Vệ Sĩ Của Em

Chương 1



1.

Tôi là Ngu Sương Nhiễm, là đại tiểu thư của giới Bắc Kinh.

Đời này tôi chưa từng nếm nỗi đau của tình yêu, nhưng trước khi kết hôn lại vấp phải.

Vào đêm trước hôn lễ, chồng chưa cưới của tôi Thẩm Trăn đã tổ chức một bữa tiệc tại quán bar.

Tôi gọi cô bạn thân Diệp Vũ Đường tới chơi.

Uống đến trời gần sáng, tôi từ sàn nhảy đi ra, bước vào nhà vệ sinh.

Khi đi ngang qua phòng bao không bật đèn, nghe thấy giọng nói của Thẩm Trăn và Diệp Vũ Đường ở bên trong.

Âm thanh khó nghe, tôi nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh, mặt lập tức đỏ bừng.

Tôi tức giận, lấy điện thoại ra quay video lại.

Khi quay được kha khá, tôi chuẩn bị đi vào bắt gian.

Khi tay tôi chạm vào tay nắm cửa, vệ sĩ Lục Thanh Dã của tôi đã chạy tới bế tôi rời đi.

"A Dã, anh làm gì vậy?" Tôi vỗ vai hắn một cái, chóp mũi ngửi được mùi hương khác thường.

Mọi người trong quán bar chạy tán loạn, qua khóe mắt tôi thấy một người đàn ông mặc đồ màu xanh đứng trong bóng tối, trên môi nở một nụ cười quái dị.

Lục Thanh Dã bế tôi chạy rất nhanh, "Đại tiểu thư, quán bar bị rò rỉ khí gas, chạy mau đi!"

Trong nháy mắt, chúng tôi đã ở bên ngoài quán bar.

Lục Thanh Dã ném tôi lên ghế phụ của chiếc Ferrari, lái xe rời đi.

Chiếc xe mới chạy được hơn 20 mét thì phía sau vang lên một tiếng nổ lớn, cả quán bar chìm trong biển lửa.

2.

Vụ nổ khí gas ở quán bar khiến hơn 30 người th.iệt mạng.

Ngày hôm sau, đám cưới thế kỷ của tôi và chủ tịch tập đoàn Thẩm thị, Thẩm Trăn bị hủy bỏ.

Tin tức tiểu hoa Diệp Vũ Đường c.h.ế.t gây chấn động toàn mạng.

Người may mắn sống sót như tôi, trở thành đối tượng bị bạo lực mạng:

[Nghe nói đêm qua, Diệp Vũ Đường bị bạn thân gọi tới quán bar chơi, nhưng khi khí gas bị rò rỉ, bạn thân cô ấy một mình chạy ra ngoài, không thèm gọi Diệp Vũ Đường.]

[Đây là kiểu bạn thân gì vậy? Sao lại nhẫn tâm như thế?]

[Gặp được loại bạn thân này đúng là xui xẻo tám kiếp.]

[Theo tin tức tôi hóng được, bạn thân của Diệp Vũ Đường là đại tiểu thư giới Bắc Kinh, Ngu Sương Nhiễm, là con nhà có quyền có thế.]

[Thì ra là cô ta, tôi nhớ hôm qua Diệp Vũ Đường còn đăng ảnh chụp chung với bạn thân lên Weibo, nói chúc cô ấy kết hôn vui vẻ.]

[Chồng chưa cưới của Ngu Sương Nhiễm là Thẩm Trăn, chủ tịch tập đoàn Thẩm thị, cũng qua đời trong vụ tai nạn này.]

[Trời ạ, Ngu Sương Nhiễm cũng quá á.c độc rồi! Lúc chạy trốn cũng không gọi chồng chưa cưới của mình.]

[Chỉ có một mình cô ta còn sống, sao cô ta không c.h.ế.t quách đi?]

Cư dân mạng rất tức giận, ở trên mạng kêu tôi đi c.h.ế.t đi, chưởi bới, nguyền rủa, bới móc chuyện riêng tư của tôi.

Tôi nhốt mình ở trong phòng, mắt đỏ hoe vì khóc.

Lục Thanh Dã ở bên ngoài gõ cửa: "Đại tiểu thư, có thể cho anh đi vào không?"

Giọng tôi nghẹn ngào: "A Dã, em muốn yên tĩnh một mình."

Lục Thanh Dã đứng ở cửa nói: "Được, vậy anh ở cửa trông chừng em, nếu em muốn nói chuyện, anh vẫn luôn đứng ở đó."

Lục Thanh Dã đứng giữ ngoài phòng tôi cả đêm.

Tôi muốn đưa video tôi đã quay đăng lên mạng, nhưng mà bây giờ bọn họ mất chưa được 7 ngày, bây giờ công bố ra ngoài họ sẽ bị mắng.

Tôi tải video lên mục nháp của Weibo và lưu nó, định đợi qua 7 ngày đầu của hai người họ sẽ đăng lên.

Sau chuyện ngoài ý muốn này, ngoài việc bị bạo lực mạng, còn có những người đem ảnh đen trắng của tôi đứng dưới tòa nhà của tập đoàn Ngu thị, nguyền rủa tôi c.h.ế.t đi.

Tôi đi ra ngoài bị người hâm mộ của Diệp Vũ Đường nhận ra, cô ấy ném một cốc trà sữa vào người tôi.

Lục Thanh Dã dùng lưng của hắn che cho tôi, toàn bộ trà sữa hắt lên người hắn.

3.

Thế giới của tôi dường như thay đổi từ đầy màu sắc sang màu đen chỉ trong một đêm.

Lục Thanh Dã dọa những người hâm mộ đổ trà sữa vào người tôi chạy mất, rồi bế tôi lên xe thể thao Ferrari.

Tôi nói với Lục Thanh Dã: "A Dã, em muốn tự mình lái xe đi dạo, anh đi mua quần áo thay đi."

Lục Thanh Dã lắc đầu: "Đại tiểu thư, anh muốn ở bên cạnh em."

"Đây là mệnh lệnh." Tôi lấy chìa khóa từ trong tay hắn, từ ghế phụ vòng qua ghế lái.

"Đại tiểu thư...." Lục Thanh Dã chưa kịp nói hết, tôi đã lái xe rời đi.

Tôi nhớ lại tình bạn của tôi và Diệp Vũ Đường trong những năm qua.

Chúng tôi là bạn học cùng lớp cấp 2 cho tới bây giờ.

Cái gì tôi cũng kể với cô ấy, kể cả mọi thứ về chồng chưa cưới Thẩm Trăn của mình cũng vậy.

Không ngờ cô ấy trong khi chúc phúc cho tôi, lại ở cùng một chỗ với Thẩm Trăn.

Còn Thẩm Trăn, hắn với tôi coi như là thanh mai trúc mã.

Mặc dù cuộc hôn nhân của chúng tôi là liên hôn, nhưng cũng có tình cảm thật lòng.

Cứ nghĩ sau khi kết hôn với hắn sẽ rất hạnh phúc, ai ngờ còn chưa kết hôn hắn đã ăn vụng bên ngoài.

Càng nghĩ càng khó chịu, tôi lái chiếc Ferrari lao nhanh.

Khi đi qua một đường hầm, gặp một biển báo công trình đang thi công ở trước mặt, tôi muốn phanh lại nhưng đã quá muộn rồi.

"Bùm...." Xe của tôi đâm vào và bay ra ngoài, trong nháy mắt ngọn lửa thiêu rụi xe và cuối cùng là tôi.

4.

Sau khi c.h.ế.t, linh hồn tôi lơ lửng trong không trung.

Trong tang lễ, bố tôi khóc đến ngất đi, ông nội tôi còn ho ra máu, ngất đi vì tức giận.

Mẹ tôi đã qua đời cách đây mấy năm vì bị bệnh, bố tôi cũng không tái hôn, trong nhà ông nội và bố đều thương tôi nhất.

Điều làm tôi ngạc nhiên là Lục Thanh Dã.

Hắn cao 1m9, quỳ gối ở một góc không có ai, dùng tay đấm xuống sàn, mu bàn tay rỉ máu.

Bố của Lục Thanh Dã từng là vệ sĩ của bố tôi, trong một vụ tai nạn vì đỡ súng cho bố tôi mà qua đời.

Sau khi bố của Lục Thanh Dã mất, Lục Thanh Dã được bố tôi thuê làm vệ sĩ cho tôi.

Tính ra, hắn đã bảo vệ tôi mười mấy năm rồi.

Dưới sự bảo vệ của hắn, ngay cả va chạm cũng không có, nhưng hôm nay tôi c.hế.t bởi đua xe, hắn tự trách mình rất nhiều.

Sau khi tang lễ kết thúc, Lục Thanh Dã lái xe suốt đêm đến bãi biển mà trước kia tôi thường đến.

Lục Thanh Dã cao ráo, đẹp trai, tính tình lạnh lùng, ngày thường hắn hiếm khi bộc lộ cảm xúc trước mặt tôi.

Hắn giống như người máy đi theo tôi, tinh thần bất khuất, che giấu cảm xúc của mình rất tốt.

Nhưng lúc này, hắn cô đơn mong manh, tới mức có thể bị gió biển thổi bay.

Hắn buồn như thế, đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt lạnh cũng không che giấu được tình cảm nồng nàn của hắn.

Lục Thanh Dã lấy điện thoại di động ra, dễ dàng bẻ khóa mật khẩu tài khoản Weibo của tôi.

Hắn tìm thấy video tôi đã lưu trong hộp thư nháp, và ấn đăng không chút do dự.

Tôi không ngờ Lục Thanh Dã còn có tài năng này, dễ dàng hack mật khẩu tài khoản của tôi, khiến tôi phải nhìn bằng con mắt khác.

Sau khi video được đăng lên, tình hình trên mạng lập tức thay đổi.

Những người mắng mỏ, chưởi bới tôi bằng những lời lẽ quá đáng trước đây, đều rối rít sám hối, và xin lỗi tôi.

Diệp Vũ Đường và Thẩm Trăn cũng coi như là thân bại danh liệt.

Tôi nghĩ rằng Lục Thanh Dã ở bên bờ biển hóng gió một chút sẽ rời đi, ai ngờ hắn lại bước xuống biển.

"A Dã, anh làm cái gì vậy? Quay lại mau!" Tôi hét vào mặt Lục Thanh Dã, nhưng tôi không thể phát ra tiếng, hắn cũng không thể nghe thấy.

Nước biển ban đêm nhấn chìm lồ ng ngực hắn, khi đầu hắn chìm xuống đáy biển, hắn khẽ thì thào: "Nhiễm Nhiễm, A Dã tới với em."

Sóng biển cuốn tới, không còn thấy bóng dáng hắn trên biển nữa.

Tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, Lục Thanh Dã, sao hắn lại ngu ngốc như vậy?

Tôi c.h.ế.t là do tôi đáng đời, hắn mới 26 tuổi.

Hắn còn chưa lập gia đình, còn chưa từng yêu đương, sao lại nghĩ không thông như vậy.

Hắn chỉ là vệ sĩ của tôi mà thôi, không làm việc này thì làm việc khác.

Sao lại lựa chọn cái c.h.ế.t? Tại sao?

5.

Mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở lại đêm trước khi đính hôn với Thẩm Trăn.

Còn nửa năm nữa là chúng tôi chính thức kết hôn, thì xảy ra tai nạn ở quán bar.

Tôi đã đặt một buổi biểu diễn ở quán bar, chúc mừng phim của Diệp vũ Đường đóng máy.

Trong quán bar, sau khi tôi và Diệp Vũ Đường uống hơi nhiều, cô ấy hỏi tôi: "Sương Nhiễm, sao không dẫn chồng chưa cưới của cậu tới đây để tớ gặp một chút? Ngày mai hai người đính hôn rồi, tớ còn chưa gặp hắn lần nào."

Kiếp trước, dưới sự xúi dục của Diệp Vũ Đường, tôi đã gọi Thẩm Trăn tới.

Sau khi tan cuộc, Lục Thanh Dã đưa tồi về nhà, tôi đã nhờ Thẩm Trăn đưa Diệp Vũ Đường về.

Nếu tôi đoán không nhầm, tối nay hắn và Diệp Vũ Đường ở cùng với nhau.

"Được rồi, tớ sẽ gọi điện bảo hắn qua đây, cậu uống trước đi." Tôi ra khỏi phòng bao, lấy điện thoại ra và gọi điện.

Sau đó dựa vào hành lang châm một điếu thuốc, mới rít một hơi, Lục Thanh Dã đi tới: ""Đại tiểu thư, hút ít thôi."

Ở kiếp trước mỗi lần Lục Thanh Dã bảo tôi bớt hút thuốc, bớt uống rượu, tôi luôn thấy hắn phiền phức.

Sau khi c.h.ế.t một lần, tâm tình tôi đã khác.

Tôi lại hút thêm một hơi, sau đó dùng ngón tay đưa điếu thuốc tới bên miệng hắn, khẽ mỉm cười: "Vậy anh hút hết giúp em nhé?"

"Đại tiểu thư, em biết anh không biết hút thuốc mà." Lục Thanh Dã cầm lấy điếu thuốc trong tay tôi, nhưng không hút.

Đúng vậy, hắn không hút thuốc uống rượu, không có bất kỳ sở thích nào mà đàn ông thường thích.

"Anh không hút, vậy em tự mình hút." Tôi muốn lấy lại điếu thuốc, hắn đã đè tay tôi lại, đưa thuốc lên miệng rít một hơi dài.

Khuôn mặt hắn nghiêm nghị, nhưng tai đã đỏ bừng.

Không biết có phải nghĩ tới điếu thuốc này vừa rồi tôi hút 2 hơi hay không.

Tôi không nhịn được cười, lặng lẽ nhìn hắn hút hết điếu thuốc.

"Em vào uống tiếp đây." Tôi quay trở lai phòng bao, tiếp tục uống rượu và nhảy nhót với Diệp Vũ Đường và những người bạn của mình.

Diệp Vũ Đường cũng uống khá nhiều, liên tục hỏi tôi: "Sương Nhiễm, sao bạn trai cậu mãi vẫn chưa tới đón cậu vậy?"

Tôi trả lời: "Sắp tới rồi."

Lục Thanh Dã thấy tôi đã say rồi, sải bước đi tới vác tôi lên vai, rời khỏi quán bar: "Đại tiểu thư, em không thể uống nữa, anh đưa em về nhà."

Đây là hành động thường ngày của Lục Thanh Dã, hầu như lần nào tôi tới quán bar, cuối cùng uống say như c.h.ế.t cũng được hắn đưa về nhà.

Hắn thực sự rất khỏe, bế tôi như bế một con búp bê.

Lục Thanh Dã bế tôi lên xe, hắn lái xe như tên bắn.

Khi tới biệt thự nhà tôi, Lục Thanh Dã đã đổi thành bế công chúa, bế tôi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt tôi lên giường.

"Đại tiểu thư, có muốn tắm không? Anh đi xả nước cho em?"

Tôi nắm lấy tay Lục Thanh Dã và kéo mạnh, hắn ngã vào lòng tôi.

Tôi thuận thế ghé sát tai hắn nói: "A Dã, đêm nay ngủ với em đi."

Đôi tai Lục Thanh Dã đỏ bừng lên.

Hắn chống người lên, nuốt nước bọt, cố gắng nói: "Đại tiểu thư, không được."

Tôi biết hắn động lòng, bởi vì mỗi câu nói, mỗi hành động của tôi.

Thì ra, hắn vẫn luôn cẩn thận thích tôi, cho nên kiếp trước mới lựa chọn t.ự tử vì tôi.

Nước biển đêm khuya chắc lạnh lắm nhỉ?

Tôi nghĩ tới việc mình thờ ơ với hắn nhiều năm như vậy, vành mắt đỏ hoe: "A Dã, ôm em đi, em lạnh."

Hắn luống cuống, nghe lời ôm tôi vào lòng.

Tôi ôm lại hắn, hơi ngước đầu, đôi môi cọ nhẹ lên yết hầu của hắn.

Cơ thể hắn run lên, khàn giọng nói: "Đại tiểu thư, đừng như vậy, anh không thể bình tĩnh ôm em được, hức......”