Em quay cuồng – trong mơ hồ, mới vừa đứng dậy thì thiếu chút nữa lại cắm đầu trở lại.
Đây hình như là lần đầu tiên tôi say đến lê tê phê như vậy đấy.
Moẹ nó cái thứ rượu này đúng là vừa hại thân lại còn hại hồn nữa, tôi cảm thấy giờ hồn tôi vẫn đang phương trời nao chưa lao trở về đây này, người cũng vẫn đang lơ lửng như trên mây.
Giường là giường của tôi, trần nhà cũng là trần nhà của tôi, and sặp pờ rai, quần áo cũng vẫn là quần áo tôi mặc hôm qua luôn.
Chả có nhẽ có tồn tại câu chuyện sau khi say khướt lại xảy ra một cuộc gặp gỡ tươi đẹp với một anh đẹp zai rồi được ảnh bếch về nhà để làm cái lọ cái chai với nhau?
Không tồn tại!
Nhưng mà cái đậu má nó nếu hôm nay tỉnh dậy mà không phải đang dính người trên giường của tôi, thì tôi thể nào cũng bị dọa chết khiếp mà lao đầu xuống sông tự tử đấy.
Quý dzị muốn hỏi tại sao ư? Thế thì lại phải hỏi một chút chuyện ngày hôm qua của tôi.
Tất cả đều là do cái cha khách hàng mập *** chết tiệt kia cố sống cố chết mà chuốc rượu tôi, chưa kể ổng còn thật sự chuốc tôi say mèm luôn.
Ủa vậy tại sao tôi lại về nhà được nhỉ?
Trên tủ đầu giường có một cốc nước, để tôi nghiên cứu coi, chắc không bị ai hạ độc đâu nhỉ?
Không phải, ai mắc cái giống gì mà đi hạ độc tôi, có ý đồ gì?
Vị thặc nà ngọt.
Này hẳn không phải là chuyện tôi có thể làm ra đâu, vì dù sao thì tôi cũng chỉ nhớ đến cái cảnh tượng mình say khướt rồi ôm bạn ‘biu ti phun’ đến đất trời rung chuyển thôi, chứ đừng nói đến chuyện kế tiếp, bởi vì tôi đây một xíu xìu xiu cũng không có nhớ.
Sao mà còn có sức để mà tự pha một cốc nước đường cho bản thân vào ngày hôm sau cơ chứ.
Đột nhiên trong đầu tôi nhảy ra một ý nghĩ.
Tôi… chả có nhẽ tôi bị đa nhân cách???
Noooo, vì thế tôi chân thành khuyên quý dzị đừng nên uống rượu, không là uống xong sẽ bị tụt chỉ số IQ giống tôi đó.
Sờ sờ túi quần, úi may quá điện thoại vẫn còn ở đó, chẳng trách tôi vẫn luôn cảm thấy bên cạnh mông nó lại cứ cộm cộm kiểu sợ vãi nhái.
Trên màn hình khóa hiển thị đồng hồ – 10h31 sáng thứ 5.
Không phải chớ, tối qua quên đặt báo thức, hôm nay tất cả mọi thứ đều đã trễ hết rồi.
Không phải tới trễ, mà là nghỉ không phép đó!
Ôi tiền thưởng chuyên cần của tôi, ôi giấc mộng du lịch cùng với giấc mơ tình yêu của tôiiiiii.
Dường như tất cả đã đều tan thành bong bóng vào giờ khắc này rồi.
Ngu si đần* còn để lại tin nhắn cho tôi này, 80% là hôm qua thằng chả đưa tôi về nhà rồi.
*Nguyên văn là 2B, ngốc bức,… bản này tớ sẽ edit thành từ này:)))
Để tôi xem coi thằng chả nói gì nào…
Hôm qua lúc 23:41.
Ngu si đần: Lết về đến nhà chưa bạn ei?
Cái đậu má? Cái giọng điệu này chẳng lẽ không phải là mi đưa bố mày về nhà sao?
Oắt con, mi quá phụ lòng với sự kỳ vọng của bố mày rồi.
Kỳ quái hơn nữa là lại vẫn chưa có ai đến hỏi tôi tại sao hôm nay lại không đi làm?
Ngay cả đồng chí leader chấm công auto mở chế độ chửi như hát hay mỗi khi có người đến muộn cũng im lặng luôn.
Oắt đờ hợi, chả có nhẽ hôm nay đúng là ngày nghỉ của cả công ty?
Nhưng mà trong nhóm thảo luận vừa có người đăng một tệp báo cáo kia kìa, nhóm này vẫn hoạt động bình thường chứ?
Hay là bởi vì…
《Ngủ dậy một giấc, cả thế giới đã quên đi một người như anh đây》
Xin hãy tha thứ cho người đàn ông bị trúng lời nguyền này.
Hậu di chứng sau uống rượu, suy nghĩ không chịu sự khống chế của não bộ.
Tôi quyết định rồi, đầu tiên sẽ trả lời lại tin nhắn của Ngu si đần, nhân tiện hỏi xíu coi tình hình hôm nay của công ty.
— Ê Ngu si đần ới, nay đi làm hông?
Ngu si đần rep lại rất nhanh, có lẽ là do gần đây công ty không có dự án nào nên thẳng chả đang rảnh đến hư người rồi.
Nói lại, liệu có phải là do không có dự án nên mọi người mới không thèm quan tâm xem tôi có đi làm hay không?
Ngu si đần: Bạn ei, ốm có nặng không, còn khó chịu không?
Ngu si đần: Nghỉ ngơi đi nhé, tan làm tôi mang thuốc tới cho bạn.
Tôi bị ốm? Ủa sao tôi không biết?
Theo như mô tả của Ngu si đần thì đã có ai đó xin nghỉ phép cho tôi.
Hay là chính đồng chí leader chấm công đã đặc biệt tới văn phòng nói cho đồng nghiệp của tôi rồi?
Tôi có chút hoang mang style, không biết là ai đã xin nhỉ?
Nhưng mà tôi đói quá, bụng vừa kêu mèo méo meo kéo linh hồn của tôi trở lại rồi.
Các cụ đã có câu: ‘Đói ai cũng không được để đói mình’, có ăn thì mới có sức mà làm, đúng là không có sai đi đâu được mà.
Tôi quyết định sẽ bay xuống cửa chung cư xem có gì hốc được không.
Không còn cách nào khác, cái thứ đồ ăn tôi từng gọi ship về không chỉ còn được khuyến mại thêm cả tóc, mà còn có thêm cả sốt cức gà phết trên miếng gà rán luôn đó.
Vì thế mà tôi đã gỡ cài đặt tất cả các App gọi đồ ăn đó luôn.
Không phải chớ? Sao mà ánh mắt hàng xóm nhìn tôi cứ sai sai thế nào ý nhỉ?
Cổ cười cái gì vậy?
Tôi nhanh chóng quét bản thân từ trên xuống dưới, tắm táp thơm tho, sơ mi trắng quần jean, OK.
Giày cũng không đi ngược.
Nhẹ nhàng khoan khoái cứ như giáo…
‘Giáo’* thì có hơi quá, ‘thảo’ thì còn có thể nghe được.
*Giáo thảo (校草): là từ ngữ của học sinh Đài Loan chuyên dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường học.
Chao ôi, thời thanh xuân không thể quay lại được ấy, đúng là già rồi.