Về Thời Trần Bán Thực Phẩm Chức Năng

Chương 9: Lên Huyện



Chương 9 : Lên Huyện

Vài ngày được nghỉ ngơi dịp cuối tháng, ông trưởng làng qua rủ anh lên huyện chơi. Nhà ông trưởng làng có lò nấu rượu tháng hai lần ông lên huyện giao cho cửa hàng của cậu em trai trên đó, nhân tiện thăm cậu con trai đang học việc trên đó. Chưa lên huyện bao giờ lên anh cũng muốn lên để tìm hiểu tình hình. Ông trưởng làng xếp các vò rượu lên xe bò và hai người lên xe đi lên huyện. Trên đường đi hỏi chuyện anh mới biết do kỹ thuật chưng cất rượu chưa hoàn thiện nên rượu chưng cất cũng chỉ tầm hai mươi độ và chưa thuần khiết. Nếu không phải tay nghề cao trong việc ủ men có thể rượu bị chua, do nhà trưởng làng có học nghề trên huyện nhiều năm nên mới có thể nấu được rượu chất lượng tạm ổn để giao cho người em. Hồi bé cũng nhiều lần giúp mẹ nấu rượu nên Mạnh nẩy ra một ý tưởng làm giàu từ nấu rượu. Anh hỏi nếu nấu rượu trong hơn, nồng độ cao hơn thì có bán được không ông trưởng làng nói.

-Trước bác có nghe có loại rượu như vậy nhưng phần lớn chỉ bán trong kinh thành cho người quyền quý và nhà giàu. Bí quyết rượu này do người Hoa nắm giữ độc quyền nên giá rất cao. Giá cũng tầm năm lượng bạc một vò so với loại một trăm quan một vò thì quá là chênh lệch.

Đi từ sáng sớm, đến trưa thì lên tới huyện. Do ở gần kinh thành nên huyện này cũng lớn. So với làng hẻo lánh thì cũng có vài dãy nhà mái ngói vảy ốc, nhiều nhà xây cao để có thêm tầng lửng để chứa đồ và sinh hoạt, tầng một để bày biện bán hàng quanh co qua hai con phố thì đến cửa hàng của người em. Đó là một cửa hàng nhỏ nằm khiêm tốn trong con phố đông đúc người qua lại chứng tỏ người em làm ăn cũng không phải là quá tốt. Thấy bố đến cậu con trai nhanh chóng chạy ra chào bố và giúp bố dỡ hàng. Trưởng làng giới thiệu Mạnh với cậu con trai anh ta gật đầu chào rồi nhanh chóng chuyển hàng vào trong quầy đồng thời giục bố và Mạnh vào trong nhà uống nước. Hai người đi vào phòng trong uống nước được 1 lát thì người em phía sau nhà đi vào, người em nhìn trẻ hơn nhưng béo tròn mặt hồng hào nhìn đúng dáng người buôn bán. Mạnh đứng lên chào hỏi, ông trưởng làng giới thiệu.

-Đây là thầy Mạnh ở trường làng hôm trước anh đã nói chuyện, thầy còn chữa bệnh cho nhiều người ở làng đấy hôm nay anh mời thầy lên phố huyện chơi cho biết.

-Còn đây là Hợi là em ruột của Bác, cậu ấy nhiều năm lên kinh thành học nghề rồi mới về huyện này mở quán làm ăn.

Người em chào hỏi nhã nhặn

-Vâng mấy khi có dịp thầy lên đây, trưa nay mời thầy ở lại dùng bữa cơm rau dưa với gia đình.

Sau vài tuần trà, người anh hỏi.

-Dạo này công việc làm ăn có thuận lợi không. Ở đây có thầy Mạnh cũng là người nhà chú cứ nói không ngại.

Người em ngần ngừ một chút rồi nói

-Dạo này bậc quyền quý và quan lại ưa dùng loại rượu nồng độ cao do hội người Hoa sản xuất. Dòng bình dân thì người Việt mình cạnh tranh nhau hạ giá, có người bán cả rượu kém chất lượng nên hàng đợt này chậm lắm.

Mạnh tò mò hỏi.

-Nếu như có thể nấu được dòng rượu như của người Hoa thì bác có thể bán được giá bao nhiêu. Bác có chút rượu nào của họ không.

Người em suy nghĩ một chút rồi nói.

-Có thể bán được ba lạng một vò, bên buôn lấy giá đó rồi họ bán tầm bốn lạng một vò là hai bên cùng có lợi. Rượu này ta có hôm người bạn mang đến uống còn lại một ít trong nậm.

Ông Hợi sai người mang nhậm rượu ra cẩn thận rót ra chén hạt mít đưa cho Mạnh, anh quan sát thấy màu rượu trong suốt đưa lên mũi có thoảng mùi hương của gạo nhấp thử anh đoán rượu chừng hơn ba mươi độ thoáng có vị ngọt nhẹ ở cuống họng nói chung là thua rượu của mẹ anh hay nấu. Mạnh tự tin nói

-Để cháu thử, có khả năng nấu được rượu ngon hơn giá thành chắc chưa đến một lượng một vò. Không biết gần đây có thợ rèn nào giỏi không.

Ông trưởng làng xăm xắn cái này tôi biết, có một ông thợ rèn hay làm đồ cho dân nấu rượu sau cơm trưa tôi dẫn chú đi, Mạnh xin tờ giấy rồi nhớ lại mẫu nồi chưng cất rượu mà mẹ anh vẫn làm để vẽ lại. Sau đó hai bên chuyển sang chuyện phiếm Mạnh cũng dò hỏi người em mới biết kinh đô ở đây là Thăng Long có ba vòng thành là La Thành, hoàng thành và Tử cấm thành hiện có khoảng 30 vạn người sinh sống. Người em hẹn có dịp sẽ rủ Mạnh đi kinh đó chơi, từ đây đến đó cũng mất một ngày. Sau khi ăn cơm trưa xong, Mạnh cùng ông trưởng làng đi đến lò rèn để đặt làm bộ nồi nấu rượu, đến nơi Mạnh thấy ông thợ lò rèn đang ngồi nghỉ trưa, đó là một người đàn ông trung niên cao 1m55 dáng vạm vỡ với hàm râu quai nón ngực để trần đầy lông lá. Thấy có người đến ông ngồi dậy nhận ra ông trưởng làng ông ta vồn vã.

-Lâu không thấy bác qua chỗ em.

-Ừ hôm nay tôi đến có việc nhờ bác đây.

Ông trưởng làng giới thiệu cho hai người làm quen với nhau. Mạnh đưa bảng vẽ cho ông thợ rèn, dạy thích về những chi tiết trong bản vẽ, sau khi xem xét cẩn thận ông ấy nói.

-Gang thì ở đây có sẵn, phần đồng làm ống sợ không đủ để tôi đặt khoảng bốn ngày nữa cậu đến lấy nhé. Hết tất cả sáu quan tiền

-Liệu không nhanh hơn được à – Mạnh hỏi

-Để làm cẩn thận tôi cần từng đó thời gian.

-Không lo, tôi bảo cháu qua lấy gửi về cho cậu. Ông trưởng làng đỡ lời.

Không còn cách nào khác Mạnh đưa cho ông thợ rèn ba quan hẹn hôm nào đến lấy trả nốt. Sau đó Mạnh ghé qua hiệu thuốc mua mấy vị thuốc về làm men rượu. Bí quyết chưng cất người Hoa là họ làm men bằng thuốc Bắc chứ không làm men lá như người Việt. Cuối tháng Mạnh tiếp kiệm được mười quan giờ tiêu cũng hết năm quan thêm tiền phải trả nốt thì còn hai quan đúng là quỷ nghèo. Mục tiêu của Mạnh là kiếm được tiền để mua được những món đồ cổ giá trị mang về thời mình để trở lên giàu có. Sau khi mua sắm xong hai người trở về cửa hàng Mạnh gửi tiền cho người em nhờ mấy hôm nữa lấy hộ đồ rồi chuyển về cho Mạnh. Ông trưởng làng sắp xếp một số đồ mua để sinh hoạt cho gia đình rồi hai người đánh xe về đến nhà trời cũng đã tối.

Chiều hôm sau Mạnh lấy các vị thuốc Bắc ra để là men rượu. Anh lấy các vị thuốc bắc ra hôm qua đã nhờ hiệu thuốc xay hộ thành bột trộn với cơm nếp đã nấu còn ấm. Sau đó ủ ba ngày sau thì mở ra cho thêm nước. Đến cuối tuần khi men rượu xong thì đồ cũng đã nhận được. Nhân ngày nghỉ anh lắp ráp đồ sau đó nấu rượu, việc này đã làm trong suốt tuổi thơ nên anh làm rất thành thạo. Mùi rượu tỏa ra thơm phức, khi những giọt rượu đầu tiên chảy ra anh hứng để nguội một lát sau nếm thấy còn ngon hơn rượu thử trên huyện anh biết mình đã thành công. Khi rượu nguội pha thêm chút nước để giảm độ cồn anh lấy một nậm tối hôm đó cầm sang nhà ông trưởng làng. Sau khi cẩn thận kiểm tra ông trưởng làng nói

- Để tôi gửi mẫu nên cho cậu em, nhắn cậu ấy thu xếp về sớm để bàn công việc.