Lúc Hạ Sàn đọc rất chuyên tâm, yên lặng nhìn chằm chằm trang giấy, ánh mắt di động theo từng con chữ, ai không biết còn tưởng rằng hắn đang đọc một kiệt tác thế giới khó nhằn nào đó.
Giang Bạch Du tay chống mặt, tay phải luôn xoay bút không hề nghỉ ngơi, cậu là loại người cầm bút là có thể xoay. Trước kia có một thời gian trong lớp phổ biến chuyện xoay sách, chỉ cần một ngón tay là có thể xoay một quyển sách thật dày vù vù xé gió. Vừa hết tiết phóng ra khỏi lớp rồi quay đầu lại nhì là thấy đám sách quay vòng vòng sắp thành tàn ảnh, đây cũng trở thành cuộc thi giữa các học sinh sau giờ học xem ai xoay được lâu nhất. Vài người còn xoay luôn trong tiết học, bị giáo viên phát hiện đã cấm hành vi này.
Không thể xoay lớn thì xoay nhỏ, thế là việc xoay bút trở nên phổ biến.
Nhưng Giang Bạch Du lại từ chối xoay sách, cậu cảm thấy như vậy trông cứ ngu ngu làm sao, chẳng hề phù hợp thân phận cool ngầu của cậu. Bọn Tưởng Tuyết Chinh chửi bới bảo cậu quá rảnh, sau đó người xoay bút đỉnh nhất là cậu.
Lúc này nhìn thấy dáng vẻ yên tĩnh đọc sách của Hạ Sàn, Giang Bạch Du cảm thấy bạn cùng bàn nhỏ của cậu rất dễ hiểu, cũng dễ lừa gạt, mấy câu truyện cười thôi có thể khiến hắn quên đi cừu hận vừa mới tức giận đến mức nói năng không lưu loát.
Trái tim của cậu vô tình bồng bềnh theo cây bút trên tay.
Thỉnh thoảng Hạ Sàn lại khẽ cười, nhưng lại rất kiềm chế, hắn nghĩ mình không thể để Giang Bạch Du biết mình đang rất vui vẻ.
Đọc xong nhưng vẫn chưa hết thoả mãn, Hạ Sàn khép sách lại, đẩy qua, “Trả lại cho cậu, cũng…cũng không buồn cười lắm đâu! ”
Chỉ là giọng điệu đã không còn cứng ngắc như lúc trước.
Giang Bạch Du không có hứng thú với nội dung bên trong, điểm cười của cậu hơi cao, truyện cười bình thường cậu đọc xong trông chả khác gì mấy trò cười giả lả, điều hoà hướng ra bên ngoài thì sẽ bốc ra khí lạnh cho nên lời cậu nói lúc trước hoàn toàn là đang lừa gạt bạn cùng bàn ngốc của cậu. Cậu tiện tay lật lật, ” Vậy à? Không hay sao?”
Truyện cười không dài, tùy tiện đọc một trang, đúng là Giang Bạch Du không phát hiện ra bên trong có gì thú vị, “Cuốn sách này không hay thật, ngay cả cậu cũng không chọc cười được. ”
Đang nói điểm cười của hắn thấp không hề kén chọn hay sao?
Hạ Sàn vặn lại: “Cái gì cơ? Tôi… tôi cũng có tiêu chuẩn rất cao.”
Giang Bạch Du theo hắn, “Vâng, tiêu chuẩn của cậu cao, ngày đầu tiên đến chả thèm để ý tới ai.”
“Đúng…tại cậu quá đáng ghét. ”
Giang Bạch Du tức giận nở nụ cười, đã vô số lần cậu bị Hạ Sàn dán lên cái nhãn đáng ghét, “Hạ Sàn, cậu là người đầu tiên nói tôi đáng ghét đấy.” Còn nhấn mạnh nhiều lần.
Cậu cười như không cười, khóe miệng hơi cong, khóe mắt mím lại thành một đường sắc bén, lần đầu tiên cậu chủ động gọi tên Hạ Sàn, mà không phải nhóc lắp bắp.
Hạ Sàn nghĩ thầm, cậu không cảm thấy gọi tôi bằng tên rất tốt sao! Hắn duỗi một ngón tay, chỉ vào cái trán đang ngày càng gần của Giang Bạch Du, hơi dùng sức đẩy cậu trở về, “Đừng quấy rầy tôi, tôi… muốn học.”
Giang Bạch Du có hơi thất thần, lúc ngón tay nhóc nói lắp chạm vào trán cậu, sau đó lại biến thành hơi nóng, hơi ấm trong tấc vuông nhỏ bé đó khiến tinh thần của cậu tan rã trong chốc lát.. Lúc trước nhìn thấy ngón tay của nhóc nói lắp điểm trên trang sách ố vàng, cậu nghĩ tay của nhóc nói lắp sẽ hơi lạnh.
Bởi vì một viên ngọc thuần khiết chính là như vậy, chạm vào sẽ có cảm giác lạnh lẽo, sờ lâu sẽ thấy ấm áp.
Giang Bạch Du hoàn hồn, phát hiện ánh mắt của mình đã theo đôi tay kia hướng về phía chân trời, cậu quay đi, thế mà có chút bối rối hiếm thấy.
Hạ Sàn đã hoàn toàn tiến vào trạng thái học tập, chẳng hề mảy may nhìn thấy lòng dạ của Giang Bạch Du.
Ngoài cửa sổ gió thổi từng đợt, đúng là phong cách thường thấy của mùa thu, nhẹ nhàng mà kiềm chế. Cây bút đen xoay một hồi lâu cuối cùng cũng nằm yên, lặng lẽ kẹp giữa những trang sách.
Một ngày trôi qua trong nhịp điệu bận rộn và bình thường như vậy.
Mặt trời mùa thu ấm áp, những đám mây không trong giống như mùa xuân, học sinh tới sớm hơn mặt trời.
Trời còn sáng sớm họ vội vã đến trường học từ vựng.
Hạ Sàn tới không sớm cũng không muộn, trong lớp đã có một số bạn học bắt đầu học thuộc lòng. Hắn đứng bên ngoài hành lang ăn sáng rồi xua đi mùi một lúc lâu mới bước vào.
Đi tới chỗ ngồi, lúc dịch ghế ra nhìn thấy một tờ giấy nhớ màu xanh bạc hà hình trái tim dán trên chồng sách. Hắn dừng việc đang làm gỡ tờ giấy nhớ xuống, chẳng mấy chốc đã không khống chế được cười ra tiếng.
Chữ trên giấy nhớ mạnh mẽ có lực, điểm đặt bút và dừng bút có hơi tùy ý, nếu không có gì bất ngờ thì là chữ viết của Giang Bạch Du. Trên đó viết một câu truyện cười như thế này: một đàn kiến trèo lên lưng con voi, nhưng bị con voi lắc xuống, chỉ có một con kiến ôm chặt cổ con voi không buông, con kiến bên dưới hét lên: bóp chết nó đi, bóp chết nó đi.
Lúc Hạ Sàn đang cười đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hắn nhìn quanh phòng học, sợ bị Giang Bạch Du nhìn thấy hắn bị chọc cười. Không thấy bóng dáng cao lớn kia, Hạ Sàn vụng trộm thở phào nhẹ nhõm.
“Buồn cười lắm hả?” Hơi thở ấm áp phả vào cổ Hạ Sàn dọa hắn run lên, mặt Giang Bạch Du thò qua từ vai hắn, sự tình quá mức đột ngột khiến cho Hạ Sàn còn chưa kịp thu hồi nụ cười trên mặt.
Gương mặt nghiêng nghiêng của Giang Bạch Du chỉ cách lỗ tai hắn một khoảng cách rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau, Hạ Sàn thu lại nụ cười dần dần cứng ngắc trên mặt, “Cậu…cậu đến khi nào thế? ”
“Lúc cậu mới bắt đầu đọc tôi đã tới rồi.” Giang Bạch Du lui về phía sau nửa bước, đi tới vị trí của mình ngồi xuống.
Hạ Sàn cũng kéo ghế ngồi xuống, “Cậu…đi bộ mà không phát ra tiếng động à?”
“Là do nhóc ngốc nào đó đọc quá chăm chú.” Giang Bạch Du khởi động chiêu thức đặc trưng của mình, vẻ mặt trêu chọc, “truyện cười hôm nay thế nào?”
Đây là thứ mà tối hôm qua cậu đã cẩn thận lựa chọn kỹ càng trên điện thoại.
Đương nhiên Hạ Sàn sẽ không thừa nhận, “Cũng… Cũng bình thường. ” Hắn nâng giấy hình trái tim lên, ” Vậy sao lại dùng…giấy nhớ hình trái tim, cậu cũng đâu phải con gái.”
Hắn khẽ hất cằm, cố gắng làm ra vẻ đánh giá nghiêm túc, nhưng đắc ý trong mắt lại làm cho người ta không thể xem nhẹ, giống như những đốm sáng nhỏ.
Tôi không phải con gái, nhưng tính khí hay giận của cậu thì giống con gái đấy, trong lòng Giang Bạch Du nghĩ như vậy.
“Ai quy định chỉ có con gái mới có thể dùng giấy nhớ hình trái tim?”
Tối hôm qua cậu đến cửa hàng tiện lợi chọn một lát, vốn định lấy một cái hình vuông màu trắng, nhưng trong đầu đột nhiên xuất hiện má lúm đồng tiền xinh đẹp của Hạ Sàn cùng tính tình lơ đãng, ma xui quỷ khiến cậu liền cầm lấy giấy nhớ hình trái tim bên cạnh, vốn cầm màu hồng, lúc đến quầy trả tiền lại quay lại đổi sang màu xanh bạc hà.
Những tâm tư quanh co này chính cậu cũng không nghĩ rõ nguyên nhân là như thế nào, nhưng quả quyết không thể nói rõ cho Hạ Sàn nghe.
“Hừ.” Hạ Sàn nhăn mũi, hơi ghét bỏ, “Truyện cười này tôi…đã đọc nó từ lâu rồi.” Hắn không chỉ đọc mà còn sưu tầm nữa.
“Ồ… Vậy thì cậu đỉnh quá. “Giang Bạch Du khen không quá để ý.
Hạ Sàn mím môi, má lúm đồng tiền nhàn nhạt kia lại xuất hiện, Giang Bạch Du lập tức bắt được, khóe miệng cậu cũng theo đó mà kéo lên một nụ cười.
Có vẻ như đã đến lúc cho cậu ta biết một chút lợi hại của mình.
“Tôi không chỉ đọc mà còn… biên tập một tập… truyện cười bí mật.” Hạ Sàn cúi xuống tìm trong gầm bàn, “Cậu chờ chút.”
Giang Bạch Du nhìn xuống phía dưới, quả nhiên lại ở bên trái. Cậu phát hiện Hạ Sàn có một thói quen, gầm bàn bị hắn chia làm hai không gian phân biệt rõ ràng, rương kho báu bên trái chứa những thứ hắn yêu thích, bãi phế liệu bên phải chứa những thứ hắn ghét, chẳng hạn như bài kiểm tra tiếng anh.
Một nhóc nói lắp có thể phân biệt rõ ràng thích và không thích như vậy đấy.
“Xem…” Đặt một quyển sổ nhỏ vẽ bóng bay và mây trắng trời xanh lên bàn học, Hạ Sàn đắc ý nói, “Bên trong…toàn là truyện cười.”
Đều là tác phẩm xuất sắc được hắn cẩn thận sàng lọc ra, tùy tiện đọc một chuyện cũng có thể khiến người ta cười chết.
“Tôi có thể đọc à?” Giang Bạch Du hỏi hắn nói thật, cậu thật sự có hơi tò mò.
“Có thể.”
“Tôi sẽ không đột nhiên nhìn thấy bí mật nhỏ của cậu chứ?”
Hạ Sàn xì một tiếng, “Sao có thể chứ, tôi…tôi không phải là… một cô gái thích ghi bí mật vào giấy nhớ.”
Các chàng trai chỉ ghi ra những câu truyện cười mà mình yêu thích rồi vẽ lấy một bức tranh đầy sặc sỡ làm bìa thôi.
Giang Bạch Du cười cười không nói gì.
Nhóc ngốc có trái tim thiếu nữ nhưng không biết, cậu không muốn bắt nạt cũng khó.
“Cậu… cậu đọc đi. “Hạ Sàn thúc giục cậu, thề muốn Gianh Bạch Du biết điểm cười của mình cao cỡ nào.
Giang Bạch Du lật xem trang đầu tiên, không thể không nói, đúng là rất hay. Vừa đọc là đọc hết luôn cả tiết học buổi sáng, trong lúc Hạ Sàn đọc sách chốc lát còn len lén quay đầu nhìn biểu cảm của Giang Bạch Du một cái.
Hắn nghi ngờ Giang Bạch Du bị liệt mặt, không biết cười, tuyệt đối không có khả năng là truyện cười của hắn có vấn đề.
Bất kể ai cũng không thể nghi ngờ khả năng giám định truyện cười nhiều năm của hắn.