Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 61: Ngọc bội



Lăng Huyền Sương cười đã miệng trước ánh mắt đầy oán hận của mọi người, mới đắc ý mà nói: “Hắn cũng hỏi ta một câu, xem như trả lời.”

Bối Cẩn Du nói: “Hỏi cái gì?”

“Hắn nói, ” Lăng Huyền Sương hắng giọng một cái, tận lực mô phỏng theo giọng nói của Thiệu Dục Tân, ” ‘Huyền Sương, đêm nay ta ở lại, được chứ?’ các ngươi xem ta làm sao ta dám nói không, làm sao nói không được!”

Lăng Huyền Thư thở dài, “Nếu đệ mà hỏi Thanh Tiêu có thích đệ không, khẳng định không nhận câu trả lời như vậy.”

Lăng Huyền Dạ nạo hai lần mũi, “Đệ hỏi xong sẽ bị giết cũng không chừng.”

Bối Cẩn Du dựa vào thùng xe, “Phu nhân là một người không hiểu phong tình như vậy, hay là ta thôi đi.”

“…” Lăng Huyền Uyên nói, “Nói trắng ra Thiệu nguyên chủ không nói thích huynh hay không còn gì?”

Lăng Huyền Sương: “…”

Lăng Huyền Kỳ nói: “Hắn tối hôm qua ở lại làm gì?”

Lăng Huyền Dạ duỗi tay vào trong xe vỗ xuống đầu cậu em, “Vấn đề thế này tiểu hài tử không nên tùy tiện hỏi!”

“Chẳng làm gì cả, ” Lăng Huyền Sương uốn éo nói, “Ta tính làm gì đó, nhưng mà hắn nói hôm nay còn phải đi đường, sợ ta khổ cực, muốn chờ chúng ta yên ổn rồi nói tiếp.”

Lăng Huyền Uyên lại nói: “Chắc nói cho qua chuyện.”

“…” Lăng Huyền Sương nhìn Bối Cẩn Du, “Nó đố kị ta.”

Lăng Huyền Uyên: “…”

Lăng Huyền Thư hâm mộ nói: “Tốt xấu gì cũng về đến bước kia rồi.”

Lăng Huyền Sương phẫn nộ đứng lên, “Rõ ràng đệ đã vượt qua cả bước kia!”

“…” Lăng Huyền Thư thay hắn hít một ngụm khí lạnh, chỉ chỉ đầu, “Đau không?”

Lăng Huyền Sương ôm đầu ngồi xuống, mắt mang nước mắt, ” Lăng Huyền Thư khốn nạn, ta trù đệ sau này không ‘đứng’ lên được!”

Lăng Huyền Thư: “…” Có cần tàn nhẫn thế không?

Thái Cẩm ngủ trên xe ngựa, khi tỉnh lại nhìn thấy Cao Thủ ngồi ở một bên khác nhắm mắt dưỡng thần, khiến hắn sợ hết hồn.

Cao Thủ nghe được động tĩnh, mở mắt tỏ vẻ hỏi thăm hắn.

Thái Cẩm gật đầu với lão một cái, kéo mành cửa sổ gọi người.

Một lát qua đi, Yến Thanh Tiêu cưỡi ngựa đi bên cửa sổ xe, “Thái viên chủ, xin hỏi ngươi có gì dặn dò?”

“…” Thái Cẩm cả kinh nhích lại về phía sau, run giọng nói, “Yến Yến Yến… Yến lâu chủ, không không… Không dám làm phiền ngài đại giá, tiểu tư của ta…”

Yến Thanh Tiêu cười đến hiền lành, “Bọn họ đã đi trước dò đường hết rồi, chắc phải đến Ẩm Huyết Phong ngươi mới gặp lại bọn họ, thế nên có chuyện gì ngươi cứ tìm ta nói, không cần khách khí.”

Thái Cẩm dứt khoát thả mành xuống lùi qua chỗ Cao Thủ, nắm lấy ống tay lão, “Không… Không sao rồi…”

Yến Thanh Tiêu kéo mành lên lại, cười lạnh, “Hà tất xem nhau như người lạ vậy, không phải khi đó ngươi thích ta đến nỗi không tiếc dùng loại thủ đoạn hèn hạ kia cũng phải lấy bằng được…”

“Là ta sai, ta không đúng với ngươi!” Cánh tay Thái Cẩm ra sức, tiếng gqof thoát ra khỏi cổ họng.

Cao Thủ: “…”

Yến Thanh Tiêu lấy ra một tiêu Phi Vũ cầm trên tay ngắm nghía, “Thái viên chủ đến hôm nay mới nhớ ra phải nói xin lỗi rồi sao?”

Thái Cẩm run lập cập, “Ta… Ta bị ma quỷ ám ảnh, ta…”

Cao Thủ đã chịu hết nổi, giải cứu ống tay áo khỏi tay hắn, đứng lên nói: “Ta cảm thấy ta vẫn thích cưỡi ngựa hơn.”

“Cao tiền bối sáng suốt, ” Yến Thanh Tiêu nói, “Vậy thì ta sẽ không phải lo lắng làm bị thương tới người vô tội.”

Thái Cẩm nhào tới ôm lấy chân Cao Thủ, “Tiền bối đừng bỏ lại mình ta!”

Cao Thủ: “…” Vậy không thể bỏ qua cho ta sao?

Yến Thanh Tiêu lại nhìn hắn, “Ngươi uất ức cỡ này, sao lúc trước còn có lá gan to thế mà?”

Cao Thủ quả quyết một cước đạp hắn ra, rồi ra khỏi xe ngựa.

Thái Cẩm nỗ lực co nhỏ mình thành một cục, “Bởi vì… Ta cũng là nam nhân a…”

Yến Thanh Tiêu: “…”

“Thanh Tiêu, ” Lăng Huyền Thư đi lại nói với Yến Thanh Tiêu, “Phó Nam hình như muốn thương lượng chuyện Phi Vũ lâu, ngươi qua thử xem.”

“Phi Vũ lâu thì có chuyện gì?” Yến Thanh Tiêu lại dùng tiêu Phi Vũ doạ doạ Thái cẩm, lúc này mới đi tới phía trước.

Thái Cẩm thở phào nhẹ nhõm một hơi, co quắp ở trong xe ngựa vuốt tấm ngực đang thở gấp hồng hộc.

Lăng Huyền Thư nhìn theo Yến Thanh Tiêu đi xa, mới nhìn sang hắn, chậm rãi nói: “Thái viên chủ, ngươi nên dùng chuyến này tiêu khiển lần cuối cùng trong cuộc đời, bởi vì đợi đến lúc ngươi quay về, ngươi sẽ phát hiện dáng dấp hiện tại sẽ không còn nữa.”

Thái Cẩm hoảng sợ nhìn hắn, “Lăng Tam thiếu, ngươi… Ngươi muốn làm gì?”

“Ba năm qua ta không đuổi tận giết tuyệt nhà ngươi, vì hi vọng sẽ có một ngày hắn có thể tận mắt nhìn thấy ngươi đi tới đường cùng.” Lăng Huyền Thư lạnh lùng nói, “Thái Cẩm, muốn trách thì trách ngươi động vào bảo vật không thuộc về mình, ta không cho phép ngươi làm điều đó vì ngươi đã phạm vào cấm kỵ của ta.”

Thái Cẩm run rẩy cả người, bái cửa sổ nói: “Tam Thiếu tha mạng, tha…” ( tha mạng)

Lăng Huyền Thư giơ tay điểm á huyệt hắn, “Đừng có ồn, còn ồn nữa là ta không dám chắc chắn ngày mai ngươi còn thấy mặt trời không đâu; cũng đừng vọng tưởng nói chuyện này với người khác, vì ta luôn nhìn ngươi. Nếu ngươi còn muốn sống thêm mấy ngày nữa, tốt nhất nên nhanh chóng học được nhẫn nhục chịu đựng, y thật sự hài lòng chơi chán rồi, sẽ không tiếp tục tính toán với ngươi nữa, tất nhiên ta cũng không trái ý y. Cho nên cần phải làm gì, ngươi đã hiểu chưa?”

Thái Cẩm liều mạng gật đầu, nước mắt giàn giụa.

Lăng Huyền Thư lúc này mới giải huyệt đạo cho hắn, thúc ngựa đến đằng trước.

Không phải truy đuổi Hỏa Phong, nên cũng không quá sốt ruột, cũng đến ngày đặt chân tới Tàng Long Ngọa Hổ Than(bãi), Lăng Huyền Sương cùng Bối Cẩn Du từ trong xe đi ra, dạo chơi dọc theo đường lớn trong thành.

“Nơi này gọi là Tàng Long Ngọa Hổ Than, bãi ở chỗ nào?” Lăng Huyền Sương hỏi. (bãi bồi ở sông)

Lăng Huyền Thư nói: “Nơi này ban đầu chỉ có một bãi sông, nghe nói sau đó có mấy hộ ngư dân xây nhà dựa vào bãi sông màu mỡ này, càng ngày càng giàu có, quy mô nơi này cũng càng nhân rộng.”

“Sau đó trong số bọn họ lại có không ít người bắt đầu tập võ, võ học có sở trường riêng, cũng không hoàn toàn tương đồng, ” Lăng Huyền Uyên nói tiếp lời, “Trước sau sinh ra mấy sư phụ có chút danh tiếng, đều không muốn độc chiếm tên tuổi, cho nên mới có cái tên hiện nay.”

Bối Cẩn Du nói: “Nói như vậy, ở đây có rất nhiều cao thủ?”

Cao Thủ ở phía sau khặc hai tiếng, “Một là đủ, một là đủ rồi.”

Lăng Huyền Thư nhìn Lăng Huyền Sương lôi kéo Thiệu Dục Tân chayh loạn trước sau trái phải, nói với Yến Thanh Tiêu bên cạnh: “Quan hệ giữa Đại ca cùng Thiệu nguyên chủ gần gũi hơn khá nhiều, xem ra chuyện hai người họ coi như đã định rồi.”

“Thật không, ” Yến Thanh Tiêu hơi mất tập trung nói, “Không phải Đại ca ngươi vẫn quấn lấy hắn thế mà?”

Lăng Huyền Thư xoay người lại liếc nhìn Thái Cẩm ở tít phía sau, “Nhìn tên khốn kia mấy ngày nay hao gầy vô cùng, ngươi nhẹ tay?”

“Ta sẽ nhẹ tay với hắn?” Yến Thanh Tiêu nhướng mắt, “Ta thèm quan tâm hắn chết hay sống!”

Lăng Huyền Thư cười cười, “Nói đến thì những ngày qua ngươi cũng chưa có hành động trả thù gì với hắn, ta thì nghe hạ nhân báo lên nói, Thái cẩm vẫn ăn không ngon ngủ không yên, mới biến bản thân thành bộ dáng này.”

“Ta mới chỉ đánh hắn một trận mà thôi, ai biết hắn đã sợ đến vậy, một tên phế vật.” Yến Thanh Tiêu hất cằm chỉ chỉ Đào Tâm Duyệt đằng trước cách đó không xa đầy mặt u oán nhìn chằm chằm Thiệu Dục Tân cùng Lăng Huyền Sương, “Đại ca ngươi sống thật đủ tiêu sái, làm khổ đến tiểu cô nương nhà người ta, các ngươi không mang áy náy trong lòng mà xin lỗi nàng à?”

Lăng Huyền Thư nói: “Sư huynh nàng còn không xin lỗi thì chúng ta ôm áy náy vào người làm gì? Đến đây cũng hiểu rõ lòng Thiệu nguyên chủ, chờ cho mọi chuyện kết thúc ta sẽ tìm một cơ hội hỏi hắn, nếu hắn không có an bài gì, ta sẽ tìm cho Đào cô nương một mối hôn sự là được.”

Yến Thanh Tiêu không đồng ý nói: “Người bên ngoài sao có thể so với người trong lòng mà nói? Nếu ta là Đào cô nương, không thể cùng người yêu cùng nhau, ta tình nguyện cô độc một mình đến cuối đời.”

Lăng Huyền Thư ôn nhu nói: “Ngươi sẽ không.”

Yến Thanh Tiêu: “…”

Bối Cẩn Du đứng ở một sạp bán trang sức ngọc, tỉ mỉ mà nhìn một vòng xong, mới chỉ vào một miếng ngọc bội hình tròn màu xanh biếc to bằng bàn tay bên tay phải nói: “Ta muốn cái này.”

Than chủ là một tên bán Đại lão đầu, nghe vậy cười ha hả nói: “Công tử thật có mắt nhìn, đây chính là một bảo bối, không phải nói tìm là tìm ngay ra được, ngay cả chỗ ta đây cũng chỉ có một cái, không mua đi rồi quay lại đã hết rồi!”

Lăng Huyền Kỳ tiến lên nhìn qua, “Thứ này, theo Tam ca đến mấy tiệm đồ cổ dưới danh Ngự Kiếm sơn trang tìm, bốc ra một cái cũng được một bốc chứ?”

“Không có, ” Lăng Huyền Thư vừa vặn đi qua, liếc mắt một cái nói, “Cửa tiệm nhà chúng ta không thu mấy thứ thấp kém như này.”

Than chủ: “…”

Lăng Huyền Uyên đưa tay lấy ngọc bội, hỏi than chủ: “Bao nhiêu tiền?”

Than chủ còn đang tức Lăng Huyền Thư, thuận miệng nói: “Ba ngàn hai!”

Lăng Huyền Uyên âm thầm tính toán một chốc bạc mang trên người sau đó gọi với Lăng Huyền Thư vừa đi đến phía trước, “Huyền Thư, cho ta ngân phiếu ba ngàn hai.”

Lăng Huyền Thư: “…”

Lăng Huyền Dạ buồn cười nói: “Hắn rõ là lừa bịp, ai nhìn đều biết rõ miếng ngọc bội kia không trị giá đến mức này.”

Bối Cẩn Du cũng thấy Than chủ hơi quá đáng, đang muốn nói không muốn, thì nghe Lăng Huyền Uyên nói: “Cẩn Du thích, cái này sẽ có giá trị. Huyền Thư, trả tiền.”

“…” Lăng Huyền Thư đau lòng cầm ngân phiếu, hỏi Lăng Huyền Uyên, “Là tính cho ngươi, đúng chứ?”

Lăng Huyền Uyên ừ một tiếng, đem ngọc bội đưa qua tay Bối Cẩn Du.

Bối Cẩn Du tiếp nhận ngọc bội, từng trận ấm áp quanh quẩn trong.

“Nhị tẩu, ” Lăng Huyền Kỳ nói, “Loại hàng giá rẻ này chơi đủ rồi thì ném đi, không nên đeo ở trên người, sẽ để người ngoài chê cười.”

Lăng Huyền Uyên lạnh nhạt nói: “Ai dám?”

Bối Cẩn Du vốn chỉ mua chơi, bây giờ lại đổi chủ ý, cản thận thắt ngọc bội ở trên đai lưng, nói: “Ta thấy nhìn rất tốt.”

Than chủ cắn răng kéo ngân phiếu về, lại lo sẽ kéo rách ngân phiếu, đành quát Lăng Huyền Thư: “Là của ta rồi, ngươi còn không buông tay!”

“Ta chỉ hỏi một câu nữa, ” Lăng Huyền Thư cắn răng, “Nguyên bản khối ngọc bội kia bán ra là bao nhiêu lượng bạc?”

Nói đến đây Than chủ dường như không nhịn được ngửa mặt lên trời cười to, đắc ý nói: “Ba lạng!”

Lăng Huyền Thư: “…” Tại sao ta lại lắm miệng?

...