Ăn uống no đủ, Hạ Sàn đạp bước thắng lợi đi về phía con đường chinh phạt Giang Bạch Du.
Trong phòng học, Giang Bạch Du đang nằm sấp ngủ. Hạ Sàn vỗ một cái lên bàn học, một tiếng vang giòn vang bên tai cậu. Giang Bạch Du tỉnh, tay Hạ Sàn cũng tê dại.
Tay bị Giang Bạch Du cầm lật qua lật lại kiểm tra, “Cậu ngốc à?”
Hơi thở phả vào tay khiến lòng bàn tay và lỗ tai Hạ Sàn ngứa ngáy.
Không được, cẩu mưu mô Giang Bạch Du này lại đang phân tán ý chí chiến đấu của mình, bất kể như thế nào thì hôm nay hắn phải đánh thắng trận.
Xây dựng tốt tâm lý cho mình, Hạ Sàn nắm chặt bàn tay tê dại của mình thành nắm đấm, rút ra khỏi tay Giang Bạch Du.
Hắn nói với Giang Bạch Du: “Cậu ra đây.”
Giang Bạch Du dùng ánh mắt biểu đạt nghi vấn.
Hạ Sàn mất kiên nhẫn, “Nhanh lên.”
Hai người một trước một sau ra khỏi phòng học, đi tới góc cầu thang mà lần đầu tiên Hạ Sàn miễn cưỡng tính là trốn học, Hạ Sàn ngừng lại, xoay người đối mặt với Giang Bạch Du, nhưng mà tầm mắt của hắn chỉ đến ngực Giang Bạch Du.
Đáng ghét, không dưng tự nhiên cao vậy làm gì.
Hạ Sàn giẫm lên bậc thang phía sau, một bước chỉ có thể chạm tới cằm Giang Bạch Du, nhưng đối mặt với sự giễu cợt không thể bỏ qua trong mắt Giang Bạch Du, Hạ Sàn im lặng rút chân đang dự định lên thêm một bậc thang nữa.
Niềm kiêu hãnh của tôi chỉ cho phép tôi đi xa đến thế.
Quên đi, một bước thì một bước, cùng lắm thì lát nữa vụng trộm kiễng chân.
Công tác chuẩn bị đã làm xong, Hạ Sàn vừa mở miệng đã giáng một đòn nặng nề, “Cậu, cậu thích tôi sao?”
Giang Bạch Du bị bóng thẳng của hắn đánh bất ngờ không kịp đề phòng, cho dù cậu là thần bóng rổ của trường Nhất Trung, cũng phải tìm thời gian che đậy trong chốc lát.
Giang Bạch Du mơ hồ, Hạ Sàn đắc ý, ” Cậu thích tôi.” Cái đuôi nhỏ tàng hình của Hạ Sàn vểnh lên trời.
Giang Bạch Du nghiêng người về phía trước, đối diện với nụ cười không thể thu lại của Hạ Sàn, “Đúng, tôi thích cậu.”
Lần này đổi thành Hạ Sàn mơ hồ, biên độ lắc lư của cái đuôi nhỏ chậm lại.
Sao Giang Bạch Du không ra bài như thường lệ, như này sao mà hắn tiếp lời đây?
Còn nữa, nói thì nói, dựa vào gần như vậy làm gì? Hạ Sàn ngửa ra sau, sau khi làm xong động tác này lại cảm thấy như vậy rất không có khí thế, chiếm thế thượng phong chính là hắn, sao có thể tự mình sụp đổ trước chứ!
Hắn bắn ngược quay đầu về, đứng thẳng, lén nhón chân lên, thoạt nhìn cao hơn Giang Bạch Du một sợi tóc, hắn không tự chủ được lộ ra nụ cười thắng lợi.
Một loạt động tác tự cho là bí mật của Hạ Sàn thu hết vào đáy mắt Giang Bạch Du, cậu nhếch môi tà mị lãnh khốc, hơi thu chân lại, duỗi thẳng lưng, chút tóc kia của Hạ Sàn đã bị tàn khốc chèn ép xuống.
Hạ Sàn giậm chân, ” Cậu, cậu…cứ thích cao như vậy đúng không?” Sốt ruột thì cùng lắm bước thêm một bậc thang nữa.
Bỗng nhiên, hai chân rời khỏi mặt đất, trong nháy mắt hắn đã bị Giang Bạch Du bay lên không ôm lấy, hai chân tách ra ở hai bên eo Giang Bạch Du, hắn có thể cảm giác được mông của mình bị hai bàn tay to rắn chắc có lực nâng lên.
Đây hoàn toàn là tư thế ôm trẻ con.
Giang Bạch Du còn híp mắt hỏi hắn, “Có cao không?”
Thật đáng sợ, con sói to lớn xấu xa đang giả làm người nheo mắt quái dị!!
” Cậu điên rồi, thả, thả tôi xuống. “Hạ Sàn quơ chân, tay đẩy vai Giang Bạch Du.
Thật kỳ quái, tất cả đều rất kỳ quái, nhiệt độ trong lòng bàn tay Giang Bạch Du, còn có ánh mắt của cậu đều làm cho Hạ Sàn có một loại cảm giác nguy hiểm. Tư thế này khiến hắn cảm thấy mình hoàn toàn bị Giang Bạch Du nắm giữ, không thể trốn thoát. Hắn lo lắng muốn tìm lại tự do cho mình.
Càng sốt ruột, mặt lại càng đỏ, lỗ tai và gò má càng mê man, ngay cả nôn nóng và chút sợ hãi yếu ớt kia cũng trở nên vô cùng sinh động. Ánh mắt Giang Bạch Du tập trung vào đôi môi kiều diễm ướt át kia.
Cậu xoay người, để lưng Hạ Sàn tựa lưng vào tường, một tay từ dưới mông chuyển qua bên hông, cuối cùng chuyển lên sau đầu.
Bàn tay to lớn nắm cái cổ trắng mịn của Hạ Sàn trong tay, sau đó hơi dùng sức, khi khoảng cách giữa hai môi hoàn toàn trở về 0, Giang Bạch Du nói: “Giữ chặt tôi.” Lời nói cuối cùng biến mất ở chỗ cánh môi dán sát, hơi thở nóng rực đánh vào mặt Hạ Sàn.
Sao nóng thế? Giang Bạch Du thả một mồi lửa trên mặt hắn sao? Hắn cảm giác mình sắp cháy rồi.
Mặt trời màu quýt ở sau núi ẩn đi hơn phân nửa, dãy núi nhấp nhô thành những đường cong dày đặc, thành phố bị sương chiều bao phủ, học sinh giống như chim mệt mỏi về tổ, hết thảy động tĩnh đều hiện ra ở trong một bức tường trong suốt kia.
Bối cảnh màu cam ấm áp tính cả hai người tiếp xúc thân mật vào trong tranh.
Tường trong và tường ngoài bổ sung cho nhau, núi sông, hoàng hôn và trăng lên, tất cả trở thành nền tảng của tình nghĩa thiếu niên.
Chẳng ai nhắm mắt lại, Giang Bạch Du có thể bắt được cảm xúc thay đổi rất nhỏ của Hạ Sàn, từ lúc ban đầu trống rỗng đến khiếp sợ, rồi đến sau khi tỉnh ngộ né tránh.
Ánh mắt của hắn giống như ánh nắng xuyên qua kẽ lá mùa hè, lấp lánh ẩn hiện. Giống như mặt hồ gợn sóng lăn tăn, những đốm sáng dạng hạt được bao bọc trong một lớp nước, tỏa ra ánh sáng ngâm trong nước.
Càng ẩm ướt thì càng thấy ửng hồng. Giang Bạch Du nghĩ, so với ôn nhuận triền miên như mưa bụi Giang Nam, hắn muốn một trận mưa như trút nước sẽ làm rối tung mọi thứ, làm hắn loạn, làm cho hắn khóc, để hắn ngã xuống biển sa vào cùng cậu, nơi hai môi kề nhau là nơi duy nhất để họ có thể thở.
Nhưng cuối cùng Giang Bạch Du vẫn không nỡ, cậu chậm rãi lùi lại, để cho trái tim đang đập kịch liệt của mình bình tĩnh lại.
Tay đang nắm chặt cổ áo hắn cũng buông lỏng ra.
“Thả, thả tôi xuống. ” Giọng Hạ Sàn gần như không nghe thấy được, nhưng vẫn có chút run rẩy ở trong đó.
Bàn tay đặt sau đầu vuốt ve cổ vài cái, Giang Bạch Du thả hắn xuống.
Vừa đáp xuống đất, Hạ Sàn đứng không vững, may mà sau lưng có tường có thể dựa vào.
Hắn dịch sang bên cạnh, như vậy không đến mức mặt đối mặt với Giang Bạch Du. Đợi đến khi đôi chân đương mềm nhũn đỡ hơn một chút, Hạ Sàn im lặng không lên tiếng bước đi.
Đi một bước vịn tường một lần.
Giang Bạch Du không chút che giấu tiếng cười truyền tới, Hạ Sàn hung tợn quay đầu trừng mắt, “Cười, cười cái rắm á!”
Hắn vịn tường đi mấy bước bị Giang Bạch Du bước một bước vượt qua, Giang Bạch Du nhướng mày, “Nhũn chân rồi à?”
Hạ Sàn càng hung dữ, “Tôi, tôi sợ độ cao không, không được à?”
“Được…” chữ còn đang đảo quanh trong miệng Giang Bạch Du, Hạ Sàn lại bị cậu một tay cắp vào nách, giống như mèo ngậm một con chuột.
Hạ Sàn không nói gì, hắn đã không muốn giãy dụa nữa.
Đi cầu thang xong Giang Bạch Du liền thả hắn xuống, dù sao trên hành lang lúc nào cũng có người đi lại.
Hạ Sàn vẫn vịn tường như cũ, chỉ là không đến mức chậm như lúc trước.
Giang Bạch Du vươn một cánh tay sang chỗ cậu, “Đỡ tôi.”