt với Giang Bạch Du bắt đầu gia nhập, hoàn toàn là xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn.
“Anh Giang của chúng ta cuối cùng cũng đã chấm dứt cuộc sống của ông già cô đơn, có bạn đồng hành rồi.”
Tưởng Tuyết Chinh và Giang Bạch Du có quan hệ tốt nhất, cậu ta mở miệng là trêu chọc người khác, vừa có cơ hội sẽ tổn hại Giang Bạch Du vài câu. Đối với việc này, phần lớn Giang Bạch Du dùng vũ lực trấn áp, hoặc là cứ mặc kệ thôi.
Lúc này Giang Bạch Du không động thủ, chỉ liếc xéo đôi mắt đen trắng rõ ràng dưới hàng lông mày rậm một cái, rất có ý tan học gặp nhau ở cổng trường.
Tưởng Tuyết Chinh không để ý đến uy hiếp của cậu, vươn ngón tay cái lên với Thẩm Thanh trên bục giảng: “Thầy Thẩm, thầy đúng là người tốt.”
“Đừng chọc nữa, sau này Hạ Sàn chính là một thành viên của lớp chúng ta, các em phải quan tâm em ấy thật tốt.” Thẩm Thanh nói.
Hạ Sàn đi về chỗ ngồi của mình trong dư vị tiếng cười, Giang Bạch Du vẫn nhìn hắn như cũ.
Đợi đến khi Hạ Sàn đứng ở bên cạnh chỗ ngồi nhìn cậu vài giây, Giang Bạch Du mới từ từ buông bàn tay kia xuống.
Dịch ghế về phía sau một chút, Hạ Sàn không thích tiếng chân ghế cọ vào mặt đất, cho nên chuyển động rất nhẹ, giữa ghế và mặt đất chỉ phát ra một âm thanh va chạm nhỏ.
Bàn ghế đều sạch sẽ, không giống như đã lâu không có người ngồi. Hạ Sàn trực tiếp ngồi xuống, nhét cặp sách vào hốc bàn. Bây giờ không cần phải đi lấy sách, hắn cũng không có sách để đọc nên không biết phải làm gì.
Hắn lấy điện thoại di động ra nhắn tin lại cho ba mẹ.
Trong quá trình này, Hạ Sàn luôn cảm thấy tầm mắt của người bên cạnh vẫn luôn đổ dồn vào người hắn, khiến hắn không thể xem nhẹ, càng tới gần càng mãnh liệt.
Hắn ngẩng đầu nhìn đôi mắt kia, Giang Bạch Du chẳng hề chột dạ, cậu chống đầu mở miệng: “Bạn cùng bàn, còn nhớ tôi không?”
Họ gặp nhau rồi sao? Hạ Sàn nghi hoặc.
Hắn tìm kiếm trong đầu một lần, lại không có chút ấn tượng nào với Giang Bạch Du nên lắc đầu.
“Sáng nay ở cổng trường, tôi đạp xe thiếu chút nữa đụng phải cậu, tôi xin lỗi cậu nhưng cậu không thèm để ý tới tôi.” Giang Bạch Du miêu tả ngắn gọn cảnh tượng họ gặp nhau vào buổi sáng.
Lúc ấy cậu chỉ có một ý nghĩ, đó chính là cái người trắng trẻo này đúng là có cái tính.
Trong lòng Hạ Sàn trả lời cậu, tôi có để ý tới cậu, tôi nói không sao.
Chỉ là cậu không nghe thấy.
Có lẽ đây chính là cái gọi là duyên phận, trên đời ai cũng cần duyên phận để gặp nhau chứ đừng nói đến người bạn cùng bàn phải cùng nhau học hành chăm chỉ mấy năm trời.
Trong tất cả các tác phẩm anime và tiểu thuyết mà Hạ Sàn từng đọc, duyên phận đều là những thứ bất ngờ lại lặng lẽ.
Nhưng hết lần này tới lần khác duyên phận lại hơi bị ồn ào.
Lời nói của Giang Bạch Du lại không được đáp lại, cậu càng thêm khẳng định người trắng trẻo như gạo nếp này vô cùng có cá tính.
Nhưng cậu không tin tà, tiếp tục đơn phương nói chuyện,”Này, bạn cùng bàn, chúng ta làm quen chút đi, tôi tên là Giang Bạch Du.”
Hạ Sàn không thèm để ý.
“Cậu học lớp 11 đấy à? Trông nhỏ quá. ”
Trắng nõn mềm mại, giống như một miếng đậu phụ.
“Cậu chuyển tới từ trường nào?”
……
“Tôi phát hiện cậu thật sự rất cá tính, tự giới thiệu một câu là xong việc, tôi xin lỗi cậu cũng không để ý, ngày đầu tiên làm bạn cùng bàn thật sự không muốn tìm hiểu nhau một chút sao?”
Bạn cùng bàn là một người có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng lắm chuyện, Hạ Sàn nghe cậu nói mà phiền.
“Cậu, cậu, cậu câm miệng!” Một câu thốt ra, vạch trần nỗ lực che giấu suốt buổi sáng của Hạ Sàn.
Hạ Sàn vẫn cảm thấy mình nói chuyện khá tùy hứng, bình thường không có vấn đề gì lớn, nhưng đến thời điểm mấu chốt sẽ mất dây xích, giống như một cỗ máy, bình thường cho nó đủ dầu bôi trơn, nhưng lúc nó không nên mắc kẹt thì vẫn bị kẹt.
“Cậu nói lắp à?”
Những lời này bị cố ý tăng thêm âm lượng, trong phòng học không ồn ào, cho nên những lời nói này vô cùng rõ ràng truyền đến tai mỗi học sinh, bọn họ nhao nhao quay đầu nhìn về phía Hạ Sàn.