Vệ Sĩ Không Thời Hạn

Chương 7: thói quen



Sau hàng nghìn lời dặn dò của người trong biệt thự , Bình An và Đình Trung được tha ra để xuất phát , nhìn con xe 1960 Humber Super Snipe Series II* trước mắt quya sang hỏi hắn :"xe của anh à , tôi không nhớ là mình có con humber nào cả ?"

" xe nào mà trả được cậu nhiễu sự cái gì ?" Hắn khó chịu lên xe trước .

Cậu cũng không nói gì mà bước lên xe , trong xe bầu không khí ngột ngạt đến lỗi thư kí Cao chỉ lén nhìn ông chủ mình rồi lại nhìn sang cậu chủ của ông chủ mình . Ôi hai còn người này kiến người khác phải đau đầu mà , mặc cho bầu không khí trong xe bác tài làm tròn công việc đưa hai vị giám đốc đến nhà chính của Nguyễn gia an toàn .

Đến lời khi xuống xe , nhìn xung quanh một lượt Cao Chính Quân cảm thán độ chịu chơi của các gia tộc lớn . Nhưng anh ta không để ý sự xa hoa này quá lâu , Anh ta vội vàng báo cáo tài liệu thu thập được cho Đình Trung .

" ông chủ , ngài xem xem ."

" cậu gửi sang mày tính của tôi , chuyện này tôi sẽ giải quyết ."

Nhìn hai người thì thầm to nhỏ trước chỗ để xe cho khách đến dự tiệc Bình An lịch sự nhắc nhở :" cũng sắp muộn rồi chúng ta nên đi thôi?"

Bỏ mặc thư kí sang một bên hắn cẩn thân đưa cậu đến nhà chính , Nguyễn gia dùng phòng khách lớn để làm tiệc nên cả hai phải đi mất một đoạn để đến đó .

Chính Quân nhìn bóng lưng của hai người mà cảm thán :" không nghĩ một ngày ông chủ mình chịu hầu hạ ai đó lão gia thật sự rất cao tay có thể kiến ngài ấy ngoan ngoãn ngư vậy bái phục quá ."

Bên nay hai người đac đi đến bữa tiệc mừng thọ , cả hai hứng chịu ánh mắt của mọi người trong tiệc , thiếu gia què nhà họ Lê mới hôm

Nào vẫn ngồi xe lăn giờ lại đi đứng được đúng là đùa người mà . Đã thế bên cạch cậu là kẻ điên của Trần gia thế nên ai ai cũng tò mò nhìn họ .

Những ánh mặt soi mói , những lời nói xì xào bàn tán kiến đầu hắn đau như búa bổ không biết sao trong đầu giống như có một âm thanh thôi thúc hắn giết hết những kẻ này phá huỷ hết mọi thứ . Tưởng chừng bệnh sắp tái phát rồi thì bàn tay lạnh như băng nắm lấy lòng bàn tay nóng của hắn .

" đi thôi , bữa tiệc sắp bắt đầu rồi ông Định sẽ làm trung tâm chúng ta phải tới đó." Cậu không để ý đến ánh mắt của kẻ khác mà dẫn hắn đi .

Hắn cứ thể mà ngây ngốc để người dẫn đi , hai người vừa đến đại sảnh của bữa tiệc thì nhân vật chính của ngày hôm này bước ra .



Ông lão tóc bạc phơ , làn dà nhăn lại sần sùi theo năm tháng nhưng khí chất của ông vẫn đọng lại :" lão già ta hôm này rất cảm ơn mọi người đến bữa tiệc mừng thọ ở độ tuổi gần đất xa trời này !"

Khi ông nói xong ở dưới nháo nhào hết cả lên những rất nhanh lại im lặng để ông Định nói tiếp .

" lão cũng rất cảm ơn tấm lòng thành của khách quý nên mọi người đã đến thì cứ dự tiệc ăn uống thoả mái đi "

Được sự cho phép của chủ bữa tiệc mọi người bắt đầu tụ tập lại xã giao , sức khoẻ của Nguyễn Văn Định dạo gần đây không tốt nên không thể uống rượu nên ai ra ai vào cũng chỉ có thể chúc ông mấy câu để lôi kéo tình cảm từ ông .

Bình An đứng nhìn bữa tiệc mà dẫn trở nên khó chịu vì đứng quá lâu chân cậu đang rất đau , Đình Trung cũng nhận ra điều này liêu tục hỏi cậu có cần tìm chỗ nghĩ không nhưng cậu chỉ lắc đầu rồi đi đến chỗ lão gia họ Nguyễn .

Tuy mới tuần trước đánh cháu trai cưng của ông lão xong nhưng hắn cũng không lấy ngại mà đến bên cạch cậu hóng hai người nói chuyện .

" ông ơi , ông lại tăng thêm tuổi già mới mà vẫn đẹp não như ngày nào ." Cậu vui vẻ

" à nhóc nhà lão Lý đã lớn thế này rồi haha." Ông Định cười lớn vỗ vai cậu

Tuy ông vỗ không mạnh những cũng đủ kiếm cậu đau đớn đến điếng người , dù vậy sắc mặt cậu không một chút thay đổi mà tiếp chuyện với ông :" cháu lớn thế này là để cười hỏi cưới cháu ông đấy ạ "

Nghe ra giọng điệu đùa giỡn của cậu ông Định cười khoái chí :" quả là xoong nhà nào vung nhà đấy , cháu giống lão Lý y hết vậy ."

Hai ông cháu đừng nói chuyện rất hợp ý , mọi chuyện thuận lợi đến mức mà khi Bình An ngỏ ý mượn sức ông trong việc kiểm định đất của Chính phủ ông Định đã gật đầu trợ giúp ngày lập tức .

Đình Trung từ nãy giờ như người vô hình cũng phải kinh ngạc trước tiến triển của cậu . Nhưng vui chưa được bao lâu Nguyễn Chí Cường cháu út nhà họ Nguyễn ngậm thìa vàng mà lớn lên đã chạy tới .

" ông ơi cháu mang quà đến đây ạ "

Cậu ta vui vẻ mang quà tới đứng lại nhảy nhót như khỉ với ông mình nhưng lúc này cậu ta đồng thời để ý đến hai con người trước mặt , nhìn thấy hắn mà Chí Cường trợn mắt nói lớn :"thằng chó hôm trước đánh tao ."

Nghe giọng điệu của cháu mình lúc này ông mới để ý người bên cạnh Bình An mà hơi :" cậu này là ...."



" là người nhà của cháu " chưa để ông nói

xong cậu đã trả lời .

Cậu ta nhìn chằm chằm hắn nhớ đến lỗi nhục ngày hôm đó cằng ấm ức :" em không thể theo phe thằng điên này được đâu An ơi."

Nghe vậy ông cậu ta đã tác động vật lý với thằng cháu cưng của mình , rồi hiền dịu nói với Đình Trung :" lão vẫn luôn ghen tị với ông Trần vì có đứa cháu giỏi giang như cháu đây , mà nhớ không lầm tên cháu là Trung đúng không ?"

" vâng tên cháu là Trung " tuy não đang đình công vì câu nói người nhà của Bình An những hắn vẫn trả lời ông .

Thấy bản thân bị cho ra một góc cậu ta giận dỗi dậm chân , rồi nhìn cậu đôi mắt đó tròn xoe kinh ngạc chỉ vô cậu :" em đứng được kìa ??? Không phải chân em bị què sao mà đứng được vậy ?"

Khi vứt lời cả người Chí Cường như lộn một vòng lưng hôn sàn nhà đầy đau đớn , Đình Trung khi nghe từ què ở miệng cậu ta liền lập tức vật người ra tiếp đất .

Ông Định tuy thương cháu nhưng là người công tư phân mình , ông biết cháu mình là người sai trước nên chỉ có thể thở dài bơ nó để đỡ quê trước mặt mọi người trong bữa tiệc .

Ông thật sự rất cô đơn , con trai sau khi tổ chức tiệc câu chúc còn chưa kịp nói đã đi mất , cháu gái đi du học chưa về mà đưa con gái vẫn luôn ghét ông .....bữa tiệc này là đếm ra được bao nhiêu thật lòng tới đây chúc phúc vạn thọ cho ông hả ?

Chân đang rất đau nên cậu nhìn ông nhìn ra được cảm xúc phiền muộn ấy :" cháu có việc phải về trước nhưng mà nếu có thể ông hãy đến ngoại cháu ạ !"

Nghe được ý kiến hay ông Định gật đầu đồng ý rồi tiễn hai người đi về .

Đi được một đoạn ra nhà xe mà chân của Bình An đã đau đến mức không thể đi được liền phát tính hiệu cầu cứu tới hắn .

Mà hắn cứ như kho tượng vậy đứng im trên ánh đèn vườn nhà họ Nguyễn , cậu nhìn hắn dùng đôi mắt hút hồn đó nhin hắn thật kĩ tuy không nói thành lời giống như thói quen không biết từ đâu . Cậu dơ hai tay ra hắn liền bế cậu lên động tác rất thành thạo làm chính hắn cũng không hiểu tại sao lại thạo đến như thế .

*1960 Humber Super Snipe Series II