Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 115: Phiên ngoại một • ta đói (Tần Kiêu x Hạ Tĩnh Thần)



“Đây là cái ngươi bảo đảm?” Ở dưới ngọn núi, Hạ Tĩnh Thần lạnh mặt nhìn Lăng Huyền Kỳ, chỉ vào cánh tay bị thương của Hạ Tĩnh Hiên.

Hạ Tĩnh Hiên lôi kéo ống tay áo của hắn, “Đại ca, đệ không sao rồi, không đau tí nào. Huyng đừng như vậy, mà sai cũng không phải do hắn, nếu muốn trách, mấy thứ đó không phải là huynh mang đến cho đệ còn gì, không thì đệ cũng…”

Hạ Tĩnh Thần tức nói: “Vậy giờ đệ là đang trách ta?”

Hạ Tĩnh Hiên khịt khịt mũi, “Đệ đâu có nói thế.”

Trời đã tối đen, những cây đuốc được đốt lên làm khu vực này sáng như ban ngày, chiếu vào mặt Hạ Tĩnh Thần đang tức giận làm hai gò má hơi đỏ lên, yếu bớt mấy phần khí thế, tăng thêm mấy phần ôn nhu.

Nguyên nhân chính là như vậy, Hạ Tĩnh Hiên mới có lá gan nói chuyện với hắn.

Hạ Tĩnh Thần nhìn chung quanh, như đang tìm cái gì đó, “Tiểu tử nhà ngươi cánh cứng rồi, nếu ta mà không giáo huấn ngươi, chỉ sợ ngươi sẽ quên ta là ai.”

Hạ Tĩnh Hiên quen tay lẹ mắt trốn đến phía sau Lăng Huyền Kỳ.

Lăng Huyền Kỳ cũng rất phối hợp bảo vệ hắn, nói với Hạ Tĩnh Thần: “Tiểu vương gia, lần này ngàn sai vạn sai cũng là do ta, là ta không làm tốt chuyện đã hứa với ngươi, nên ngươi cứ trách ta đi, Tĩnh Hiên đang bị thương, nên đừng đánh hắn.”

Hạ Tĩnh Thần hơi híp mắt nhìn hắn, nói: “Xem như tiểu tử ngươi có trách nhiệm.”

Mọi người mệt mỏi cả ngày, không còn sức chạy tiếp, Lăng Huyền Uyên liền phân phó, tối nay nghỉ ngơi ở tại chỗ này, sáng mai trở về.

Vào lúc này, là lúc mùi cơm thơm nức mũi bay khắp nơi.

Hạ Tĩnh Hiên vuốt cái bụng sôi lột rột, cẩn thận nói: “Đại ca, chúng ta có thể ăn cơm trước rồi nói chuyện tiếp được không, Tiểu Âm Tiểu Tình đã gọi nhiều lần, không đi thì đồ ăn sẽ bị người khác ăn sạch mất.”

“Có ta ở đây mà để cho đệ đói bụng được à?” Hạ Tĩnh Thần xoay người đi qua chỗ lều trại mới được dựng tạm thời, “Đi ăn đi, ăn xong thì nghỉ sớm, sáng sớm ngày mai, đệ phải theo ta về Vương Phủ.”

Hạ Tĩnh Hiên vốn định đáp ứng, sau khi nghe xong lại thấy có chỗ không đúng, nhìn bóng lưng Hạ Tĩnh Thần nói: “Ai nói đệ sẽ về Vương Phủ? Đệ muốn theo Huyền Kỳ đến Ngự Kiếm sơn trang!”

Hạ Tĩnh Thần xoay người lại, “Ai nói đệ phải đến Ngự Kiếm sơn trang?”

Hạ Tĩnh Hiên nhìn Lăng Huyền Kỳ.

Lăng Huyền Kỳ cuống quít xua tay, theo ý Hạ Tĩnh Thần, “Không phải ta!”

Hạ Tĩnh Hiên: “…”

Hạ Tĩnh Thần xì cười một tiếng, “Thấy chưa, người ta không muốn đệ, đệ còn mặt dày đi theo.”

Hạ Tĩnh Hiên tức giận, lớn giọng nói, “Không muốn thì thôi chả thèm, tốt nhất các ngươi ai cũng đừng muốn! Đệ sẽ lang bạt một mình khắp nơi, sẽ không theo huynh về nhà! Từ sáng đến tối quản cái này quản cái kia, huynh cũng không chê… Ặc…”

Hắn nói còn chưa dứt lời, chợt thấy cần cổ nghẹt lại, bị ghìm đến thở không nổi, vội vàng đưa tay lên túm cổ áo.

Lăng Huyền Kỳ phát hiện có người tới gần, định kéo Hạ Tĩnh Hiên về phía sau mình, tay kia chuẩn bị rút kiếm.

Thì đối phương đã thả Hạ Tĩnh Hiên ra.

Dáng vẻ Hạ Tĩnh Hiên sắp chết khó sống, cầm lấy cánh tay Lăng Huyền Kỳ ho liên tục.

Lăng Huyền Kỳ giúp hắn thuận khí, tàn khốc nhìn nam tử cao lớn xuất hiện ở trước mắt, không biết từ  đâu chạy tới.

Từ lúc hắn tới gần, vậy mà hắn lại không nhận ra tí nào, công phu người chỉ sợ ngang ngửa với hai vị kia huynh trưởng nhà mình.

Dung mạo nam tử rất là anh tuấn, viền mặt góc cạnh cảm giác như không có tình người. Hắn đi tới bên cạnh Hạ Tĩnh Thần, nhìn Hạ Tĩnh Hiên nói: “Ta sớm đã cảnh cáo lúc nói chuyện đệ phải cung kính với đại ca, sao đệ lại quên rồi?” Ngay cả thanh âm cũng lạnh lẽo.

Hạ Tĩnh Hiên xoa xoa nước mắt vừa ho mà ra, yên ba ba nói: “Tần đại ca, đệ biết sai rồi.”

Lăng Huyền Kỳ nghiêng đầu nhìn hắn, “Quen biết?”

Hạ Tĩnh Hiên gật đầu, “Chắc ngươi từng nghe qua tên của hắn, hắn tên Tần Kiêu.”

“Đại danh đỉnh đỉnh đệ nhất thiên hạ?” Lăng Huyền Kỳ giật mình nói, “Sao hắn lại thế…”

Hạ Tĩnh Hiên bình tĩnh nói: “Hắn là nam nhân của đại ca ta.”

Lăng Huyền Kỳ: “…”

Hạ Tĩnh Thần vừa bực mình vừa buồn cười, phất tay một cái với hai người, “Nhanh đi ăn cơm đi.”

Hạ Tĩnh Hiên giống như được đại xá kéo Lăng Huyền Kỳ chạy.

Đi vào trong lều, Hạ Tĩnh Thần miễn cưỡng ngồi dựa vào giường nhỏ. Tuy hắn không lên núi, nhưng vẫn luôn lo lắng an toàn của Hạ Tĩnh Hiên, ở ngoài đi dạo cả ngày, giờ đã yên ổn lại, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều cảm thấy mệt mỏi. Hắn giương mắt nhìn Tần Kiêu, nhẹ nhàng hỏi: “Sao ngươi tới đây?”

Tần Kiêu đi qua cởi ngoại sam, cởi giầy giúp hắn, đỡ hắn nằm xuống giường mềm. Thấy trong góc lều đặt một chậu nước, liền lấy khăn nhúng nước, vắt nước xong rồi nhẹ nhàng lau mặt cho Hạ Tĩnh Thần, “Ta nghe nói ngươi ở đây, mà gần đây khu vực này không yên ổn, ta sợ ngươi sẽ gặp phải nguy hiểm.”

“Trên đời này còn có chuyện Tần đại tướng quân sợ?” Hạ Tĩnh Thần nhắm hai mắt lại mặc y thao túng.

“Ta sợ rất nhiều chuyện, ” Tần Kiêu lại dùng khăn mặt lau mặt mình, sau đó tiện tay ném đi, chuẩn xác ném vào bên trong chậu nước, “Bất kể là chuyện gì liên quan đến ngươi.”

Hạ Tĩnh Thần hơi nhếch miệng, “Tự ý rời quân doanh là trọng tội mất đầu.”

“Hoàng thượng sẽ không biết.” Tần Kiêu cúi thấp người nhẹ nhàng ôm lấy hắn, hôn tóc mai hắn, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói, “Hơn ba tháng không gặp, ngươi có muốn ta không?”

Hạ Tĩnh Thần ý cười càng nồng, miệng nói ra khác với suy nghĩ: “Không muốn.”

Tần Kiêu thoáng thả lỏng người chặn hắn lại, “Nhưng ta rất muốn ngươi.”

Hạ Tĩnh Thần giơ lên một chân hất hất, “Đi ra, ngươi nặng muốn chết.”

Tần Kiên càng ôm hắn chặt hơn, “Không được nhúc nhích.”

Hạ Tĩnh Thần cười mắng vài câu, đèn đuốc được thắp sáng trong bóng tối, thấy rõ đáy mắt Tần Kiêu hiện nét xanh đen, tuy ủ rũ trên mặt bị hắn cực lực che giấu, nhưng vẫn không giấu được.

Không nhịn được đau lòng.

Hạ Tĩnh Thần lại giật giật người, nhấc tay sờ xoạng gò má Tần Kiêu, “Ngươi chạy mấy ngày đường?”

“Bảy ngày, ” Tần Kiêu nắm lấy tay hắn, đặt ở bên môi thương tiếc vuốt nhẹ, nói, “Chạy đổ ba con ngựa tốt.”

Từ quân doanh của y đuổi đến chỗ này, cho dù chạy cả ngày lẫn đêm cũng phải mất nửa tháng, mà hắn chỉ dùng bảy ngày, đủ thấy có bao nhiêu lo lắng cho mình. Hạ Tĩnh Thần cảm động trong lòng, chủ động tới gần mặt y hôn lên.

Tần Kiêu sao thấy thỏa mãn được, từng nụ hôn dày đặc như hạt mưa rơi xuống.

Cảm nhận được người đè trên mình phát sinh biến hóa gì đó, Hạ Tĩnh Thần buồn cười đẩy y một cái, “Ta đói.”

Tần Kiêu hai ba lần cởi y phục ra, “Ta còn đói hơn!”

“Là thật sự!” Hạ Tĩnh Thần đàng hoàng trịnh trọng.

“…” Tần Kiêu lấy dáng vẻ muốn ăn thịt người nhìn hắn một trận, cúi đầu cắn chóp mũi hắn, “Thật bắt ngươi không còn cách nào.” Nói xong thì muốn đứng dậy.

Hạ Tĩnh Thần lại đột nhiên ôm lấy y, liếm môi một cái nói: “Hoạt động một tí trước khi ăn cũng được lắm.”

Đôi mắt lạnh như băng của Tần Kiêu lập tức sáng lên, cúi người hôn xuống tới tấp.

Một màn kiều diễm.



Mọi người hãy YY, Tui đảm bảo có canh thịt của cp chính, mọi người hãy yên tâm.