Trở về thoải mái hơn nhiều so với lúc đến, ghế ngồi của Hạ Sàn và Giang Bạch Du được mấy người Tưởng Tuyết Chinh đi trước mang về phòng học.
Hạ Sàn tràn đầy vui sướng, trong đầu lại nghĩ tới trước khi Tưởng Tuyết Chinh bị ngăn cản làm quen với mẹ hắn, biểu đạt tình cảm sùng bái với hắn, kết quả chẳng những bị Giang Bạch Du bạo lực trấn áp còn phân phó nhiệm vụ tiện thể mang ghế ngồi của hai người trở về phòng học. Dáng vẻ một bước ba quay đầu lại khiến Hạ Sàn liên tưởng đến con Husky thường xuyên dắt ra ngoài trong tiểu khu.
Nhảy nhót đi lên cầu thang, Hạ Sàn đứng trên hai bậc thang quay đầu lại, hai bàn tay nắm trong tay của hai người bị ánh nắng giữa trưa phủ một lớp vàng, cái bóng dưới mặt đất nối thành một cây cầu, Giang Bạch Du đứng ở đầu cầu chăm chú nhìn Hạ Sàn.
Cầu bắt đầu lắc lư, ánh mắt Hạ Sàn híp lại cong thành trăng lưỡi liềm, Giang Bạch Du cũng cười theo.
“Vui như vậy à?”
“Đương nhiên. “Hạ Sàn vung tay hai người ra xa hơn.
Nắng rơi giữa kẽ lá là vết thời gian trôi, dịu dàng và lặng lẽ, nắng trưa mùa đông là sự dịu dàng lớn nhất đối với vạn vật bốn mùa, đọng lại và trìu mến.
Hôm nay không có gió, ánh mặt trời rực rỡ, trời xanh không mây, người yêu cười, thích hợp hôn môi.
Bàn tay to che cổ bị đè lên ôm về phía trước, Hạ Sàn trước khi sắp bị môi Giang Bạch Du hôn nhắm hai mắt lại.
Bàn tay buông xuống bên người bị một bàn tay lớn khác tìm tới bao lấy, dẫn dắt nó khoác lên lưng Giang Bạch Du.
Trong đầu Hạ Sàn trống rỗng, giống như bầu trời hôm nay, ngoại trừ màu xanh da trời không còn màu sắc nào khác, mà mấy đóa mây bay bổng kia thật sự biến thành kẹo bông gòn, tản ra từng đợt từng vị ngọt nhè nhẹ.
Chỉ giới hạn trong sự cọ xát giữa hai cánh môi, có lẽ là do nhắm mắt lại, Hạ Sàn cảm thấy rất lâu, khi kết thúc Giang Bạch Du vươn đầu lưỡi dạo chơi quanh môi hắn, tỉ mỉ không buông tha bất cứ đường vân nào.
Hơi thở của Hạ Sàn dồn dập, cho dù bọn họ hôn rất nhiều lần, hắn vẫn không có tiến bộ gì.
Đôi mắt ngấn nước, đôi môi mềm mại ướt át, tay nắm ở eo, Giang Bạch Du biết Hạ Sàn còn chưa bình phục trở lại, cậu bước lên hai bậc thang ôm người đang choáng váng vào trong lòng.
“Không sao chứ?”
Giang Bạch Du lúc hôn có sự dịu dàng khác hẳn vẻ ngoài, bởi vì cậu biết Hạ Sàn sau khi hôn sẽ mềm mại như thế nào, sẽ ngoan ngoãn cho cậu hôn, tựa đầu vào vai cậu hoặc là vùi vào trước ngực, sau đó vươn tay ôm eo cậu.
“Sao, sao lúc nào cậu cũng tùy tiện hôn tôi thế?” Không giống như là tức giận, ngược lại có nghẹn ngào yếu ớt.
“Là chính cậu nói, lúc cậu vui có thể hôn cậu.”
Hạ Sàn ngẩng đầu lên tỏ vẻ nghi hoặc, “Hả? Tôi có sao?”
“Có.”
“Sao tôi lại không nhớ rõ.”
“Không sao, tôi nhớ là được.”
–
Khai giảng ngày thứ hai mọi thứ đều tiến vào quỹ đạo, bầu không khí căng thẳng của lớp 12 tràn ngập toàn bộ sân trường. Tòa nhà dạy học lớp 11 và tòa nhà dạy học lớp 12 đối nhau, Hạ Sàn thường xuyên ngẩn người nhìn đám người sa vào học tập cũng không chịu ngẩng đầu lên kia. Buổi sáng lúc Hạ Sàn đến phòng học, bọn họ đã sớm tiến vào học tập, buổi tối lúc tan học, bọn họ còn đang tự học buổi tối. Họ đang chạy đua với thời gian.
Hạ Sàn nghĩ, có lẽ đây là ý định sắp xếp của trường học, không cần phải dùng lời nào để nhắc nhở, chỉ cần nhìn thôi cũng sẽ cảm nhận được bầu không khí căng thẳng. Món súp gà dành cho tâm hồn và những lời hào hùng phát ra từ loa còn thua xa sự đồng cảm sâu sắc.
Học kỳ sau, người ngồi ở chỗ kia sẽ đổi thành bọn họ, mà người ở chỗ này, lại sẽ đi nơi nào?
Hạ Sàn đột nhiên nhớ tới Hướng Nam, trước Tết Nguyên Đán bọn họ từng gặp nhau một lần, thời gian còn lại đều dùng điện thoại liên lạc, nhưng cũng không liên lạc nhiều.
Vài ngày trước Hướng Nam tìm hắn, hỏi hắn cuối tuần có thời gian gặp mặt hay không, Hạ Sàn đáp ứng.
Ngày mai chính là cuối tuần, Hạ Sàn từ chối lời mời của bạn trai Giang Bạch Du, nói mình đã có hẹn, lúc này Giang Bạch Du gửi một dấu chấm hỏi, hỏi ai quan trọng hơn bạn trai.
Hạ Sàn kể chuyện hẹn với Hướng Nam cho cậu biết, đưa tới rất nhiều dấu chấm hỏi của Giang Bạch Du.
Vì thế Hạ Sàn trả lời: Bạn trai ngày nào cũng gặp, Hướng Nam đã lâu không gặp.
Nghĩa là bạn trai không đáng giá bằng Hướng Nam sao?
Giang Bạch Du cảm thấy đàn ông rất hào phóng, nhưng không thể rộng lượng mù quáng với đàn ông mơ ước bạn trai mình.
Hỏi cậu tại sao cậu cảm thấy Hướng Nam có mưu đồ bất chính thì là do trực giác của đàn ông.
Lúc Hạ Sàn từ nhà hàng đi ra, Giang Bạch Du vẫn cà lơ phất phơ tựa vào tường giống như chó nhìn thấy xương, sải bước bước tới dắt người vào trong tay tuyên thệ chủ quyền.
Hướng Nam rũ mắt nhìn tay bọn họ nắm chặt vài giây, ép buộc mình quay đi, sau đó mỉm cười nói với Hạ Sàn: “Hạ Sàn, đừng quên anh, anh sẽ trở về tìm em.”
Cay đắng và hy vọng không xung đột, ít nhất lúc này chúng hiện diện rõ ràng và hài hòa như vậy trong mắt Hướng Nam.
Có lẽ Hướng Nam thật sự coi mình là bạn tốt, nhưng chỉ là đi học đại học, cũng không phải sinh ly tử biệt.
Hạ Sàn muốn đi lên cho gã một cái ôm giữa huynh đệ, nhưng tay Giang Bạch Du giống như kìm sắt khảm vào hắn, làm cho hắn không thoát được. Vì thế Hạ Sàn chỉ có thể khoát tay nói: “Không sao, không sao, chúng, chúng ta sẽ thường xuyên giữ liên lạc.”
Có thể là nỗi bi thương của Hướng Nam quá mức rõ ràng, Hạ Sàn đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng rời đi của gã chốc lát mới bị Giang Bạch Du cuối cùng không nhịn được kéo đi.
Đừng nóng giận đừng nóng giận, Điểm Điểm là một bé ngốc nghếch, hắn không biết gì cả, hơn nữa người hung dữ với vợ mình chính là người đàn ông vô dụng nhất, Giang Bạch Du một mực xây dựng tâm lý cho mình.
Thế nhưng, cho dù cậu xây một tòa cao ốc vạn trượng, Hạ Sàn cũng có thể làm cho nó sụp đổ.
Điểm Điểm mỉm cười với bạn trai, chỉ vào đầu cậu, “Ha ha ha ha ha, Giang Bạch Du, đầu cậu xanh rồi.”
Giang Bạch Du hít sâu một hơi, đẩy chiếc lá xanh rủ xuống đầu ra, mấy bước liền bước đến bên cạnh nhóc xấu xa đã cười đến không đứng thẳng nổi eo, nhéo eo hắn đẩy vào cây đa lớn bên cạnh.
“Ai xanh hả?”
Hơi thở nặng nề đánh tới bên tai Hạ Sàn, giọng nói Giang Bạch Du có hơi nguy hiểm.
Hạ Sàn đọc một ít mưu lược cổ đại, biết có một kế gọi là lấy nhu khắc cương, ánh mắt hắn lập tức mềm nhũn, thần thái cương nghị, sắt thép, thẳng thắn của hắn quấn lấy những gợn sóng của Giang Bạch Du.
“Không, cậu, cậu không xanh. Bạn trai cậu rất, rất ngoan.”
Đống đổ nát hoàn toàn của Giang Bạch Du vốn đã sụp đổ bị một cuộn sóng xuân cuốn xuống biển, biến thành sóng màu trắng, sóng màu xanh lá cây, cuốn lấy khiến cậu đánh mất chính mình.
Sắc đẹp mê người, bạn trai làm nũng cũng đủ để cậu cam tâm tình nguyện chịu chết.
Cậu nâng cằm nhỏ nhắn thanh tú của Hạ Sàn lên, nói: “Vậy sao? Ngoan như thế nào, để tôi hôn một cái xem.”
“Rất ngoan rất ngoan.”
Hạ Sàn chủ động tiến lên phía trước, “chụt” một tiếng ở khóe miệng Giang Bạch Du. Giang Bạch Du liếm liếm môi, “Không đủ.”
Lại là một tiếng chụt, ánh mắt Hạ Sàn sáng ngời hỏi, “Vậy hiện tại, hiện tại thì sao?”
Vậy đương nhiên là không đủ, Giang Bạch Du bất tri bất giác ấn tay hắn lại, “Cậu đừng nhúc nhích, để tôi làm.”
Để tôi dạy cậu cách hôn bạn trai cậu cho tới khóc.