Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 109: Khuyết Trường Không



Lăng Huyền Uyên không thể tin được mà nhìn Lăng Kha, “Cha?”

Lăng Kha làm người khoan hậu, từ trước đến giờ không thích phân tranh, nghe ông nói như vậy, ngũ tử Lăng gia không khỏi cảm thấy bất ngờ.

Nhị Hỏa Phong khinh bỉ mà cười hai tiếng, “Ông thừa nhận là được, vậy ta cũng nên báo thù cho cha ta, ông không dị nghị gì chứ?”

Lăng Huyền Thư ngăn Lăng Kha ở phía sau, “Muốn báo thù, ngươi phải bước qua xác ta trước.”

“Huyền Thư, con lui ra.” Lăng Kha thở dài, “Hữu nhi, xin lỗi, ta không thể để cho cháu giết ta. Một là ta sẽ không để cho người nhà vì ta mà thương tâm, hai là cha ngươi cũng không phải là tự tay ta giết chết, ta sẽ không đem mạng đền cho hắn. Còn nữa, các ngươi đã giết quá nhiều người, bất luận cừu hận năm đó sâu bao nhiêu, cũng nên thả xuống.”

“Ông nói nhẹ quá!” Hai mắt Nhị Hỏa Phong ửng hồng, “Năm đó các ngươi nhiều người hợp lại đi tới buộc cha ta, mỗi người đều là huynh đệ tốt nhất của ngài, các ngươi phản bội ngài, hại chết ngài, làm sao ta có thể thả xuống được!”

Lăng Kha lắc đầu, “Ta chưa từng nghĩ tới sẽ phản bội hắn, cũng chưa bao giờ phản bội hắn.”

“Còn có cha của ngươi!” Nhị Hỏa Phong chỉ vào Thiệu Dục Tân, “Cha ta thật tâm xem hắn là huynh đệ, hắn thế mà lại dễ dàng tin tưởng người khác rồi cũng những kẻ đó đến buộc ta cha. Hắn chết sớm, ta không kịp báo thù, nên đành phải lấy trên người ngươi!”

Thiệu Dục Tân như có điều suy nghĩ nói: “Khó trách các ngươi biết rõ chuyện Lạc Trần Nguyên.”

“...” Lăng Huyền Sương giật nhẹ ống tay áo của hắn, “Vấn đề ngươi quan tâm có phải hơi lệch?”

Thiệu Dục Tân quay đầu lại nhìn hắn, “Hả?”

Đào Tâm Duyệt cũng trợn mắt nhìn Thiệu Dục Tân, nói với Nhị Hỏa Phong: “Sư phụ ta mới không phải loại người như ngươi nói, ngươi ít nói xấu ngài!”

Nhị Hỏa Phong hừ nói: “Dù sao hắn cũng không sống lại được để đối chất với ta, tùy ý các ngươi nói.”

Lăng Kha nhìn Thiệu Dục Tân, “Ngươi là hậu nhân Thiệu huynh?”

Thiệu Dục Tân cung kính thi lễ, “Lăng trang chủ nhận biết gia phụ?”

“Từng có gặp mặt một lần, không coi là quen biết, ” Lăng Kha nói, “Có điều ta rất là kính phục thái độ làm người của hắn.”

Tiểu Hỏa Phong bĩu môi, “Quả nhiên đều là kẻ giống nhau.”

Lăng Kha tiếc hận nói: “Không quan tâm ba huynh đệ các ngươi có tin hay không, ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ giết hại Khuyết huynh, mà chỉ muốn khuyên nhủ hắn không nên rơi nhập ma đạo. Không ngờ hắn không chịu nghe khuyên giải, động tay với chúng ta, càng không ngờ được, những người kia đã sớm có suy nghĩ muốn giết hắn.”

“Ông bớt ở chỗ này giả vô tội!” Nhị Hỏa Phong nhìn về phía Mộ Phi Hàn, “Nếu nói một trong những người bạn tốt tri kỉ của cha ta năm đó, có ai xứng đáng được với ngài, vậy cũng chỉ có họ Mộ. Nếu không phải do hắn sớm tránh trở về Quy Tuyết Môn, chuyện gì cũng không để ý, sao con trai hắn ta lại không giết, mà chỉ trộm một cái Thiên Tàm tuyết y?”

Mộ Phi Hàn nhíu mày, “Có liên quan gì tới phụ thân ta hả?”

Lăng Kha nói: “Mộ lão môn chủ vốn cũng là bạn tốt Khuyết huynh, sau đó vì không ưa hắn càng ngày càng tàn bạo, nên tránh mà không gặp hắn.”

Vậy cũng khó trách ba huynh đệ lại biết rõ chuyện Thiên Tà m tuyết y, Mộ Phi Hàn nghĩ.

“Chờ đã, ” Lăng Huyền Uyên cắt ngang lời bọn họ, hỏi, ” ‘Khuyết huynh’ trong miệng cha, sẽ không phải là Khuyết Trường Không năm đó muốn nhất thống giang hồ mà lạm sát kẻ vô tội đó chứ?”

“Không được khinh miệt cha ta!” Nhị Hỏa Phong cùng Tiểu Hỏa Phong nói.

Lăng Kha nói: “Không sai.”

“Chẳng trách cha vừa gọi ‘Khuyết nhi’, ‘Y nhi’, ” Lăng Huyền Sương nói, “Đó mới là tên bọn họ?”

Lăng Kha đang muốn trả lời, Đại Hỏa Phong cướp trước một bước nói: “Đúng vậy, chúng ta chính là con trai Khuyết Trường Không năm đó người người đều muốn đuổi tận giết tuyệt; tên của ta, gọi Khuyết Vũ.”

Nhị Hỏa Phong nói: “Ta còn tưởng rằng cả đời này sẽ không dùng tới cái tên Khuyết Hữu này.”

Tiểu Hỏa Phong nói: “Là Khuyết Y hay là Hỏa Phong đều không sao cả, chỉ cần có thể báo thù.”

Lăng Kha khuyên nhủ: “Thả xuống những việc này đi, các ngươi cùng ta về Ngự Kiếm sơn trang đi, ta sẽ đối xử tử tế với các ngươi.”

“Chúng ta không cần một ác tặc hại chết người thân chúng ta đến đối xử tử tế!” Khuyết Hữu nắm chặt nắm tay nổi đầy gân xanh, “Danh tiếng cùng địa vị Ngự Kiếm sơn trang rõ ràng phải là Khuyết gia chúng ta, nhưng lại bị ông đoạt đi! Ông trơ mắt nhìn bạn thân ngày xưa bị người ta cắt mất thủ cấp, thờ ơ không chút động lòng, làm sao ông xứng đáng với ngài!”

“Là phụ thân ngươi chấp nhất với danh lợi, dần thành tà niệm...”

Khuyết Y gào thét: “Ông câm miệng!”

Khuyết Vũ nhắm mắt, không hề nói gì.

“Đại ca, huynh nói chuyện đi!” Khuyết Hữu cầm lấy cánh tay của hắn, “Lẽ nào huynh đã quên hình ảnh chúng ta tận mắt nhìn thấy cha bị người giết chết đó sao? Lẽ nào huynh đã quên vẻ mặt khi mẹ giao Tiểu Y cho chúng ta hay sao? Lẽ nào huynh đã quên mẹ tự sát ở trước mặt chúng ta đã căn dặn chúng ta nhất định phải báo thù hay sao?”

Hai mắt Khuyết Vũ trở nên ẩm ướt, “Ta chưa quên.”

“Vậy thì báo thù!” Khuyết Hữu Khuyết Y cùng kêu lên.

“Cắt thủ cấp mà chết?” Mộ Phi Hàn nói, “Đây cũng chính là nguyên nhân các ngươi lấy đầu những chưởng môn nhân đó xuống?”

Khuyết Hữu nói: “Không sai, bọn chúng đều từng tham dự chuyện năm đó, ta muốn để bọn chúng phải chết giống như cha ta!”

“Lợi khí xuyên tim thì là vì sao?” Yến Thanh Tiêu hỏi.

Khuyết Hữu nhìn về phía Khuyết Vũ.

Khuyết Vũ đem mặt lệch qua bên, “Đó là do ta gây nên, không có tại sao.”

Trong mắt Khuyết Hữu loé ra một tia vẻ xấu hổ, rồi lại biến mất không còn tăm hơi.

“Các ngươi...” Lăng Kha không ngừng lắc đầu, “Hồ đồ, hồ đồ a...”

Khuyết Y nói: “Là do ông già rồi hồ đồ đi, chúng ta đều rất tỉnh táo!”

Lăng Kha thương tiếc nói: “Các ngươi tạo rất nhiều sát nghiệt, ta phải làm gì mới bảo toàn được các ngươi?”

“Lão tặc, ông vẫn chưa hiểu rõ tình hình trước mắt à?” Khuyết Hữu tính toán thời gian gần như đủ rồi, chuẩn bị bất cứ lúc nào động thủ, “Chúng ta không cần ông bảo toàn, mà là muốn tính mạng của ông.”

Lăng Kha nói: “Giết ta rồi sẽ thế nào? Các ngươi cũng không cách nào sống sót rời khỏi Ẩm Huyết Sơn này.”

“Có sống hay không cũng chẳng sao cả, ” Khuyết Hữu nói, “Từ ngày cha ta bị các ngươi hại chết, Khuyết gia cũng chỉ có lấy mạng cô hồn dã quỷ du đãng ở thế gian này mà thôi.”

Lăng Huyền Sương không nhịn được run lên.

Thiệu Dục Tân mở rộng ôm ấp.

Lăng Huyền Sương tự giác chui vào.

Thiệu Dục Tân hỏi: “Lạnh?”

“Không lạnh.” Lăng Huyền Sương đem mặt chôn ở trong lồng ngực của hắn, “Hắn nói có hơi doạ người, mà nhìn ba huynh đệ bọn họ lớn lên lại trắng đến vậy, ta sợ sẽ xem họ thành quỷ.”

Thiệu Dục Tân cười cười, nhéo nhéo eo hắn hai lần, “Ngươi cũng trắng, tiểu quỷ.”

Lăng Huyền Sương vừa cười vừa uốn éo người, “Dám bắt nạt ta ta sẽ cắn ngươi, ta là quỷ, sẽ cũng cắn ngươi thành quỷ!”

Lăng Kha hơi nhếch miệng nhìn hai người họ, một câu cũng không nói được.

“Cha, ” Lăng Huyền Kỳ ho khan hai tiếng, “Đại ca đã thực hiện được chí hướng lớn lao nhất đời huynh ấy, cha nên cao hứng thay huynh ấy.”

Lăng Kha: “...”

Thiệu Dục Tân đè lại Lăng Huyền Sương, “Được rồi, đừng náo loạn, Lăng trang chủ đang nhìn.”

“Không cần để ý đến cha.” Lăng Huyền Sương thuận miệng nói.

Lăng Kha: “...” Con trai lớn không thể giữ a...

Thấy bọn họ đều quan tâm tới những chuyện tẻ nhạt, Khuyết Hữu bỗng nhiên công tới, tay phải duỗi ra hai ngón, nhắm ngay trái tim Lăng Kha.

Hắn động, Khuyết Y cũng di chuyển theo, nhưng không công kích trực tiếp Lăng Kha, mà là phối hợp với Khuyết Hữu, che hết thảy đường lui của Lăng Kha trừ cái khe phía bên kia.

Lăng Kha quả nhiên thối lui đến bên đó.

Đám người Lăng Huyền Uyên nâng kiếm muốn lên.

“Lăng gia không được động thủ nữa!” Lăng Kha nói.

Khuyết Hữu ra một chiêu so với một chiêu càng nhanh hơn, một chiêu so với một chiêu càng ác hơn, “Không động thủ là tốt nhất, ta giải quyết cũng thoải mái hơn rất nhiều.”

Lăng Kha khắp nơi tránh lui nhường nhịn, “Ngươi giết ta, chẳng lẽ còn không bỏ qua các con của ta sao?”

“Cha!” Ngũ tử Lăng gia cùng kêu lên kêu. Tuy không được cho phép động thủ, năm huynh đệ vẫn theo sát ở phía sau.

Khuyết Vũ không đi cùng làm khó dễ Lăng Kha, chỉ ở phía sau nhìn chằm chằm năm. huynh đệ Lăng gia, để phòng ngừa bọn họ sẽ đột nhiên ra tay với Khuyết Hữu cùng Khuyết Y.

Lăng Huyền Dạ gấp gáp, kéo Mộ Phi Hàn, “Cha ta không cho chúng ta động thủ, ngươi không phải Lăng gia, nhanh đi hỗ trợ!”

Mộ Phi Hàn đưa tay muốn mượn Huyền Thiết Kiếm của gã.

Thiệu Dục Tân nghe vậy cũng muốn tiến lên giúp đỡ, lại bị Lăng Huyền Sương một phát bắt được.

“Sao vậy?” Thiệu Dục Tân nghi hoặc nhìn hắn.

Lăng Huyền Sương vô cùng nghiêm túc nói: “Ngươi cũng là người Lăng gia, phải nghe cha.”

Yến Thanh Tiêu đang muốn bước thì chân dừng lại, do dự mình rốt cuộc có nên hỗ trợ hay không.

Lăng Huyền Thư nhìn ra suy nghĩ trong lòng y, một bên lưu ý tình hình tranh đấu bên kia, một bên nắm chặt tay y, “Rất vui khi ngươi đồng ý thừa nhận mình là người Lăng gia.”

Yến Thanh Tiêu ghét bỏ hất tay của hắn ra, “Ai thừa nhận!”

Mộ Phi Hàn xách Huyền Thiết Kiếm nhìn Lăng Huyền Dạ, “Ta nên đi không?”

Lăng Huyền Dạ: “...”

Cuối cùng vẫn là Hoắc Tư Quy xông lên, đáng tiếc có Khuyết Vũ ngăn, khiến hắn không thể tới gần.

Đào Tâm Duyệt lau mồ hôi giúp hắn, “Sư huynh, huynh... Huynh có thể giúp hắn được không?”

“Yên tâm, ” Thiệu Dục Tân nói, “Khuyết Vũ không có ý giết hắn, nếu không hắn đã mất mạng từ lâu.”

Đối diện bỗng nhiên chạy tới một người.

Khuyết Hữu không chút nghĩ ngợi ra sức vung tới một chưởng.

Lăng Kha sẽ không để hắn tiếp tục tùy ý hại người, lập tức tiến lên vài bước nhấc người đó lên, quăng tới bên phía Lăng Huyền Thư, “Tiếp người!”

Người kia sợ tới quát to một tiếng.

“Giám Tâm?” Lăng Huyền Thư nhảy lên giữa không trung đỡ lấy người, “Sao ngươi sang đây được?”

Bạch Giám Tâm nào có thời gian giải thích vấn đề của hắn, nói: “A Tịch đâu, hắn ở đâu? Hắn không có sao chứ?”

“Giám Tâm!” Không chờ Lăng Huyền Thư trả lời, Dư Diệu đứng ở đình bên này đã phát hiện ra hắn, “Ngươi mau tới đây, A Tịch trúng độc!”

Bạch Giám Tâm kinh hãi, vội vàng chạy qua.

Không lâu sau, Phó Nam chạy vội tới, đem một bình sứ màu trắng đưa tới trước mặt Lăng Huyền Thư, “Tam Thiếu, đây là viên thuốc để Lăng trang chủ lúc trở lại vượt qua khe đó. Bạch công tử nói lúc trước quá sốt ruột, đã quên lúc đi lúc về cần tới hai viên.”

Lăng Huyền Thư: “...”

Hoắc Tư Quy lúc này lui về, “Phải nhanh lên, hai người bọn họ đang có ý định bức Lăng trang chủ đến đó!”