Ve Sầu Mùa Hạ - Kháp Phùng Xuân

Chương 23: Giang Bạch Du biểu diễn tài nghệ



Tưởng Tuyết Chinh đập bóng rổ ầm ầm xuống mặt đất, gọi với Giang Bạch Du: “Đi thôi, sân bóng đang chờ mày đấy.”

Giang Bạch Du nhìn bạn cùng bàn còn đang tức giận, lắc đầu, “Không đi, tụi mày đi chơi đi.”

“Không phải chứ, mấy ngày rồi mày không chơi bóng, với thành tích này mày còn học cái gì nữa, nhắm mắt lại cũng thi được hạng nhất, đi đi, hẹn với lớp bên cạnh một trận.”

” Không chơi. ” Cậu lại nhìn Hạ Sàn một cái, sâu xa nói,” Tao không học, nhưng phải nhìn chằm chằm người khác học.”

Dù sao chuyện này liên quan đến đại sự nhân sinh của mình, trong khoảng thời gian này Giang Bạch Du từ bỏ tất cả hoạt động sau giờ học, bao gồm chơi bóng rổ, toàn tâm toàn ý coi Hạ Sàn học tiếng Anh.

Thấy cậu thật sự không có ý đi, Tưởng Tuyết Chinh cũng không cưỡng cầu, dù sao nhân số bọn họ cũng đủ, kỹ thuật chơi bóng của lớp bên cạnh cũng không nỡ nhìn thẳng, Giang Bạch Du có lên hay không thì cũng không ảnh hưởng lớn gì.

Tiếng bóng chạm đất nhỏ dần trong hành lang, lớp học vẫn còn gần một nửa số người, nhưng những người ở hai hàng phía sau đã gần như không còn.

Tất cả mọi người ở lại trong phòng học đều đang ôn tập, nhất thời yên lặng vô cùng, chỉ có tiếng lật sách.

“Còn giận tôi sao?”

Bọn họ tranh luận bởi vì một đề tiếng Anh, cũng không tính là tranh luận, chỉ là Hạ Sàn có hơi khó chịu, đề này đối với hắn mà nói thì có hơi khó hiểu, Giang Bạch Du giảng cho hắn hai lần rồi mà vẫn còn chưa hiểu, Hạ Sàn cảm thấy trong lòng dâng lên một sự phiền não khó hiểu, bút đen ném vào bài thi, lăn tròn một vòng. Lông mi Hạ Sàn rủ xuống, một hàng lông mi nhỏ như quạt khẽ run lên, rồi nhét cằm vào trong khăn quàng cổ.

Hắn không nói một lời, Giang Bạch Du nhìn ra hắn đang hờn dỗi.

“Hả?” Giang Bạch Du lại hỏi một lần nữa, lần này cậu đặt tay lên sau cổ Hạ Sàn, cách khăn quàng cổ nhẹ nhàng ấn bóp, nếu như cậu không nhìn lầm thì lông mi người trước mặt rung động càng dữ dội hơn.

“Đừng giận nữa được không? Tôi sai rồi.”

Sai là nhất định phải nhận, đề cũng phải giải cho hiểu.

“Cậu vừa rồi hung dữ, hung dữ với tôi. “Vốn giọng nói đã nhỏ, hơn nữa cách khăn quàng cổ lại càng nhỏ, nhưng Giang Bạch Du ở gần, cậu nghe được câu lên án này.

Nhiều nhất xem như là giọng nói hơi lớn hơn một chút, Giang Bạch Du bất đắc dĩ, nhưng khi nhìn thấy Hạ Sàn uất ức lên án mình bắt nạt hắn, trong lòng Giang Bạch Du lại tràn ngập vui sướng khó có thể nói thành lời, tựa như được nhét vào đám mây mềm nhũn, trái tim cũng mềm nhũn rối mù theo.

“Mặc kệ tôi có hung dữ với cậu hay không, tôi cũng xin lỗi cậu, là tôi không tốt, tôi quá sốt ruột, bạn cùng bàn nhỏ của tôi có thể tha thứ cho tôi không?”

Đôi cánh bướm run rẩy cuối cùng cũng cất cánh, những đốm sáng nhỏ xíu rung chuyển trong không trung, trong mắt Hạ Sàn là một dòng suối trong vắt, Giang Bạch Du kìm lòng không đậu hãm sâu vào trong đó.

“Có thể tha thứ cho tôi không?” Trái tim và đôi mắt của cậu đã không do cậu nắm giữ nữa, chỉ là miệng còn đang đóng mở chấp hành mệnh lệnh.

Giang Bạch Du nhìn rất chăm chú, giống như tất cả ánh mắt của cậu đều tồn tại vì Hạ Sàn, không bỏ sót một chút gì, Hạ Sàn lại chạy trối chết, hắn rời khỏi sự tiếp xúc ánh mắt giữa hai người, ngập ngừng, “Vốn, đã tha thứ cho cậu rồi.”

Ngẫm lại, Giang Bạch Du không có hung dữ với hắn, phần lớn là do hắn đang giận mình, có thể là Giang Bạch Du dung túng khiến Hạ Sàn có sức mạnh nổi giận.

Giang Bạch Du phát hiện từ sau khi cậu thổ lộ, Hạ Sàn càng ngày càng ngượng ngùng, có khi chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng có thể khiến người ta đỏ mặt, nhưng Hạ Sàn như vậy càng làm cho cậu sinh lòng yêu thích cùng với thương tiếc.

Thấy người kia ngượng ngùng, Giang Bạch Du mới buông tay, chỉ vào đề kia nói: “Nào, cục cưng, chúng ta ôn lại câu hỏi này một lần nữa đi.”

Giang Bạch Du đúng là ma quỷ, mấy ngày nay Hạ Sàn học tiếng Anh học tới ói cả ra. May mà hôm nay là thứ sáu, cho Hạ Sàn hai ngày hoà hoãn, nghĩ tới việc có tới tận hai ngày không bị Giang Bạch Du phá, động tác thu dọn cặp sách của Hạ Sàn cũng trở nên nhẹ nhàng.

Con đường rợp bóng cây đông đúc học sinh hối hả về nhà, Giang Bạch Du sóng bước đi cùng Hạ Sàn, Tưởng Tuyết Chinh kéo theo hai người Lâm Nhất Bạch và Hứa Thịnh đi ở phía sau cảm thụ mùi vị chua xót của tình yêu

Mu bàn tay hai người thỉnh thoảng chạm vào nhau, Giang Bạch Du dùng ngón út chạm vào mu bàn tay Hạ Sàn, Hạ Sàn cảnh giác nhét tay vào trong túi mình.

Nhiều người như vậy, nếu Giang Bạch Du dám nắm tay hắn thì chết chắc, Hạ Sàn dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu.

Giang Bạch Du cong khóe môi, “Ánh mắt này của cậu là sao? Tôi cũng đâu làm gì cậu đâu.”

Sói xám lớn, hôn cũng hôn ôm cũng ôm rồi, còn nói sẽ không làm gì hắn, Hạ Sàn còn lâu mới tin mấy lời ma quỷ của cậu, hắn đá đá mũi chân Giang Bạch Du, “Hừ.”

Nhóc con này con này còn kiêu ngạo nữa, nhưng sao lại hợp tâm ý của mình như vậy chứ?

Giang Bạch Du hợp lý hoài nghi Hạ Sàn là một miếng thịt lấy đi từ đầu quả tim mình lúc Nữ Oa tạo người, bọn họ có nhịp tim giống nhau, cậu đã yêu hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên, càng ngày càng yêu hắn.

Không nắm tay được, Giang Bạch Du vòng tay ôm lấy Hạ Sàn, kéo hắn vào lòng.

Tư thế hai anh em tốt cũng không có gì lạ, Hạ Sàn lười giãy dụa, dù sao Giang Bạch Du cũng sẽ không buông tay.

“Nhóc nói lắp, hai ngày cuối tuần đến nhà tôi ôn tập đi?”

“Không được, tôi muốn ở bên ba mẹ.”

Vất vả lắm có hai ngày không gặp Giang Bạch Du, hắn ngu mới tự đưa tới cửa.

“Được rồi, “Giang Bạch Du có hơi tiếc nuối nói,” Vậy có gì không hiểu thì gọi điện thoại cho tôi, tôi có thể tới bất cứ lúc nào.”

“Ừ. “Hạ Sàn gật đầu.

Lúc đi tới trạm xe buýt, Giang Bạch Du dắt Hạ Sàn lên xe, “Đi thôi, đưa cậu về nhà.”

Xe buýt chạy không nhanh, lảo đảo đi qua một đoạn đường Tân Giang, gió từ mặt sông thổi tới có chút lạnh, Giang Bạch Du chắn ở trước cửa sổ, Hạ Sàn hoàn toàn bị cậu che ở trước mặt.

Không đến nửa giờ đi xe, Giang Bạch Du đưa Hạ Sàn đến cửa tiểu khu.

“Bye bye. “Hạ Sàn tạm biệt rồi quay người đi.

Tay vừa mới buông ra lại bị người phía sau nắm lấy, Hạ Sàn bị kéo xoay người lại, trong nháy mắt đã bị Giang Bạch Du đẩy vào tường, một tay đặt ở sau đầu.

Hạ Sàn kinh hoảng, “Làm, làm gì.”

“Không làm gì đâu, há miệng ra.”

Hạ Sàn mím chặt miệng, Giang Bạch Du dở khóc dở cười cam đoan, “Ngoan, thật sự không làm gì đâu.”

Môi mím chặt mở ra một khe nhỏ, sau đó mở rộng ra một chút. Giang Bạch Du lấy từ trong túi ra một viên kẹo, kẹo hoa quả màu cam, sau đó mở giấy gói đưa vào miệng Hạ Sàn.

“Ngọt không?”

Vị cam ngọt ngào lan tràn trong miệng, Hạ Sàn gật đầu.

Giang Bạch Du đưa tay chọc chọc gò má người đang quá mức ngoan ngoãn lúc này, tâm tình rất tốt nói, “Vào đi, nhớ nghe điện thoại của tôi.”

Điện thoại của Giang Bạch Du tới rất nhanh, lúc Hạ Sàn vừa tắm rửa xong chuẩn bị lên giường thì điện thoại di động đã vang lên, hắn nhận điện thoại, nhận cuộc gọi rồi thả mình xuống giường với tư thế thoải mái nhất, có chút thờ ơ nghe điện thoại.

Điện thoại di động dường như làm cho giọng nói của Giang Bạch Du có từ tính hơn, nhưng không thiếu nhu hòa, Hạ Sàn buồn ngủ.

“Hôm nay cậu đã làm xong các câu hỏi chưa? Có câu nào không hiểu không?”

Hạ Sàn quay mặt sang một bên, lười biếng trả lời, “Không có, không muốn làm.”

Trong di động truyền đến một tiếng cười khẽ, “Vậy cậu muốn làm gì?”

“Muốn ngủ, “Ánh mắt khép hờ, nửa khuôn mặt rơi vào trong chăn, Hạ Sàn nói,” Nhưng bây giờ ngủ, ngủ không được.”

Vốn rất buồn ngủ, bị Giang Bạch Du gọi điện thoại có lại không ngủ được.

“Vậy làm sao bây giờ? “Giang Bạch Du giống như đang dỗ một con mèo nhỏ cáu kỉnh trước khi ngủ.

“Cậu hát cho tôi nghe đi.”

“Tôi hát không hay, nhưng… cậu chờ tôi một chút.”

Trong điện thoại di động phát ra chút âm thanh đi lại, Hạ Sàn lẳng lặng chờ. Chỉ chốc lát sau tiếng đàn ghi ta nhẹ nhàng chậm rãi vang lên.

Là<<Ngày nắng>>, giai điệu nhẹ nhàng hơn một chút so với giai điệu ban đầu, chậm rãi nghiêng vào đêm đông yên tĩnh.

Gối lên tiếng nhạc, Hạ Sàn nhắm mắt lại, tiến vào mộng đẹp.

Kháp Phùng Xuân:

Sau này ngày lễ ngày tết Hạ Sàn đưa Giang Bạch Du về nhà không lo không có tài nghệ để triển.
— QUẢNG CÁO —