Sáng hôm trời còn mờ sáng chưa rõ mặt người Mạnh cải trang ăn mặc như thân binh đi lẫn vào mấy thân bình đi cửa sau ra ngoài. Đường lúc này chủ yếu là những người mang hàng ra chợ bán, mấy người đi vào một cao lâu để ăn Dim sum vừa để theo dõi xem có ai theo dõi không. Ăn sáng xong Mạnh đi theo hướng dẫn của đội trưởng thân binh đi đến chỗ cơ sở ngầm Trần Hưng Đạo cho anh trước lúc đi. Lần trước Mạnh đã cho đội trưởng thân binh tới để liên lạc và hẹn hôm nay gặp mặt.
Theo như đội trưởng tìm hiểu người này cũng nhiều đời làm thuốc Bắc có họ hàng ở Đại Việt qua giới thiệu của tướng người Tống Triệu Trung anh ta đồng ý làm cơ sở ngầm cho Đại Việt để thu thập tin tức tình báo. Khi nhà Nguyên chiếm Trung Hoa nhiều người Tống bất mãn nên có nhiều người đồng ý tham gia vào mạng lưới tình báo này. Người quản lý đội tình báo là một người to béo ngoài bốn mươi tuổi tên là Minh. Không ai nghĩ một thương nhân buôn bán trong hiền lành lại đang cầm đầu một mạng lưới tình báo ở Đại Đô.
Sau mấy tuần trà, Mạnh đi thẳng vào vấn đề.
-Ta có dự định mở một số quán ăn ở Đại Đô và một số quán ăn dọc theo các thành phố lớn không chỉ ở Trung Nguyên mà còn ở nước ngoài dọc theo con đường tơ lụa. Noi đây sẽ là nơi tập trung nhiều thương nhân các nước nên có thể thu thập nhiều thông tin hữu ích. Vốn và việc vận hành ta lo, ngươi có thể bố trí người giả dạng làm người giúp việc để thu thập thông tin được không.
Minh suy nghĩ một lát rồi thận trọng nói.
-Hiện tại nhân lực ở Đại Đô thì có thể thu xếp được nhưng ở các tỉnh và cả nước ngoài thì rất khó. Nếu cần phải tuyển dụng thêm nhưng sợ không thể có nhanh được.
Hai bên bàn bạc cân nhắc rồi thống nhất trước mắt sẽ biến quán ăn đầu tiên làm nơi xử lý thông tin còn những quán ăn khác sẽ từ từ tuyển dụng những người làm nhiệm vụ thu thập thông tin rồi gửi về quán ăn ở Đại Đô. Ngồi trao đổi đến trưa thì Mạnh lặng lẽ ra về. Trên đường về Mạnh mải suy nghĩ đến kế hoạch tuyển dụng và phát triển mạng lưới để thu thập thông tin mà về đến sứ quán lúc nào không hay.
Buổi chiều đang ngồi tính toán kế hoạch xây dựng quán thì có người gửi Thiệp đến. Trên thiệp đề còn thoảng mùi hương có ghi tên Kim Hoa, Mạnh mở thiệp ghi “ Mời chàng đến hàn trang, tiểu nữ rất mong gặp chàng “. Mạnh nhớ ra là cô ca kỹ hòa tấu trên thuyền hoa gặp cách đây một tháng, anh cũng quá nhiều việc nên cũng quên việc đó anh tưởng cô nàng cũng quên mình. Cân nhắc một lúc Mạnh quyết định đến gặp vì tò mò không biết Quận chúa nước Kim sống như thế nào.
Buổi chiều hôm đó Mạnh cùng đội thân binh đi đến trang viện phía ngoài thành Đại Đô. Một trang viện khá kín đáo trong một rừng cây cạnh một con suối lớn. Khi đến nơi anh gửi thiệp cho gia nhân canh cổng, một lúc sau có một nữ tỳ đi ra dẫn anh vào. Mạnh đi cùng hai thân binh vào trong, lối đi vào khu vườn khá ngoắt nghéo hai bên là những hàng cây cao hơn đầu người đường cắt tỉa thành những hàng rào, đội trưởng thân binh nói nhỏ.
-Ngài cẩn thận, chỗ này không tầm thường, tại hạ cảm thấy hình như có người đang giá·m s·át chúng ta.
-
Mạnh gật đầu, từ lúc bước vào đây anh đã ra lệnh cho giáo sư Xoay thả đám fly cam trinh sát ra để theo dõi và đánh dấu con đường vào khu vườn để tính đường rút. Đi một lúc tới một ao lớn, giữa ao có một thủy đình có một cô gái đang chơi đàn. Có hai gia nhân gác ở lối đi vào thủy đình, họ yêu cầu chỉ Mạnh được vào còn hai thân binh phải đứng ngoài. Mạnh dặn
-Hai người cứ đứng ngoài theo dõi động tĩnh ta sẽ vào xem sao.
Đội trưởng thân binh gật đầu, anh cảnh giác theo dõi động tĩnh xung quanh. Anh đi theo lối dẫn vào thủy đình, càng lại gần càng nghe rõ tiếng đàn. Lúc này Giáo sư xoay thông báo
-Trong trang viên có khoảng hơn một trăm người nhưng phần lớn đang luyện tập võ nghệ chứ không phục kích quanh đây.
Mạnh đoán đây có thể là một cơ sở bí mật của quận chúa nước Kim, anh lờ mờ đoán ra ý đồ của cô ta. Vào đến lầu do Kim Hoa đang chơi đàn lên anh lặng lẽ ngồi xuống chiếc bàn có bộ ấm trà để sẵn và thưởng thức tiếng đàn. Lúc trước rảnh dỗi thỉnh thoảng Quỳnh Dao cũng đàn cho anh nghe nên dần anh cũng hiểu thấu hơn về thẩm mỹ âm nhạc thời này. Một lúc tiếng đàn dứt anh khen.
-Tiếng đàn của cô nương rất hay trong tiếng đàn phảng phất nỗi nhớ người xa quê.
Kim Dao khẽ cười làm bừng sáng cả thủy đình.
-Với tài đàn của tiểu nữ được người tài hoa công tử khen đã lấy làm vinh hạnh lắm rồi.
-
Mạnh cười
-Ta cũng chỉ là một thương nhân ở Đại Việt bình thường sao dám nhận hai chữ tài hoa. Người như ta chắc ở Đại Việt không phải vài vạn thì cũng tầm vài nghìn.
Kim hoa rót nước mời Mạnh và nói giọng nũng nịu.
-Đường đường là quan tứ phẩm đương triều, phó đoàn sứ bộ Đại Việt có tài chế tạo hỏa khí, tài kinh thương và cả chế ra đan dược thần kỳ mà ngài khiêm tốn quá. Nếu nước Đại Việt có vài nghìn người như ngài thì chắc nước Nguyên không dám gây hấn
Mạnh cũng phải giật mình vì khả năng tìm hiểu thông tin của cô gái này, đến Hoàng Đế Hốt Tất Liệt cũng không nắm rõ được thông tin như cô gái này. Tỏ ra là kẻ mê gái để che dấu bối rối Mạnh hỏi.
-Nếu cô nương mời ta đến đây để nghe đàn và bày tỏ sự khâm phục với ta muốn theo hầu ta thì ta không ngại. Không hiểu sao ta lại có duyên với các cô gái ở lầu xanh, ta mới lấy một vợ cũng từ lầu xanh nên thêm một vợ nữa cũng không nhiều ha ..ha
Kim Hoa cười duyên nói
-Nếu đại quan không chê thì tiểu nữ sẵn sàng theo hầu đại quan nhưng có một điều kiện.
Mạnh tỏ vẻ mê đắm nhìn người đẹp mắt không rời
-Một nghìn điều kiện cũng được, cô nương cứ nói.
Kim hoa ghé vào tai anh nói nhỏ, hương thơm từ miệng cô làm anh thấy dễ chịu.
-Giúp tiểu nữ khôi phục nước Đại Kim
Mạnh tỏ ra giật mình, vẫn nhìn cô say đắm.
-Có thể đổi điều kiện khác không, cái này ta làm không được trừ khi ta là Hoàng đế nước Nguyên.
Đột nhiên có một giọng nói đầy nội lực vang lên phá tan bầu không khí mờ ám.
- Ta tin các hạ có thể giúp được.
Phía ngoài lối vào một ông già tầm ngoài bảy mươi nhưng thần thái vẫn sung mãn đang bước vào. Giáo sư xoay đã thông báo cho anh cách đây hai phút là có người đang tiến vào nhưng Mạnh giả vờ giật mình hỏi.
-Các hạ là ai ?
Ông già nhìn anh thi lễ vào nói.
-Lão phu là Hoàng Nhan Hồng Liệt ra mắt đại quan, xuất hiện đường đột không báo trước xin hạ quan thứ lỗi.
Kim Hoa cũng nói thêm.
-Đây là cha nuôi của Tiểu nữ, ngài muốn gặp đại quan để trao đổi.
Mạnh thấy vậy anh ra dấu.
-Vậy mời các hạ ngồi, chúng ta nói chuyện.
Ông già ngồi xuống nhìn anh sau đó kể lại cho anh chi tiết. Ông ta là một trong những người trong Hoàng Gia sống sót sau khi thành Thái Châu bị hạ và Hoàng Đế của Kim là Ai Tông t·ự s·át. Sau đó những người này tập hợp lại để tìm cách phục quốc. Những đứa trẻ trong hoàng gia và những vị tướng quân được những người như ông tìm về nuôi dạy để dần phát triển thế lực. Những năm đầu khó khăn phải làm nhiều nghề trong đó có buôn bán và đào trộm cổ mộ là hai nguồn thu nhập chính. Bắt chước Tào Tháo thời nhà Hán thời gian đầu để nuôi quân, họ tìm các mộ cổ nhà giàu và vương gia để tìm kiếm vàng bạc và đồ cổ. Thời đại này ở Trung Nguyên các nhà giàu và vương thất đều chôn đồ tùy táng vì cho rằng n·gười c·hết có thể sử dụng khi ở thế giới bên kia.
Nhờ nguồn tiền này mà cũng dần dần cũng tập hợp được lực lượng, tuy nhiên Hoàng đế nước Nguyên là Oa Khoát Đài cũng đánh hơi thấy và t·ruy s·át ráo riết nên dần phải chia tách ra các nơi để tránh bị tổn thất nặng nề. Hơn năm mươi năm qua những người đầu tiên phần lớn đã q·ua đ·ời, thế hệ thứ hai cũng đã bắt đầu già nhiều người cũng nản chí, chỉ còn một bộ phần bền chí vẫn cố gắng tìm cơ hội để phục hồi nước Kim trong đó có Hoàng Nhan Hồng Liệt. Mạnh thấy vậy thỉ hỏi.
-Hơn năm mươi năm qua hàng trăm người tham gia cũng chưa thấy cơ hội để phục quốc. Không biết ngài kỳ vọng gì vào ta một vị quan của một nước Đại Việt bé nhỏ để có thể giúp ngài đây.
Hoàng Nhan Hồng Liệt nói.
-Người khác thì không hiểu về ngài nhiều, sau buổi gặp gỡ Kim Hoa lão phu có cho người tìm hiểu thông tin về ngài, đặc biệt là các cơ sở ở Đại Việt, càng tìm hiểu lão phu càng ngạc nhiên. Chỉ trong gần ba năm ngài đã làm cho quân sự của Đại Việt mạnh lên, nhờ có các v·ũ k·hí của ngài mà đánh bại cuộc t·ấn c·ông của quân Nguyên. Những đồ vật ngài sản xuất ra đều mang lại nguồn tiền lớn cho Đại Việt. Những bậc kỳ tài có thể xoay chuyển cục diện như ngài được ví như Gia Cát Lượng thời trước không có nhiều. Lão phu tin rằng được ngài giúp đỡ nước Kim có cơ hội khôi phục.
Mạnh khiêm tốn nói.
-Ta chỉ góp phần bé nhỏ nói, nước Nguyên bị Đại Việt đánh bại bởi các tướng tài của Đại Việt như Trần Quốc Tuấn, Trần Quang Khải. Sợ các ngài tin nhầm người rồi.
Hoàng Nhan Hồng Liệt nói.
-Lão phu cũng lăn lộn hơn năm mươi năm nên chắc sẽ không nhìn nhầm người. Được ngài giúp chắc ngày khôi phục nước Kim sẽ không xa.
Mạnh hỏi lại.
-Cứ cho là thế đi, nhưng vì lý do gì ta phải giúp ngài. Nếu chỉ vì gả Kim Hoa cho ta thì thú thật ta không có hứng thú.
Hoàng Nhan Hồng liệt nói.
-Ta có ba lý do mà ngài khó có thể chối từ. Một là chúng ta có rất nhiều tai mặt và cơ sở ngầm khắp các nơi không chỉ ở Trung Hoa nên có thể cung cấp cho các ngài thông tin quan trọng. Nếu c·hiến t·ranh xảy ra giữa Đại Việt và nước Nguyên chúng tôi có thể đánh vào các cơ sở trữ lương để q·uấy r·ối q·uân đ·ội Nguyên. Thứ hai hệ thống kinh thương của chúng tôi cũng trải khắp nơi không chỉ Trung Nguyên nếu hợp tác với ngài thì sẽ mang lại nhiều lợi nhuận cho ngài. Thứ ba là nếu nước Kim được khôi phục thì chúng tôi sẽ giúp Đại Việt chia sẻ binh lực của nước Nguyên, nếu có thể đánh bại nước Nguyên chúng tôi sẵn sàng chia đôi Trung Nguyên với Đại Việt.
Mạnh gật đầu.
-Điều thứ nhất và thứ hai có vẻ hấp dẫn, còn việc chia đôi nước Trung Nguyên thì thôi, nước Đại Việt bé nhỏ không dám mơ nước lớn. Nhiều lắm chúng ta chỉ lấy lại Lưỡng Quảng là được rồi. Tuy nhiên làm sao ta có thể tin được sự hợp tác lâu bền giữa hai chúng ta.
Hoàng Nhan Hồng Liệt đưa cho anh một tờ giấy và nói.
-Đây là danh sách các cơ sở ngầm của chúng ta, để ngài hiểu rõ hơn mạng lưới và cũng là lòng thành của chúng ta.
Mạnh chăm chú xem, thấy tổ chức này trải khắp nơi không chỉ ở Trung Nguyên thậm chí ở Đại Việt, Ba Tư và không ít thành trì trên con đường tơ lụa. Năm mươi năm xây dựng hệ thống cơ sở ngầm này quả thật rất lớn đáng để lợi dụng. Mạnh cầm tờ giấy trong tay hỏi.
-Ông không sợ ta cầm tờ giấy này trao đổi với Hốt Tất Liệt để lấy thưởng thôi.
Ông lão cười to.
-Ngài có đưa thì giỏi lắm Hốt Tất Liệt thưởng cho ngài vạn lạng bạc cái đó chắc ngài chẳng thiếu. Chúng ta có chung kẻ thù nên ta tin ngài chẳng vì vài đồng bạc mà bỏ qua việc sử dụng hệ thống cơ sở của chúng ta.
Mạnh nghĩ ông này quả là cáo già từng trải nên gần như nắm chắc các bước đi của mình. Hai người ngồi uống rượu đàm đạo suốt buổi chiều, Mạnh cũng nắm qua tình hình của tổ chức để tìm cách giúp. Buổi tối anh mới về, mặc dù ông lão có ý giữ anh lại nghỉ ngơi để Kim Hoa hầu hạ nhưng anh lấy cớ từ chối. Chưa hiểu rõ đối phương tự tiện ngủ lại mai tỉnh lại có khi thấy mình dưới hầm bị nhốt t·ra t·ấn để moi thông tin cũng nên.