Ve Sầu Mùa Thu

Chương 35: 35





Trong không khí tản ra hương mát và hơi ẩm ướt, cửa sổ không đóng, bên ngoài có mưa nhẹ, Giang Thăng đang dùng thìa đảo qua cháo trắng nóng hổi, nước mưa từ trên đỉnh chảy xuống để lại một tầng sương mù hơi nước.

"Trời tháng Ba thật là lạnh." Văn Chiêu đang quấn chăn đứng ở cửa bếp.

"Em đeo tất vào để tránh bị cảm lạnh đi." Giang Thăng bỏ nấm hương đã băm nhỏ vào nồi.

Mưa bên ngoài hơi nặng hạt, gió lạnh ẩm thấp bay vào nhà để lại mùi tanh của mưa.

Bầu trời lóe sáng, rồi một tiếng sấm rầm rên vang lên.

Sắc trời hoàn toàn u ám, chỉ có nồi cháo trắng bốc khói mờ mịt, Văn Chiêu đứng ở cửa dường như bị hơi khí nóng bừng bừng bao trùm, "Có muốn thêm dầu mè không?" Giang Thăng hỏi cậu.

"Cho thêm một ít." Văn Chiêu ngáp một cái.

Một tiếng sấm nữa vang lên, những đám mây càng thêm đè xuống, nó nuốt chửng ánh sáng khiến bên trong căn bếp càng thêm tối, bên ngoài mưa như sương mù, hơi ẩm bay vào nhà, Giang Thăng bưng bát cháo đi về phía Văn Chiêu.

Ánh đèn mờ ảo làm cho ngũ quan hai người càng thêm mơ hồ, "Em nếm thử xem mùi vị nó như thế nào." Giang Thăng bưng bát đứng ở trước mặt Văn Chiêu, ngăn cản ánh sáng trước mặt cậu.

Văn Chiêu cầm bát ăn một ngụm, "Đặc sệt, ăn rất ngon."
Trong phòng khách xám xịt, Văn Chiêu ngồi trên đùi Giang Thăng ăn cháo, Giang Thăng một tay ôm eo cậu, tay kia cầm một điếu thuốc hút.
Rèm màu trắng bên cửa sổ bay lơ lửng theo gió, mưa hòa cùng gió lạnh lùa vào rơi trên mặt đất, Giang Thăng nhìn sau gáy cậu nói: "Ăn xong rồi thì tý nữa đi phòng chiếu phim đi.

"
Văn Chiêu ngẩn người một lúc, mơ hồ nói: "Thôi bỏ đi!"
Giang Thăng rung rung tàn bụi, rũ mắt xuống nói: "Ngoan nào." Văn Chiêu quay đầu lại nhìn hắn, trong lòng run lên một cái, trong mắt cậu tối sầm lại có chút run rẩy.

Giang Thăng nhìn trên mặt cậu không gợn sóng, liền phun ra ngụm khói, tay cầm điếu thuốc nhéo nhéo cằm Văn Chiêu, Văn Chiêu thậm chí có thể cảm giác được hơi nóng bốc ra từ đầu điếu thuốc.

"Ngày hôm qua không phải đã đồng ý với anh rồi sao?" Giọng Giang Thăng trầm thấp lạnh lùng.

"Hừ, ý loạn tình mê thuận miệng đáp ứng." mặt Văn Chiêu không chút thay đổi nào nói.

Giang Thăng cười cười một tiếng, tựa hồ không có nghe thấy cậu nói cái gì, đi tới gần hôn cậu, nói: "Đừng nóng giận, em ăn cháo trước đi."
Sau khi ăn xong cháo, Giang Thăng ngậm điếu thuốc trong miệng đi ôm cậu, Văn Chiêu vòng tay ôm cổ hắn, Giang Thăng rũ mắt xuống nhìn cậu thấp giọng cười.

Giang Thăng đặt cậu trên ghế sô pha trong phòng chiếu phim, hắn đứng dậy mở rèm cửa và cửa sổ ra để gió lạnh bay vào nhà, giọt mưa ướt át cũng theo đó tràn vào.

Bên trong phòng chiếu phim quá tối, Giang Thăng đứng bên cửa sổ do ánh sáng chiếu không rõ nên không thấy sắc mặt của hắn, ngoài cửa sổ hắn nhìn thấy mưa và bầu trời u ám.

Giang Thăng bật điều hòa lên, gió oi bức bay ra và gió lạnh xen lẫn nhau.

Giang Thăng đứng ở trước mặt cậu chặn hết ánh sáng: "Cởi quần áo ra."
Văn Chiêu nằm ở trên sô pha nhìn hắn, hắn đứng ở trước sô pha hòa vào bóng tối sinh ra một cảm giác áp bách, Văn Chiêu nhìn thấy vẻ mặt của hắn ẩn hiện trong bóng tối, điên cuồng, nóng nảy, hưng phấn dị thường.

Văn Chiêu cảm thấy cổ họng có chút nghẹn lại, cậu dùng ngón tay bóp chặt lên da ghế sô pha màu xanh lá: "Hay thôi bỏ đi!"
Gió lạnh mang theo bụi mưa thổi vào phòng, mùi ẩm ướt càng thêm nồng nặc, khí thế của người ngồi trước sô pha càng ngày càng thấp, khuôn mặt ẩn trong bóng tối cũng nứt ra một tia vặn vẹo, hắn cười nói: " Tiểu Chiêu, em đang đùa giỡn anh hả?"
Văn Chiêu đứng dậy muốn đi về phía cửa, đồng tử Giang Thăng đột nhiên co lại: " Em đi đâu vậy?" Giọng nói của hắn mang theo tia tối tăm, lạnh lẽo.


Văn Chiêu đi tới gần trước mặt hắn, cọ qua bờ môi của hắn, nói: "Đi giúp anh lấy dao đấy." Cậu đưa tay sờ sờ trên mặt Giang Thăng, "Anh sợ em sẽ rời đi sao?" Giang Thăng kéo nở một nụ cười, nắm lấy tay cậu hơi cắn lấy.

Gió thổi rất mạnh và nó phát ra những âm thanh như tiếng thút thít, mưa ướt đẫm rèm cửa màu đỏ sậm, màu sắc càng trở nên kỳ dị giống như một bức màn đẫm máu.

Dưới ánh đèn ánh sáng mờ nhạt, Giang Thăng đứng ở giữa, ánh mắt hắn ảm đạm nóng bỏng nhìn chằm chằm về phía cửa.

Cuối cùng Văn Chiêu cầm một con dao xuất hiện lại trong tầm mắt của hắn, ánh mắt hắn mới dần dần dịu xuống.

Văn Chiêu đi tới, dùng tay cầm dao nâng cằm của hắn lên: "Đôi mắt của anh như muốn ăn sạch em vậy."
Giang Thăng nở nụ cười: "Anh muốn đem em ăn sạch sẽ mà, gặm sạch em không để lại một chút nào." Văn Chiêu ghé sát vào nói: "Thật là biến thái."
Văn Chiêu bước đến sô pha ném con dao lên đấy, mở khóa quần áo, khóa quần áo bằng kim loại phát ra âm thanh chói tai, quần áo rơi trên sàn nhà, ánh mắt Giang Thăng dán vào cậu, nhìn cậu cởi áo len đen ra để lộ vòng eo thon gọn.

Tay Văn Chiêu móc vạt áo ra, cậu cười nhìn Giang Thăng, cậu nhìn hắn chằm chằm rồi chậm rãi cởi nốt áocuối cùng trên người ra.

Thân trên Văn Chiêu chói lóa trong ánh sáng tối, đôi mắt của Giang Thăng dính chặt vào cậu không thể tách rời.

Văn Chiêu cũng cởi quần xuống, chỉ để lại một cái quần lót, cậu nằm ở trên sô pha cười nghiêng đầu nhìn Giang Thăng, mê hoặc lại lộng lẫy.

Gió xào xạc thổi tung rèm cửa khiến nó ướt sũng, nó như máu bắn tung tóe trong không khí, sấm sét nổ vang, tia chớp chiếu sáng cả căn phòng.

Ánh sáng chiếu vào chiếc ghế sô pha màu xanh lá đậm, Giang Thăng nhìn thấy tấm da màu xanh liền bả vai đều cong lên.

Chúng trắng một cách đáng sợ, nhưng cũng đẹp đến ngỡ ngàng, giống như những cánh bướm đang bay, tấm rèm đỏ nhìn dữ tợn tung bay.

Văn Chiêu mỉm cười với hắn, tóc tai Giang Thăng đều tê dại, tay hắn run run, lúc này hắn mới biết rằng Văn Chiêu là thuốc phiện vĩnh viễn thuộc về hắn.

Giang Thăng bước đến gần, nắm lấy mặt cậu và bắt đầu cắn cậu, Văn Chiêu như thể đang bị hắn bóp nghẹt cổ họng, cậu phát ra một tiếng rên rỉ thút thít.

Giang Thăng nâng khuôn mặt ướt át của cậu lên, nói: "Cởi quần lót ra."
Tay Văn Chiêu run rẩy kéo quần lót của mình xuống, hơi thở gấp gáp, lông mi cậu do khẩn trương mà run rẩy, cậu tụt quần lót xuống tới hai cánh mông, hô hấp của Giang Thăng bắt đầu dồn dập, ánh mắt dán chặt vào xương hông cùng hai cánh mông của cậu, hắn đè lại tay Văn Chiêu, khàn giọng nói: "Để anh giúp em cởi tiếp."
Văn Chiêu dựa vào trên ghế sô pha, lồng ngực nhấp nhô kịch liệt vì hưng phấn, hơi thở của Giang Thăng phả vào xương hông cậu, đầu lưỡi ướt át liếm láp hình xăm ghê tởm và quái dị của cậu, Văn Chiêu dùng miệng cắn ngón tay mình, xương hông căng cứng lộ ra hai cái xương nhô lên xinh đẹp.

Giang Thăng sờ sờ d*m thủy chảy ra trên sô pha, mũi hắn kề sát vào háng của cậu, hắn ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của d*m thủy.

Hắn nhướng mắt nhìn Văn Chiêu: "Tiểu Chiêu nâng hông lên đi." Giọng nói khàn khàn kích động, mang theo vẻ lạnh lùng ảm đạm.

Văn Chiêu theo phản xạ có điều kiện lay động run lên, quần lót bị Giang Thăng cởi ra, hai chân cậu buộc phải mở ra.

Giang Thăng cúi mặt sát vào, cẩn thận quan sát hoa huy*t còn chưa hết sưng tấy của cậu, hắn vươn đầu lưỡi liếm d*m thủy chảy ra của cậu, Văn Chiêu dựng thẳng hông lên, cắn ngón tay khóc nức nở.

Giang Thăng hôn lên lỗ nhỏ của cậu sau đó cầm lấy con dao trên ghế sô pha lên.

Văn Chiêu theo bản năng bắt đầu run rẩy, chuôi dao lạnh lẽo dán vào hạ thể cậu, cậu nghe thấy Giang Thăng thấp giọng cười, sau đó Giang Thăng cung kính hôn một nụ hôn xuống giữa hai chân cậu.

Cậu quay đầu nhìn rèm cửa ướt đẫm nước mưa, lộng lẫy như máu, lưỡi dao sắc bén dát ở hông cậu, con dao bắt đầu cạo sạch lông mu của cậu, mưa nghiêng đảo trôi vào trong nhà, như sương mù, như khói.

Lưỡi dao kề sát trứng dái cậu, Văn Chiêu thở mạnh cũng không dám thở, cái chạm lạnh lẽo này khiến da đầu cậu tê dại, lông mu bị cạo sạch hơi ngứa, dương v*t bị kích thích nên cương cứng.


Giang Thăng cười một tiếng.

Giang Thăng cầm dương v*t của cậu, dùng tay nâng hai hòn trứng dái cậu lên và dùng dao cạo sạch phần lông mu bên dưới.

Cậu nghe được Giang Thăng cảm thán ca ngợi: "Thật là xinh đẹp, em đúng là độc nhất vô nhị."
Trái tim cậu lúc này tràn ngập cảm giác thỏa mãn kỳ diệu, vừa kỳ quái vừa điên cuồng, cậu là người độc nhất vô nhị, là duy nhất đối với Giang Thăng.

Giang Thăng ném dao qua một bên, lấy ra một ít khăn ướt lau sạch sẽ dưới háng của Văn Chiêu.

Hắn bế cậu lên đi tới bên tường, dùng tay xé toạc mảnh vải xanh xuống, lộ ra chiếc gương bao trùm toàn bộ bức tường, Giang Thăng từ phía sau ôm lấy eo cậu, dùng tay véo cằm cậu: "Nhìn em xem."
Chiếc gương chiếu ra thân hình hai người họ, Văn Chiêu run rẩy nhìn về phía chính mình và nói: "Tất cả đều là dấu ấn của anh."
Cậu nhìn thấy những vết cắn bầm tím, những hình xăm gớm ghiếc trên hông và phần lông mu được cạo sạch giữa háng.

Giang Thăng bóp cằm cậu: "Đúng vậy, từ trong ra ngoài em đều có dấu ấn của anh." Lời nói của hắn gần như sắc bén.

Giang Thăng đè Văn Chiêu xuống đất, dựa sát vào lưng cậu, hắn nâng mông cậu lên làm hai cái đùi của cậu đặt ở trên tay mình, hắn bật đèn cảm biến màu đỏ trên gương lên.

Văn Chiêu thét chói tai, vùi mặt vào vai Giang Thăng.

Ánh sáng đỏ chiếu vào họ, khuôn mặt của Giang Thăng tái nhợt kỳ dị, giống như một yêu quái ma cà rồng thời Trung Cổ.

Hắn âm trầm, cường ngạch nói:"Em hãy nhìn kỹ lại chính mình đi."
Miệng Văn Chiêu vặn vẹo gào thét, hừ một tiếng: "Buông em ra, em không muốn nhìn."
Giang Thăng buông hai chân cậu ra, một tay nâng chân cậu lên, một tay bóp cằm cậu ép cậu nhìn gương, miệng Giang Thăng ghé sát vào lỗ tai cậu thì thào nói: "Nó thật là đẹp phải không?" Mặt hắn áp sát vào mặt Văn Chiêu, cùng nhau nhìn vào gương.

Toàn thân Văn Chiêu run lên, cậu nhìn thấy thịt môi ở hoa huy*t, lần đầu tiên nhìn thấy rõ ràng như vậy, cậu lại thấy lông mu ở bộ phận sinh dục đã bị cạo sạch sẽ, trực giác cảm thụ làm da đầu hắn tê dại, ánh sáng đỏ chiếu vào trong căn phòng u ám này, cậu hoàn toàn bị ánh sáng đỏ mổ xẻ, cậu bắt gặp ánh mắt của Giang Thăng trong gương, âm u cùng ẩm ướt dính vào thân thể cậu, ăn mòn toàn thân cậu.

Cơn gió oi bức từ máy điều hòa khiến cậu cảm thấy choáng váng, trong căn phòng này có mùi gió lạnh và mùi mưa ẩm.

Giang Thăng cắn lỗ tai cậu, đôi mắt nhìn vào trong gương đang gắt gao nhìn chằm chằm cậu.

Văn Chiêu nhìn thấy sắc mặt chính mình đỏ bừng trong gương cùng cơ bắp Giang Thăng căng cứng phía sau, cậu nhắm mắt lại, bên tai truyền đến một giọng nói: "Mở mắt ra."
"Em có biết anh thường đạt đến cực khoái như thế nào không?" Hắn đối mặt với Văn Chiêu nói.

Văn Chiêu mở mắt ra nhìn hắn đang chơi đùa hoa huy*t của mình, cậu dựa vào Giang Thăng gào thét rên rỉ, cậu nhìn thấy chính mình bị hắn cưỡng hiếp đến cực khoái, thấy mặt chính mình đỏ bừng, chảy nước miếng khóc lóc.

Cậu ở trong ánh sáng đỏ quỷ dị, ở trong căn phòng u ám này, nhìn thấy khí quan dí dạng của mình đạt tới cao trào phun nước.

Giờ đây, cậu biến thành dâm phụ không hơn không kém, biến thành con ếch xanh đang bị giải phẫu, là con trai bị bẻ vỏ, cậu lộ ra thịt non đỏ tươi bên trong, máu tươi đầm đìa chìm luân cùng hạnh phúc tột cùng.

Sau lưng cậu là một người điên cuồng, thần kinh, cậu ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, có mùi mưa, mùi d*m thủy phun ra từ cậu, cậu toát ra mồ hôi, thở hổn hển, ánh sáng đỏ gió nóng, cậu muốn điên rồi.Ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm, rèm cửa màu đỏ sẫm bị thổi tung dính lên bức tường, nhìn giống như có máu dính trên đó.

Cậu khóc đến run cả người, não bị ánh sáng trắng chiếu vào, sinh ra ảo giác kỳ lạ, cậu như chết chìm trong ánh sáng đỏ.

Vào lúc này, cậu cảm thấy một sự nhẹ nhõm và tràn đầy sinh lực chưa từng có.


Cậu quỳ xuống, vểnh mông lên để Giang Thăng đâm vào cơ thể cậu, cậu cần tinh dịch của hắn tràn đầy bên trong cậu, cậu yêu cầu giao cấu đến tột cùng, cậu cần Giang Thăng.

Cậu gào thét rên rỉ, cậu quấn quít lấy thân thể Giang Thăng như tảo lục ẩm ướt.

Cậu đang nằm trên tấm vải xanh bị xé rách, Giang Thăng bóp eo cậu, áp vào tai cậu hướng dẫn cậu từng bước một, hắn bắt cậu lao vào tấm lưới do mình tự dệt.

Lời nói ở bên tai dường như giống lời thì thầm của tình nhân si tình, tay cậu vùng vẫy, thân thể cậu giãy dụa co giật, cậu bị độc dược bên tai truyền đến ngất đi.

Họ đang uống rượu độc để làm dịu cơn khát.

Giang Thăng bóp cổ cậu, cưỡng bức cậu, hai mắt cậu đỏ hoe, vẻ mặt vặn vẹo.

Giang Thăng sắc bén nói: "Em giãy dụa cái gì cơ chứ? Em đang sợ cái gì?" Hắn ghé sát vào bên tai Văn Chiêu: "Anh sẽ luôn là người yêu em nhất."
Hắn cụp mắt nhìn Văn Chiêu, chờ đợi câu trả lời của cậu.

Văn Chiêu biết mình không thoát được, bị tơ nhện giăng bẫy rơi vào tơ của hắn.

Hắn co giật cả người, ôm lấy Giang Thăng run rẩy nói: "Em yêu anh." Cậu dường như bị ép đến cực điểm, hai tay ướt đẫm mồ hôi chống xuống sàn nôn khan, Giang Thăng từ phía sau ôm lấy cậu, áp vào tai cậu và nói: "Nói lại một lần nữa."
Khuôn mặt cậu ửng hồng, tóc bết lại dính trên trán đầy mồ hôi, cậu ôm mặt Giang Thăng mê lý, nghẹn ngào nói: "Em yêu anh."
Cậu giống như một tên tù nhân hy sinh bản thân, rống lên với hắn nói: "Em yêu anh." Toàn thân cậu co quắp, mềm nhũn trong vòng tay của Giang Thăng, cậu vừa nhìn Giang Thăng vừa lẩm bẩm trong miệng: "Em yêu anh, em yêu anh.

"Giống như ảo giác do hút thuốc phiện quá nhiều, Văn Chiêu vừa cắn ngón tay vừa lặp lại.

"Anh cũng yêu em, chỉ có mình em." Hắn đối mặt với Văn Chiêu nói.

Giang Thăng đưa tay vuốt ve tấm lưng đang run rẩy của cậu, khóe miệng nở một nụ cười mãn nguyện, vừa kỳ quái vừa mãn nguyện.

Văn Chiêu liếc nhìn đồng hồ trên tường đã năm giờ ba mươi phút chiều.

Cậu ngủ thiếp đi vì kiệt sức.

Văn Chiêu đi trên hành lang của trường học, trong phòng học không có ai, mây đen trên trời như bị đè nén, gió như muốn thổi tung bay quần áo của cậu, cậu cố gắng hét lớn đợi chờ có người đáp lại.

Không ai để ý đến cậu, chỉ có khoảng không trống trải, cửa lớp cọt kẹt, cảm giác gió lạnh tràn vào người, da đầu tê rần, cậu lo lắng đi loanh quanh từng phòng học.

Cánh cửa kẽo kẹt sau lưng, ngoài hành lang có tiếng bước chân dồn dập, quay đầu lại nhưng không thấy ai, cậu liền mở cửa đuổi theo bước chân, tại chỗ rẽ hành lang, một khuôn mặt đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt âm trầm nhìn cậu, Văn Chiêu đột nhiên dừng lại, đối với người kia nói: "Phương Tư Tư, tại sao cô lại ở chỗ này?"
Phương Tư Tư phớt lờ cậu, quay người chạy xuống cầu thang, cậu vội vàng đuổi theo, chỉ nghe thấy tiếng bước chân, nhưng cậu không hề nhìn thấy cô.

Cuối cùng tiếng bước chân biến mất trong hành lang trên tầng hai, một tiếng hét chói tai cắt ngang bầu trời.

Tim Văn Chiêu nhảy dựng, vội vàng chạy tới, đẩy cửa phòng học, trên tường đầy máu, trong mắt nghe thấy tiếng lưỡi dao sắc bén cắt da xát xương.

Một người đàn ông khom người cầm dao chém một cái xác, da đầu cậu tê dại, tay run không kiềm chế được, muốn quay người đi ra ngoài nhưng vội vàng chạy làm cậu đụng vào cửa.

Cậu nghe thấy tiếng cười khúc khích ghê rợn sau lưng, da đầu cậu như nổ tung, cậu nhấc chân định chạy.

Phương Tư Tư lại xuất hiện trước mặt cậu, đôi mắt cô đang khóc đầy máu.

Một đôi bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai cậu, cậu cứng ngắc quay đầu lại, liền thấy Giang Thăng đang cầm một con dao với khuôn mặt đẫm máu đang nhe răng cười với cậu.

Văn Chiêu thét chói tai bật dậy, thở hổn hển ở trên sô pha.

Cậu lấy tay đè lên ngực mình với nỗi sợ hãi kéo dài.


Cậu vẫn nằm trên chiếc ghế sofa màu xanh lá cây, tấm vải màu xanh lá cây ở trên mặt đất có những đốm trắng.

Cậu nhìn lên và thấy chiếc gương khổng lồ, trong gương sắc mặt cậu nhợt nhạt.

Mưa ngoài cửa sổ đã tạnh, rèm đỏ sậm ướt đẫm rũ xuống.

Cậu nhìn lên đồng hồ, tám giờ bốn mươi phút tối.

Chân cậu mềm nhũn đứng lên từ sô pha, bước chân từ ngoài cửa truyền đến, cậu nhìn cánh cửa gần như vừa hồi hộp vừa lo lắng, tim cậu đập nhạn bất thường.

Cạch, cửa bị đẩy ra, Giang Thăng xuất hiện ở trước mặt cậu với ly sữa, Văn Chiêu mềm nhũn thở phào nhẹ nhõm.

Giang Thăng đi tới đưa sữa cho cậu, Văn Chiêu cầm lấy, uống một hơi hết sạch.

Giang Thăng nghiêng người liếm vòng sữa quanh miệng cậu, Văn Chiêu ôm hắn nói: "Đừng nhúc nhích để em ôm anh một cái." Giang Thăng sửng sốt, cười xong ôm lại cậu.

Sáng hôm sau khi Văn Chiêu đi học, mưa không ngừng rơi, bầu trời u ám như buổi tối, mưa ẩm ướt bao trùm lấy cậu.

Cậu ngẩng đầu nhìn cành cây xanh bắt đầu mọc chồi non.
Cậu nhận được điện thoại của Giang Thăng, Giang Thăng nói hôm nay sẽ đi tới trường học.

Cậu cúp máy và bung dù chạy về phía cổng trường.

Mưa vẫn luôn rơi không ngừng nghỉ, mùi ẩm ướt của nước mưa cùng bầu trời u ám, làm những người tự học sớm có chút nóng nảy.

Cậu nhìn thấy Phương Tư Tư ở hành lang, cô quay đầu lại nhìn Văn Chiêu, sắc mặt vẫn tái nhợt, môi đỏ mọng, vừa xinh đẹp lại vừa ảm đạm.

Trời quá tối, đèn sợi đốt trong phòng học bật sáng, lại có thêm một câu kinh hô ngắn ngủi.

Cậu quay lại thì đã không còn thấy Phương Tư Tư ở hành lang nữa, hành lang vẫn âm u, bên ngoài mưa như sương mù không ngừng rơi.

Cả trường đang đọc sách nửa buổi sáng, họ nghe thấy tiếng cãi nhau ở hành lang, lớp trưởng chạy vào và nói với bạn ngồi xuống bàn của anh ta,: " Vợ của giáo viên Tưởng tới rồi kìa." Giọng anh ta không lớn nhưng cũng không quá nhỏ, không ít người nghe thấy, bọn họ bắt đầu cùng nhau thì thầm.

Văn Chiêu cau mày, giọng nói bên ngoài càng lúc càng lớn, cậu cầm sách bước ra ngoài.

Nước mưa trôi vào hành lang theo đường chéo, nền bê tông của hành lang trở nên ướt át, tiếng nước mưa và tiếng tranh chấp hòa vào nhau.
Cậu nhìn thấy chủ nhiệm môn giáo dục và một người phụ nữ đang giải thích điều gì đó,người phụ nữ đó nắm chặt tay Phương Tư Tư và không cho cô rời đi.

Bà ta chỉ tay về phía Phương Tư Tư và nói, "Chính mẹ cô ta đã làm hỏng đạo đức của chồng tôi và khiến chồng tôi bị sa thải.

Nhà trường phải bồi thường cho chúng tôi tiền trợ cấp thất nghiệp, nếu không cô ta cũng nên bị đuổi học."
Mưa càng lúc càng lớn, gần như bay tới nên người, mưa gào thét trong gió, Văn Chiêu nhìn thấy Phương Tư Tư đang nhìn mình.

Một tiếng hét ngắn ngủi vang lên, tiếng bước chân vội vã từ trên cầu thang, nhiều học sinh lao lên, một học sinh hốt hoảng nói với chủ nhiệm: "Thưa thầy, có người nhảy từ cửa sổ nhà vệ sinh tầng hai xuống".

Một tiếng sấm nổ vang lên, mưa gió thổi vào hành lang dữ dội hơn, đèn khẩn cấp trong hành lang bất ngờ bật sáng, chủ nhiệm bứt tay khỏi tay người phụ nữ và mang theo những học sinh hoảng sợ khác chạy xuống tầng.

Văn Chiêu đứng yên tại chỗ, tim đập nhanh bất thường, giống như đang cảm nhận lại được, ngẩng đầu nhìn thấy Phương Tư Tư đang ngây người nhìn mình, cậu đã từng nhìn thấy trong mơ.

Cậu hốt hoảng chạy xuống tầng.
- --------------------------------
Mọi người đọc xong cho mình xin 1 ★ làm động lực nhé!
Đ
ôi lời editor: Edit chương này xong mình thấy chương này u ám thiệt =))) như đọc kinh dị z.