Lá khô trên mặt đất cuộn tròn áp sát vào mũi giày màu trắng. Hạ Sàn giống như chim sợ cành cong lui về phía sau nửa bước, hắn đang nghĩ đến khả năng trốn thoát thuận lợi, nhưng chỉ có một con đường lại bị người ta chặn mất.
"Anh, anh đừng tới đây, tôi, tôi sẽ gọi bạn cùng bàn của tôi ra......đánh anh. "Hạ Sàn nghển cổ, cố gắng tỏ ra khí thế hơn một chút.
Tóc vàng dựa vào tường, không, hiện tại hẳn là tóc đen. Mái tóc màu vàng bùng nổ đã được nhuộm lại thành màu đen, tạo hình thành mái tóc của một học sinh bình thường, gã mặc một bộ đồng phục học sinh màu đỏ trắng tượng trưng cho thân phận, co một chân vào tường, khoanh tay: " Nhóc lừa đảo, giờ bạn cùng bàn của cậu không tới được đâu."
Gã đã chờ đợi cơ hội này rất lâu, mới chờ đến một ngày Giang Bạch Du không có ở đây.
Gã tiến lên hai bước, Hạ Sàn liền lui về phía sau ba bước.
"Tôi đâu có, đâu có chọc giận anh, tại sao lại, muốn đánh tôi?" Hạ Sàn cảm thấy bất bình, hắn cũng chưa từng gặp người này.
"Ai mẹ nó nói tôi muốn đánh cậu? "Giọng tóc vàng đột nhiên cất cao làm Hạ Sàn sợ tới mức lại nhảy dựng lên, thấy người trước mặt sắp rúc toàn bộ mình vào trong cổ áo, gã cố gắng hạ giọng, tỏ vẻ dịu dàng một chút," Tôi không đánh cậu, còn có, tôi tên là Hướng Nam."
"Anh, anh không đánh tôi á? "Hạ Sàn nửa tin nửa ngờ.
Hướng Nam nghiêng đầu, "Đánh cậu chán lắm, tôi đang muốn..." Giọng trầm xuống thấy rõ, "Mời cậu ăn một bữa cơm."
Hạ Sàn nghe vậy không tin vào tai mình, "Hả??"
Con mắt tròn xoe, vừa đen vừa sáng, cái cổ trắng mịn cũng thò ra từ cổ áo. Lại nữa, chiếc cổ mê hoặc Hướng Nam kia.
Lần đầu tiên Hướng Nam nhìn thấy Hạ Sàn là vào một buổi chiều tan học, gã trốn một ngày học đi ra ngoài kiếm đồ ăn, liếc mắt nhìn đã thấy được người xếp hàng trong đội ngũ, đó là một quán nhỏ bán bạch tuộc viên, đội ngũ có chút dài, Hạ Sàn vươn cổ đếm phía trước còn có bao nhiêu người. Hoàng hôn nghiêng nghiêng trên làn da trắng sứ như một lớp men bóng. Trong đầu Hướng Nam lập tức hiện ra cây hòe tây trồng trong sân bà ngoại, hoa kết thành từng chuỗi, đung đưa như chuông ở trong gió, như hoa sen héo rũ trong mưa, trắng muốt dịu dàng, khiến người ta cảm thấy xót xa vô hạn.
Ngốc hết biết, bày ra thứ tốt như vậy trước mặt người khác mà không hề có bất kỳ che chắn nào, không sợ gã là người xấu, nhào tới cắn một miếng sao?
Khó chịu tự dưng dâng lên.
Hướng Nam tiến lên, cách ống tay áo giữ chặt cổ tay Hạ Sàn, không cho phép từ chối xoay người rời đi, "Đi ăn cơm."
" Tôi, tôi còn chưa có đồng ý mà! "Hạ Sàn phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp bước chân của gã.
"Mặc kệ cậu có đồng ý hay không, dù sao tôi cũng muốn mời."
" Sao anh lại như vậy chứ!"
Ăn cơm còn có thể ép mua ép bán sao?
"Tôi không chỉ muốn đãi cậu bữa cơm, còn muốn bảo vệ cậu, sau này khu vực này sẽ không có ai dám ức hiếp cậu nữa đâu."
Hạ Sàn thấp giọng, "Nhưng, nhưng ngay cả bạn cùng bàn của tôi, anh cũng đánh không lại."
Bị đâm vào chỗ đau, tính tình nóng nảy thiếu chút nữa nổi lên, lại nghĩ đến tên ngốc này không thích bị gầm, Hướng Nam mới cắn răng nói: "Đó là bạn cùng bàn của cậu quá thô bạo, lần trước tôi không chuẩn bị sẵn sàng." Không biết là xuất phát từ tâm tư gì, Hướng Nam lại bổ sung một câu, "Cơ thể nhỏ bé này của cậu không chịu nổi một trận đòn của cậu ta đâu."
Vì vậy, đừng quá gần gũi với cậu ta nữa.
Hạ Sàn ngay thẳng nhắc nhở, "Chúng tôi ngồi cùng bàn, hơn nữa...cậu ấy sẽ không đánh, đánh tôi."
" Tin tưởng cậu ta như vậy sao?"
Hướng Nam vốn định chất vấn một câu, gã đột nhiên quay người lại, vẻ cáu kỉnh và tức giận trong mắt khiến Hạ Sàn sợ hãi.
Hết cách, ấn tượng đầu tiên quá kém, dẫn đến Hạ Sàn luôn cho rằng Hướng Nam có thể đánh mình bất cứ lúc nào.
Hướng Nam nuốt lại lời muốn nói, "Quên đi, ăn cơm."
Bên ngoài trường học phần lớn là những quán ăn nhỏ, Hạ Sàn thích mì nên Hướng Nam tìm một quán mì, gọi cho Hạ Sàn một bát mì thịt bò siêu cấp xa hoa, không chỉ có thịt bò mà còn thêm một số món ăn kèm khác, chất đầy một bát, còn nhô lên thành một đỉnh núi.
Còn có thể ăn như vậy sao!
Ánh mắt Hạ Sàn sáng thành sao, phát hiện Hướng Nam đang mỉm cười nhìn mình, hắn ngượng ngùng. Chậm rãi trượt hai tay xuống khỏi bàn, đặt lên đầu gối, cằm lặng lẽ giấu vào trong cổ áo, khóe mắt thoáng thấy đỉnh núi nhô lên từ mặt bát, khoé miệng lại không khống chế được mà nâng lên.
"Ăn đi."
Dáng vẻ xấu hổ của Hạ Sàn rất đẹp mắt, nhưng Hướng Nam chờ mong dáng vẻ thỏa mãn sau khi hắn ăn uống no đủ hơn, giống như mèo con, rửa mặt liếm liếm lông, ngửa bụng ngủ ngon.
"Vậy...... vậy tôi sẽ ăn nó."
Hướng Nam đưa đôi đũa đã lau xong cho hắn.
Lúc Hạ Sàn vui vẻ ăn mì, Hướng Nam không biết mua ở đâu một ít xiên nướng, còn gọi hai lon bia.
Chất lỏng màu vàng trong cốc tạo thành từng lớp bong bóng nhỏ, Hướng Nam uống một ngụm không chớp mắt. Hạ Sàn vẻ mặt tò mò, chỉ vào bia: "Có ngon không?"
Hướng Nam lập tức nhìn thấu hắn, gật đầu nói: "Vị ngon, nhưng trẻ con không uống được."
Hạ Sàn tự giác lấy ra một cái cốc nói: "Vậy tôi cũng uống, tôi không phải... trẻ con."
Hướng Nam cầm lấy lon bia, đưa xa ra khỏi ánh mắt của Hạ Sàn, "Trẻ con và Hạ Sàn không thể uống."
Hạ Sàn nghiêm túc, hắn cảm thấy gã đã là người lớn, không nên thay đổi quy củ để bắt nạt người khác, "Tôi, tôi muốn uống, muốn nửa cốc."
Vừa rồi còn chỉ uống một ngụm, hiện tại đã muốn nửa cốc, bản lĩnh được voi đòi tiên đúng là không học tự thông.
" Cậu có chắc là muốn uống không?"
" Chắc!" Hạ Sàn khoanh tay ngồi thẳng tắp, ai mà không phải người lớn?
Miệng lon nghiêng phía trên cốc, chất lỏng màu vàng chảy ra vừa chạm vào đáy cốc đã bị lấy lại. Hạ Sàn không thèm so đo, hắn nâng cốc lên, lắc lắc bia dưới đáy, bọt khí càng nhiều.
Thăm dò ngửi thử, mùi mạch nha hơi ngọt vừa đắng, nhưng có thể chấp nhận được. Hắn hào sảng uống xong một hơi, thời điểm chất lỏng tới cổ họng, mùi nồng nặc cùng cảm giác ngứa ran ùa vào, lo lắng mình phun ra, Hạ Sàn lập tức nuốt xuống, trong mắt có một tầng sương mù.
Hướng Nam cảm thấy buồn cười trước phản ứng lần đầu tiên uống bia của hắn, "Thế nào?"
Hạ Sàn chép miệng, ngoại trừ cảm giác kích thích ban đầu, sau khi uống xong lưu lại mùi thơm quanh quẩn ở đầu lưỡi, "Tạm được."
Nhưng Hướng Nam không dám cho hắn uống nữa.
Hạ Sàn tiếp tục phấn đấu ở trong bát mì kia, trong lúc đó Hướng Nam hỏi hắn, "Cậu không muốn kết giao với loại người như tôi sao?"
Hạ Sàn ngẩng đầu, chóp mũi bị hơi nóng bao phủ đỏ rực, "Loại nào?"
"Không thích học hành, đánh nhau ẩu đả, hút thuốc uống rượu."
Hạ Sàn lắc đầu, nói rằng kết bạn không phải là tìm cho mình một thần tượng hoàn hảo, chỉ là con người đều nghiêng về cảm giác đầu tiên của mình, nếu như ấn tượng đầu tiên anh cho người ta là lưu manh, người khác đương nhiên sẽ đứng xa mà trông, không ai muốn chọc vào phiền toái. Nếu như anh ôn hòa lễ độ, người khác sẽ chủ động kết giao với anh.
Hướng Nam lại hỏi hắn, "Vậy chúng ta có tính là bạn bè không?"
Hạ Sàn cong cong mặt mày, chỉ chỉ chén lớn trước mặt, "Tôi ăn hết mì của anh rồi." Còn là một bát mì siêu cấp vô địch xa hoa, đương nhiên đã là bạn bè.
Hướng Nam mượn bia che đi độ cong khóe miệng.
Hạ Sàn cảm thấy Hướng Nam nhất định là một người thiếu sự quan tâm của bạn bè, nếu không thì sao mới qua hai lần gặp mặt đã kể chuyện trong nhà mình cho hắn nghe, gã nói cha gã chưa bao giờ quan tâm đến gã, chỉ biết cho gã tiền, mẹ gã qua đời sớm, gã được bà ngoại nuôi lớn, trong sân bà ngoại trồng một cây hòe tây, vừa đến mùa xuân phủ đầy hoa như chuông gió.
Gã nói sau khi bà ngoại qua đời gã cảm thấy mình rất lẻ loi, người ba bỏ rơi gã từ nhỏ đột nhiên nghiêm khắc, hi vọng gã học tập thật tốt tương lai tiếp nhận công ty, càng như vậy càng kích thích tâm lý phản nghịch của gã, vì vậy gã biến thành dáng vẻ hiện tại, trở thành học sinh bất lương khiến giáo viên đau đầu.
Hạ Sàn hỏi gã, vì người không quan tâm mình mà trở nên xấu xa và vì người quan tâm mình trở nên tốt cái nào quan trọng hơn?
Hắn nói, bà ngoại chắc chắn hy vọng gã có thể học tập thật tốt, lớn lên bình an, Hạ Sàn nhìn Hướng Nam, ánh mắt của hắn quá mức trong veo, đen trắng rõ ràng không trộn lẫn một tia tạp chất, lại làm cho Hướng Nam xấu hổ vô cùng.
Gió nổi lên, ánh sáng ban ngày bắt đầu mờ đi.
Hướng Nam nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, nhắc nhở hắn, "Cậu phải vào lớp rồi."
Hạ Sàn kinh hãi, "Tôi còn chưa uống hết nước canh."
Canh đã nguội, Hướng Nam ngăn động tác ôm bát của hắn lại, "Lần sau lại uống."
"Tôi, tôi uống thêm một ngụm......"
"Lần sau, lần sau cho cậu uống thêm hai ngụm, bổ sung cho lần này."
Hạ Sàn được Hướng Nam dắt ra khỏi quán cơm nhỏ, vẫn còn đang niệm không nỡ bỏ phần canh còn lại.
Hướng nam đưa Hạ Sàn đến cửa trường cấp ba, nhìn bóng lưng Hạ Sàn cứ mờ dần trong bóng tối, đèn đường đột nhiên bật sáng, không còn dấu vết của người kia nữa, gã mới xoay người đi về phía trường học của mình.
Còn mười phút nữa là đến giờ học.
Hạ Sàn gặp Giang Bạch Du ở hành lang, hắn ăn no quá, chào hỏi đối phương qua loa.
Vai kề vai, khoảng cách giữa bọn họ không tính là xa, gần như là vừa đến gần Giang Bạch Du đã ngửi được mùi bia trên người hắn.
" Cậu uống bia à?"
Mặc dù là hỏi hắn, nhưng giọng điệu rất khẳng định. Hạ Sàn lập tức kéo ra khoảng cách giữa mình và cậu, mím chặt môi còn cảm thấy chưa đủ lại lấy tay che ở phía trên.
Hắn lắc đầu, tỏ vẻ không có.
Ánh mắt Giang Bạch Du càng ngày càng nguy hiểm, "Không uống bia thì che cái gì?"
Hạ Sàn đã dán lên lan can ở hành lang, nhưng Giang Bạch Du vẫn không ngừng đến gần hắn. Hai chân gần như chạm vào nhau, Hạ Sàn chỉ có thể ngả người ra sau, nửa thân trên đã lơ lửng trên không.
Cổ căng tới khó chịu, trong mắt Hạ Sàn hiện ra một chút thần sắc khẩn cầu.
Ánh mắt Giang Bạch Du khẽ động, giống như khối băng nứt ra một khe hở, có nước từ từ chảy ra, cậu chậm rãi hạ giọng, "Uống với ai?"
Nhìn nửa người trên treo bên ngoài của Hạ Sàn, Giang Bạch Du bèn lấy bàn tay đang che miệng của hắn xuống, khoác lên vai mình, nhưng không hề có ý thả hắn đi.
Thấy không thể tránh khỏi chuyện này, Hạ Sàn chỉ có thể thành thật khai báo mình chỉ nhấp một ngụm, bao nhiêu chuyện, Giang Bạch Du còn có thể đến trường tố cáo hắn sao?
Hướng Nam.
Giang Bạch Du nhíu mày, "Ai thế?"
Tay khoát trên vai không tự chủ được đan vào nhau, Hạ Sàn có chút chột dạ, "Thì, cái người...... tóc vàng lần trước."
Lời này vừa nói ra, giá trị tức giận của Giang Bạch Du trong nháy mắt bùng nổ, cậu xì một tiếng, gân xanh trên trán lúc ẩn lúc hiện, "Tôi vì cậu mà đánh nhau với anh ta, cậu thì tốt rồi, nâng cốc nói chuyện vui vẻ với anh ta."
Hạ Sàn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của Giang Bạch Du, hắn yếu ớt phản bác, "Không có."
"Không có? Hai người còn làm gì nữa?"
"Ăn cơm, anh ấy nói muốn kết bạn với tôi, lần trước là hiểu lầm, anh ấy, anh ấy không muốn đánh tôi."
Giang Bạch Du gần sát Hạ Sàn, cậu giống như một con sư tử đực bị xâm phạm lãnh địa, trong lồng ngực có dũng khí xé xác kẻ xâm lược thành từng mảnh, chỉ là đối mặt với người đã bị nhốt làm vật sở hữu lâu ngày, cậu chỉ có thể đè nén, "Hạ Sàn, cậu kết bạn với ai cũng được sao?"
Hôm nay Giang Bạch Du quá mức khác thường, tại sao cậu ấy lại tức giận như vậy chứ?
"Tôi kết bạn...cũng cần phải có sự đồng ý của cậu sao?"
Bầu không khí dần dần trở nên căng thẳng, tay trên vai chậm rãi buông ra, sự mất mát hoảng sợ trong mắt Hạ Sàn khiến Giang Bạch Du luống cuống, ngọn núi lửa giận dữ và đố kỵ trong một đòn sụp đổ.
"Tôi......"
Lời còn chưa kịp nói xong đã biến mất giữa răng môi, đôi môi hơi lạnh dán lên trán Hạ Sàn, lời Tưởng Tuyết Chinh đang nói bị hai người chặn lại, "Giang Bạch Du mày không được không được, thất thần làm gì, trực tiếp hôn lên đi."
Là cánh hoa bách hợp cậu đã từng sờ qua trong lúc vô tình, hương thơm như có như không, thuần chất mà có cảm giác nặng nề, nhưng không có nhẵn nhụi như vậy, cậu nghi ngờ mình đang hôn một miếng ngọc, hoặc là một đám mây, một vốc nước chảy, cậu không muốn dùng sức rồi lại không muốn rời đi.
Cảm thấy được một lực đẩy nhẹ, Giang Bạch Du mới lui ra, bình phong bị phá vỡ, bọn họ trở lại nhân gian huyên náo.
"Thật xin lỗi, tôi không cố ý, tôi chỉ đùa với Giang Bạch Du thôi. Ai mà biết được..."
Ai mà biết thật sự hôn lên rồi.
Hạ Sàn xua tay nói: "Không, không sao đâu. Tôi, tôi về... phòng học trước."
Nếu không phải chân trái của hắn vấp phải chân phải, mọi người đúng là tin hắn không sao thật, Giang Bạch Du mơ mơ màng màng dắt tay người ta một đường trở về phòng học.
Hạ Sàn vẫn luôn cúi đầu, đi theo phía sau giẫm lên cái bóng của Giang Bạch Du đi vào phòng học, Giang Bạch Du cố ý che chắn, bọn họ tay nắm tay giấu dưới đồng phục học sinh.