Về Thời Trần Bán Thực Phẩm Chức Năng

Chương 6: . Bắt đầu ở thế giới mới.



Chương 6. Bắt đầu ở thế giới mới.

Khi vào bục, dần Mạnh ngất đi không biết gì nữa, lúc tỉnh lại anh cảm thấy mình nằm trên bề mặt một mặt kim loại lạnh toát mở mắt ra thấy bầu trời trong xanh mình bên cạnh cỏ lơ thơ toàn thân như thoát lực. Lúc này hệ thống gắn trong chip bắt đầu hoạt động, trên màn hình hiện dòng chữ:

Thân chủ : Trần văn Mạnh

Cân nặng : 65 Kg

Chiều cao : 1m65

Thể lực : khá

Tình trạng sức khỏe : Không có tổn thương nhưng cơ thể thoát lực sau khi dịch chuyển. Dự kiến sẽ khôi phục sau một tiếng

Nhiệm vụ : thu thập thông tin về hành tinh này, và những dụng cụ sinh hoạt của người dân.



Danh mục điểm thưởng : 0 PV

Nằm gần một tiếng thấy thể lực hồi phục phần nào Mạnh bò dậy, tiến đến rương chuyển hàng mở ra theo mật mã đã được thông báo, anh mở rương ngạc nhiên thấy ngoài một số dụng cụ ông lão đã đặt vào lúc trước còn có rát nhiều thực phẩm chức năng. Anh lấy bình nước pha một gói Ulimate uống để tỉnh táo và khôi phục thể lực. Tranh thủ trời sáng anh lấy thiết bị dựng lều cất các thiết bị sinh hoạt vào lều, sau đó quay đến bên các thiết bị thá·m s·át nằm gần đó, để tìm hiểu và tìm cách sửa chữa. Anh tìm thấy một chiếc hòm kích cỡ bằng cái valy size 40 phủ đầy bụi, sau khi phủi và lau chùi bớt đám bụi, theo như hướng dẫn trong hệ thống anh dùng thiết bị mở bên hông chiếc máy, lấy ra bảng điều khiển ấn vào đó. Trên bẳng điều khiển thông báo tình hình máy đang hết năng lượng, anh nhanh chóng tháo tấm pin năng lượng và thay tấm khác. Sau một tiếng nạp pin, hệ thống thông báo sẵn sàng. Ấn vào nút tiến hành mặt chiếc máy mở ra hiện ra bốn chiếc flycam nhỏ trông giống con ong, kèm theo một cái điều khiển.

Qua hướng dẫn hệ thống anh lấy điều khiển cầm tay, nó giống chiếc đồng hồ đeo tay, khi đeo vào ấn một nút sáng lên hiện lên một bảng điều khiển 3D, anh chỉ chạm vào các nút chức năng để tập điều khiển những chiếc fly cam này, chúng tuy nhỏ nhưng chất lượng hình ảnh rất nét, anh tập say sưa như hồi mới mượn fly cam của bạn chơi vậy. So với Fly cam thì nó nhỏ nhưng dễ điều khiển hơn nhưng nó nhiều tính năng như tập trung nghe âm thanh từ một hướng, nhìn trong đêm, dùng hồng ngoại nên để làm quen cũng mất nửa ngày thì trời cũng đã tối. Qua Fly cam anh xác định xung quanh cũng không có thú dữ, chưa phát hiện mối nguy hiểm nào đáng ngại.

Tối đến anh đốt lửa ở góc sát núi để tránh bị phát hiện, sau khi đun nước do ngại nấu lên anh chỉ sử dụng một gói thực phẩm chức năng Unicity gói LC để thay thế bữa ăn tối, do trong đó có đầy đủ các thành phần protein chất lượng cao, vitamin, khoáng chất và chất xơ. Đêm ở trên núi một mình rất tĩnh lặng thỉnh thoảng nghe tiếng chim kêu, cú rúc hoặc thú hoang hú phía xa xa Mạnh nhớ lại thời đi bộ đội, những đêm tập hành quân băng rừng. Với những thanh niên lớn nên ở thành phố chắc không chịu nổi cạnh một mình lạnh lẽo giữa rừng, anh xác định phải ở đây ít nhất ba ngày để làm quen và khám phá xung quanh sau đó mới xuống núi.

Ngày hôm sau theo như hướng dẫn của ông lão Mạnh điều khiển fly cam bay về hướng ngôi làng. Bay khoảng ba ki lô mét nhìn từ trên cao đã phát hiện ra ngôi làng nằm bên một con suối nhỏ, có khoảng năm mươi nóc nhà phần lớn là nhà tranh vách đất chỉ có khoảng gần chục ngôi nhà mái ngói kiểu vẩy cá. Nhìn những ngôi nhà mái tranh, vách đất nằm uốn lượn theo dòng suối Mạnh không khỏi cảm giác chạnh lòng nhớ quê hương. Giữa làng có một nhà to lớn mái ngói to lớn bề thế chiếm một khu đất rộng rãi với nhiều nhà lớn bé xung quanh so với những nhà xung quanh có thể là người giàu nhất làng, Mạnh điều khiển fly cam bay hạ xuống ngôi nhà đầu làng chỗ ngọn cây giữa sân nhà thích hợp để quan sát. Trong sân có hai người phụ nữ đang ngồi trên chõng tre nói chuyện, có mấy con gà đang kiếm ăn trong sân. Điều khiển chức năng nghe trộm Mạnh nín thở để nghe ngôn ngữ mà hai người phụ nữ nói trong chuyện.

-Bà Gái dạo này trông tươi tắn chắc dạo này bác trai mới đi xa về tươi tắm nhiều hay sao mà đẹp da thắm thịt hẳn ra.

-Khỉ gió cái nhà bà này! Ông ấy đi lên huyện mua ít thuốc về cho tôi bồi bổ đấy. Đang thèm thằng con trai mà.



Nghe đến đây, Mạnh chỉ muốn reo lên đúng là tiếng Việt rồi, đúng như dự đoán vậy việc mình thâm nhập vào thế giới này cũng đỡ khó khăn hơn. Qua cuộc nói chuyện của hai người đàn bà Mạnh đoán ngôi làng này cách huyện cũng phải nửa ngày đường tức là hơn mười cây số. Dành ba ngày để nghe trộm các cuộc nói chuyện Mạnh đại khái đoán được tình hình của ngôi làng này. Làng tên Bần có khoảng gần hai trăm người, chủ yếu trông vào nghề cấy cày và hái lượm, lấy củi trên rừng. Đàn ông ngoài làm ruộng thì lên rừng săn bắn, phụ nữ thì nuôi tằm dệt vải hoặc đi lấy củi. Trưởng làng tên Hợi tầm 50 tuổi, có con lớn phụ cho người em có cửa hàng buôn bán trên Huyện và có lò nấu rượu nên cũng có chút tài sản. Hiện tại làng đang có một vấn đề là có một thầy đồ già mới mất, nên trẻ con trong làng đang không có người dạy nên suốt ngày đùa nghịch.

Ông thầy đồ từ nơi khác đến lại chẳng có con cháu nên lúc mất không ai biết quê quán ông ở nơi nào để báo chỉ biết tên ông là Hùng nên cả trưởng làng đứng ra chôn cất, do thầy ở trong trường nên nhà cửa đồ đạc vẫn để nguyên để chờ thầy đồ khác. Trưởng làng mấy lần lên huyện nhưng chưa tìm được người thay thế vì khu này khá hẻo lánh và tiền thu nhập cũng thấp nên chưa có ai nhận lời. Mạnh thấy đây cũng là một cơ hội cho anh vì dạy trẻ con chủ yếu là Tam Tự Kinh, cuốn sách này anh cũng đã được ông lão dạy kèm thêm một số kiến thức toán học thì có thể dạy cho bọn trẻ con trong một năm, trong thời gian đó sẽ rời đi là vừa đúng lúc ông thầy đồ lại không có họ hàng mình có thể nhận là họ hàng xa của ông lão. Sau khi cẩn thận nghe ngóng thêm hai ngày anh quyết định xuống núi.

Mặc bộ quần áo nâu, chân đi dép cỏ vai đeo túi hành lý Mạnh buộc dây thả rương đồ xuống trước sau đó mới trèo xuống vách đá, với găng tay và dây thừng việc tụt xuống vách đá đối với anh chỉ mất chưa đầy tiếng đồng hồ. Có định hướng trước anh chậm rãi đi về phía làng do lưng phải buộc theo cái rương nên đến chiếu muộn anh mới đến cổng làng. Thấy có người lạ bọn trẻ con ở xóm nhìn anh mắt tròn mắt dẹt, anh hỏi đứa lớn nhất có biết nhà thầy đồ già ở đâu không. Bọn trẻ con nhanh nhẩu dẫn đường, có đường chạy về nhà báo bố mẹ. Đi một đoạn thì đến nhà ông thầy đồ. Anh đứng ngoài cửa do cổng đã bị khóa, nghe tin có người tới tìm thầy đồ ông trưởng làng vội vã chạy ra. Nhìn thấy anh ông nhìn từ trên xuống dưới rồi hỏi.

-Cậu tìm ông thầy đồ Hùng ah, cậu là thế nào với ông ấy. Tìm ông ấy có việc gì không ?

-Dạ cháu là Mạnh, ở trên vùng núi phía Bắc là cháu đằng ngoại của chú Hùng, cách đây một năm chú Hùng có gửi thư cho mời cháu về chơi nhưng đợt đó cháu đang tang mẹ nên chưa về được. Đợt rồi mãn tang nên cháu mới thu xếp xuống thăm chú. Cho cháu hỏi chú Hùng đang ở đâu.

Ông trưởng làng tần ngần.

-Cháu đến muộn quá ông ấy mất được 100 ngày rồi, giờ cháu mới xuống thì không gặp được rồi.



Mạnh giả vờ hoảng hốt.

-Lúc mẹ cháu mất có dặn tìm chú Hùng vì còn mỗi chú ấy là người thân không ngờ chú lại mất cháu giờ không còn ai trên đời cả.

Ông trưởng làng an ủi.

-Người có số, đằng nào ông ấy cũng mất rồi thôi cậu vào nhà nghỉ ngơi, mai tôi đưa cậu ra thăm mộ ông ấy rồi tính sau.

Ông trưởng làng đưa Mạnh vào nhà, đi vào nhà anh thấy đây là căn nhà tranh vách đất mái là trước nhà là khoảng sân rộng bên trái cổng có và một nhà lớn dài khoảng 5 mét mái tranh vách bằng tre lứa chắc là phòng học. Ngôi nhà chính rộng khoảng ba mươi mét vuông chia làm 2 phòng và phòng khách và phòng ngủ đồ đạc cũng chẳng có gì ngoài chiếc giường gỗ, bộ đồ uống nước bằng tre và tủ quần áo, một tủ thờ. Phía sau nhà có chái bếp và một cái giếng nước và nhà vệ sinh. Ông trưởng làng giúp Mạnh dọn dẹp sơ qua nhà và hỏi :

-Cậu đã cơm nước gì chưa.

-Dạ cháu đi vội nên cũng chưa kịp cơm nước gì.

Ông trưởng làng mau mắn.

-Thôi trước lạ sau quen, cậu là cháu ông Hùng cũng thân với tôi. Giờ cậu nghỉ ngơi rửa mặt, lát mời cậu qua nhà tôi dùng bữa.

Mạnh nhã nhặn từng chối nhưng ông trưởng làng quá nhiệt tình, lâu cũng không ăn cơm nên anh nhận lời.