Lúc này Giang Bạch Du dịu dàng khác hẳn ngày thường.
“Ừ.” Hạ Sàn khẽ gật đầu.
Ba cũng nói với hắn như vậy, hắn không làm gì sai cả.
Tưởng Tuyết Chinh bất cẩn xông vào: ” Tôi đệt, hai người gay tới như vậy sao?”
Hạ Sàn quay đầu hỏi cậu ta, “Gà gì?”
Giang Bạch Du xoay đầu hắn lại, “Nghe thấy tiếng gà là ra múa, nó bảo chúng ta thích học tập. ”
*Nghe thấy tiếng gà là ra múa, ám chỉ vừa nghe thấy tiếng gà gáy là ra múa kiếm.
“Ồ, cậu… hạ chân của mình thấp chút, tôi muốn… đi xuống.”
Tay bên hông càng siết chặt hơn, “Đi xuống làm gì, chân tôi không thoải mái hơn ghế sao?”
“Nhưng… nó kỳ lắm. ”
“Chả có gì kỳ cả, giữa anh em tốt đều như vậy. ”
“Vậy à?”
“Ừ.”
Hạ Sàn lại hỏi Tưởng Tuyết Chinh một lần nữa, “Vậy à?”
Đối mặt với ánh mắt chết chóc của Giang Bạch Du, Tưởng Tuyết Chinh nói: ” Đúng…vậy.”
Chó chết Giang Bạch Du không làm người, lừa gạt Tiểu Bạch Hoa ngây thơ.
Tưởng Tuyết Chinh giơ ngón giữa ở nơi Giang Bạch Du và Hạ Sàn không nhìn thấy, lại nguyền rủa cậu không theo đuổi được Hạ Sàn cả nửa ngày.
“Vòng tay qua vai tôi.”
Hạ Sàn khó hiểu, “Làm gì?”
Giang Bạch Du không trả lời, nắm lấy tay Hạ Sàn đặt lên vai mình, sau đó chỉ dùng một tay ôm Hạ Sàn lên, đột nhiên nhảy lên không trung, vòng tay Hạ Sàn ôm chặt vai Giang Bạch Du hơn.
“Cậu làm gì đấy??”
Giang Bạch Du đi rất nhanh, “Đi theo tôi đi chơi bóng, sợ cậu chạy mất. ”
“Cậu thả tôi xuống.” ”
Trong lúc hắn dùng sức nhào tới đã bị Giang Bạch Du khiêng lên vai.
Tưởng Tuyết Chinh mắt không thấy tai không nghe, nhưng nhìn thấy bàn tay càng ngày càng xuống của Giang Bạch Du nhất thời dâng lên một loại cảm giác như người cha già có tiểu bạch hoa bị heo ăn mất.
“Này này này, Giang Bạch Du tay cậu hướng lên trên một chút. “Tiếp tục xuống là mông.
Giống như là cố ý khiêu khích hắn, tay Giang Bạch Du lập tức trượt đến chỗ có chút mượt mà đầy đặn kia. Nhìn như là cố ý, kỳ thật là tà dâm ngập trời, ngấp nghé đã lâu, lúc trước Hạ Sàn ngồi trên đùi cậu đã làm cho lòng cậu ngứa ngáy khó nhịn rục rịch.
Hạ Sàn dùng sức đứng dậy, mặt đỏ bừng, trong mắt ướt sũng tố cáo, “Cậu, cậu vỗ mông tôi làm gì?”
“Xin lỗi, trượt tay. “Giang Bạch Du mặt không đổi sắc.
“Thả tôi xuống, tôi đi một mình, đi một mình.”
“Tự đi mệt mỏi biết bao. ”
“Tôi không sợ mệt.”
“Tôi nhìn mệt. Không sao, đây là việc anh em nên làm, Tưởng Tuyết Chinh còn khiêng được Lâm Nhất Bạch. “Giang Bạch Du nghiêm trang lừa gạt người khác.
“Thật sao?” Hạ Sàn nhìn Về phía Tưởng Tuyết Chinh, đôi mắt to chợt lóe lên khiến Tưởng Tuyết Chinh cảm thấy tội lỗi tràn đầy, vì thế cậu ta bất chấp lương tâm lên án mà gật đầu.
Chó má, nếu cậu ta khiêng Lâm Nhất Bạch, hai người không đánh cậu chết tôi sống cũng phải nôn ba ngày ba đêm.
Giang Bạch Du, mày tốt nhất nên nhớ ân tình của tao, tao vì tình yêu của mày mà cống hiến lương tâm đấy.
Để không lặp lại chuyện lần trước ở bến xe buýt, xuống cầu thang xong Giang Bạch Du liền buông Hạ Sàn xuống.
–
Trời tối sớm, đèn đường cạnh sân bóng rổ bật sáng, chiếu sáng toàn bộ sân.
Tưởng Tuyết Chinh và Lâm Nhất Bạch ngồi dựa vào cạnh sân, trên sân chỉ có Giang Bạch Du và Hạ Sàn còn đang chơi bóng.
“Kỹ thuật chơi bóng của Hạ Sàn tệ ghê, cậu ta vừa mới ném một quả bóng đó sao?” Tưởng Tuyết Chinh không kìm được mà chửi bới.
Lâm Nhất Bạch suy nghĩ một hồi, “Nửa quả.”
Quả bóng xoay tròn bên cạnh rổ rồi bật ra, bị Giang Bạch Du nhảy lên vỗ vào.
Lúc này mới miễn cưỡng tính vào một quả.
Tưởng Tuyết Chinh đứng lên vỗ vỗ mông: “Đi thôi, đi ăn cơm, loại phiền phức ngọt ngào này để giang Bạch Du một mình gánh vác đi. ”
Giang Bạch Du đích thân dạy Hạ Sàn cách vận chuyển bóng, ném bóng, cuối cùng ném vào được hai quả mới khiến Hạ Sàn bỏ đi ý định không qua lại với bóng rổ nữa.
Hai người đều đổ mồ hôi, tính tới nhà ăn giải quyết cơm tối.
Tâm tình Hạ Sàn sung sướng vì mình đã ném vào hai quả bóng, nói chuyện cũng trở nên dịu dàng, “Không muốn ăn cơm, muốn ăn mì.”
“Được. ”
“Muốn phần lớn, còn phải thêm…một phần lớn thịt bò nạm. ”
“Được. ”
“Còn có thêm một quả trứng tráng nữa. ”
“Được rồi. ”
Ở nhà ăn chỉ có vài người lẻ tẻ, cửa sổ nấu mì chỉ có hai người bọn họ. Lúc một bát mì thịt bò nạm nóng hổi được bưng lên, hai mắt Hạ Sàn sáng bừng, lúc này thật sự đói bụng.
Dì chiên trứng gắp ra một quả trứng hình trái tim đặt lên trên, Hạ Sàn kinh ngạc, “Là hình trái tim này!”
Dì cười nói: “Con gái dì mua một chiếc chảo rán mới trên mạng, nó cũng đang học ở trường này. Hôm nay nó mới lấy về nên dì bảo nó lấy ra dùng thử. Các bạn nhỏ cũng dễ thương như quả trứng tráng này.”
“Cảm ơn dì. ”
Giang Bạch Du nhìn mặt mày hắn cong cong nói cảm ơn, nỗi bất mãn tích tụ trong lòng cũng tiêu tan.
Hạ Sàn tựa như suối nguồn ấm áp, ánh mặt trời, vui vẻ, tích cực hướng lên, nhưng hắn cũng có nguyên tắc và điểm mấu chốt của mình, ấm áp, tâm tư trong sáng, đơn thuần mà quật cường, thiện lương lại dũng cảm. Những người như vậy đi đâu cũng dễ dàng thu hút người khác, bởi vì bản chất con người là tìm kiếm ánh sáng.
Biết hắn bị thiệt thòi, cho nên mọi điều tốt đẹp nhỏ nhặt trên đời đều đổ dồn về phía hắn.
Giang Bạch Du rất muốn nói với Hạ Sàn: Đừng buồn, từ nay về sau tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu.
Bọn họ về muộn, đã đến giờ tự học buổi tối. Hạ Sàn tăng tốc độ, hơi nóng của tô mì làm trán hắn lấm tấm mồ hôi.
Giang Bạch Du ăn nhanh, đã ăn xong.
Cậu lấy khăn giấy ra lau mồ hôi cho Hạ Sàn, “Ăn từ từ thôi. ”
“Nhanh, sắp vào lớp rồi. ”
“Tiết đầu tiên là tự học, không sao đâu. Tôi đã xin phép thầy Thẩm rồi.”
Lúc này Hạ Sàn mới dừng lại, ” Cậu xin kiểu gì?”
“Gửi một bức ảnh cậu đang ăn mì. ”
“A!! Thật sao?”
Giang Bạch Du mở màn hình điện thoại di động dựng lên trước mặt hắn, “Tự xem đi.”
Trên giao diện trò chuyện quả nhiên có một tấm hình hắn vùi đầu ăn mì, phía dưới là câu trả lời của thầy Thẩm, một icon che miệng cười cùng một câu nói: Để em ấy ăn từ từ, đừng vội.