Tôi sống đến lớn như vậy cũng chưa từng thích qua một ai.
Chị tôi nói là có thể tôi sẽ phải cô đơn đến cuối đời, cống hiến cả đời cho sự nghiệp của mình.
Thật ra thì cũng không có gì là không tốt cả.
Tôi có thể đạt được thành công trong công việc, lấy nó lấp đầy vào chỗ trống trong tim.
OT từ thứ 2 đến thứ 6 ở công ty, cuối tuần cũng làm việc tại nhà.
Sau đó tôi gặp một người.
Thật ra là hôm phỏng phấn em ấy tôi hẳn phải nên đến mới đúng, hại tôi uổng công bỏ lỡ em ấy hai năm.
Lúc em ấy báo cáo trông vô cùng có tinh thần.
Đó là báo cáo xuất sắc nhất mà tôi đã từng nghe qua.
Thật ra thì tôi đã quên em ấy nói gì rồi, tôi chỉ nhớ giọng nói và biểu cảm sống động của em ấy.
Tất cả mọi người đều biến mất khỏi tầm mắt, trong mắt tôi chỉ có em ấy.
Nhưng em ấy không nhận ra tôi.
Em ấy thậm chí còn không biết ông chủ của công ty cũng đã nghe báo cáo của mình vào ngày hôm đó.
Tôi không biết làm thế nào để tiếp cận được em ấy.
Bởi vì tôi không biết một chút gì về chuyện yêu đương này cả.
Tôi đến hỏi chị gái tôi, chị ấy nói là phải đưa chị đến nhà hàng Astor Sky để ăn tối.
Đương nhiên là không thành vấn đề.
Chị bảo tôi phải cưỡng bức em ấy.
Tôi muốn đoạn tuyệt quan hệ chị em.
Tôi nói tôi muốn dọn ra ở riêng, mẹ tôi đã rất luyến tiếc.
Thật ra thì tôi không thể hiểu nổi một người đi du lịch ở bên ngoài gần như cả năm thì có cái gì mà luyến tiếc chứ.
Tôi không thể làm gì khác hơn là hứa với mẹ sẽ về nhà ở vào tuần đầu tiên của mỗi tháng.
Lúc này bà mới hài lòng thu dọn hành lý cùng đi du lịch với ba tôi.
Tôi download một tệp hồ sơ nhân viên.
Tôi thấy rằng khung ghi thành viên gia đình của em ấy trên hồ sơ hoàn toàn trống không.
Tôi ngẩn người mất một lúc trước những khung trống không kia.
Tôi muốn cho em ấy một ngôi nhà.
Tôi mua một căn hộ trong tòa nhà của em ấy dựa theo địa chỉ đã ghi của em.
Những căn hộ gần em ấy đều đã bị mua sạch rồi.
Tôi không thể làm gì khác hơn là mua một căn ở tầng 19.
Tôi rất khẩn trương.
Càng đến gần em ấy, tôi lại càng khẩn trương.
Tôi sợ em ấy sẽ không thích tôi, càng sợ hơn nếu em ấy thực sự là một thẳng nam.
Nếu em ấy thẳng.
Tôi sẽ không làm phiền em ấy nữa.
Tôi sống ở tầng trên của em ấy 2 tháng cũng chưa từng có lần nào gặp mặt được.
Em ấy có vẻ quá trạch.
Hôm đó tôi đặc biệt đợi ở cửa rồi các kiểu, chờ em ấy về để tạo một cơ hội vô tình gặp gỡ.
Bằng cách này chúng tôi có thể làm quen với nhau, sau đó mới có thể bắt đầu mà thân nhau.
Kết quả đợi đến hơn 9 giờ tối em ấy vẫn chưa về.
Tôi mới sực nhớ ra, hình như mấy hôm trước có thấy qua bộ phận của em có dự án gì đó.
Hình như tối nay em ấy phải đi xã giao, đối phương vẫn là khách hàng cũ mà tôi không thích lắm.
Sau này không thể để cho bộ phận của em ấy phải đi đối phó với loại khách hàng này được.
Tôi phải sàng lọc.
Tôi hạ quyết tâm, kiễn nhẫn chờ đợi đến hơn 11 giờ.
Tôi không biết mình đã hút bao nhiêu điếu thuốc rồi, càng ngày tôi càng cảm thấy lo lắng.
Càng lo lắng, tôi lại càng muốn chôn tên khách hàng đó.
Không được, đây là xã hội pháp trị.
Tôi phải bình tĩnh lại.
Rốt cuộc tôi cũng thấy được một chiếc ô tô lái vào cổng chung cư, tôi nhìn qua chiếc xe kia, hình như là đồng nghiệp của em ấy.
Tôi nhìn thấy đồng nghiệp của em ấy hình như cũng uống hơi quá chén rồi, sau khi đưa em ấy vào thang máy, quẹt thẻ xong thì bỏ đi.
Tôi đang đứng bên ngoài thang máy, em ấy cũng đang say. Hôm nay không phải là ngày tốt để làm quen rồi.
Tôi đã thấy gì đây…
Thang máy đi xuống, cửa mở ra, em ấy vẫn ở bên trong.
Em ấy đã uống quá nhiều rồi, tôi không thể nào kéo em ấy đứng lên được.
Bộ dạng nằm dưới đất ăn vạ rất dễ thương.
Chỉ là mặt đất bẩn lắm, tôi vẫn muốn bế em ấy lên.
Em ấy hôn tôi.
Tôi kìm nén dục vọng được hôn lại em ấy, cuối cùng đưa em ấy về nhà.
Tôi sợ rằng em ấy sẽ cảm thấy sợ sau khi tỉnh dậy.
Tôi không quá yên tâm khi em ấy ở một mình, ngồi xuống bên giường ngắm em ấy cả đêm rồi mới rời đi.
Tuy nhiên tôi lại cảm thấy mình khá sung sức cho dù cả đêm không ngủ.
Tôi phải ghi nhớ, đây chính là ngày chúng tôi gặp nhau.
Tốc độ phát triển giữa tôi cùng em ấy vượt quá dự đoán của tôi.
Tôi vốn cho là mình sẽ phải ôm mối tình đơn phương này trong một thời gian dài.
Nhưng em ấy thật sự giống như… không thẳng.
Tôi rất vui mừng.
Tôi có thể yên tâm theo đuổi em ấy rồi.
Em ấy muốn mời tôi đến nhà em ấy ăn tối.
Tôi chưa chuẩn bị gì cả.
Lần đầu tiên đến nhà người mình thích có nên mang theo quà không?
Nhưng không còn kịp rồi, tôi không thể làm gì khác hơn là đi tay không đến.
Nhưng tôi thề rằng tôi sẽ bù đắp cho em ấy tất cả những gì còn thiếu trong tương lai.
Tôi chắc chắn em ấy không thẳng.
Bởi vì tôi nhìn thấy một bộ truyện tranh boylove trên bàn uống nước của em ấy.
Nội dung bên trong là gì nhỉ?
Hơn nữa còn có dày đặc nét chữ cùng với cảm nghĩ của em ấy.
Có vẻ như em ấy rất coi trọng nó.
Tôi thuận tiện ghi nhớ tên truyện, định sau khi trở về rồi sẽ nghiên cứu nó.
Em ấy rất dễ mắc cỡ và thường xuyên đỏ mặt.
Trong ấn tượng của tôi, em ấy rất tự nhiên khi đối mặt với người khác.
Và hình như em ấy chỉ đỏ mặt với tôi mà thôi.
Tôi không thể khống chế được suy nghĩ của mình.
Tôi cảm thấy em ấy cũng thích tôi.
Tôi đã rất cố gắng ăn từ từ, tôi hy vọng được ở bên em ấy lâu hơn.
Mặc dù đột ngột, nhưng tôi vẫn mời em ấy đến nhà mình uống rượu.
Nói xong tôi hơi hối hận, em ấy không biết uống rượu.
Nhưng đây là lý do tốt nhất mà tôi có thể nghĩ ra được vào lúc đó.
Thực ra thì tôi có lòng ích kỷ.
Lần trước em ấy uống say và đã hôn tôi.
Vậy nếu như lần này cũng say…
Chờ một chút đã.
Em ấy vẩy rượu lên người tôi.
Rượu Rémy Martin 40 độ.
Tôi vừa tắm xong mà em ấy đã đã uống hết nửa chai rồi.
Còn ngốc nghếch nói rằng mình không say.
Sau khi hôn tôi xong thì em ấy ói.
Tôi nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.
Người uống rượu không được tắm.
Tôi hơi do dự, tôi sợ mình không khống chế được bản thân.
Khi lau người cho em ấy, tay tôi vẫn không thể cầm chắc được khăn tắm.
Da em ấy rất trắng, nếu có hickey, khẳng định sẽ rất đẹp.
Tôi đã đánh giá quá cao khả năng tự kiềm chế của bản thân rồi.
Trong lúc nghĩ về chuyện này, tôi đã hôn lên.
Còn may là không phải hôn ở phía trước.
Chắc em ấy sẽ không phát hiện ra đâu.
Tôi gần như là cả đêm không ngủ.
Vừa nghĩ tới em ấy đang nằm trên giường của tôi, tôi lại phản ứng.
Chúng tôi không thể bắt đầu với một khởi đầu hỏng bét được, cái gì cũng phải có thời gian.
Cho nên tôi lựa chọn làm việc.
Tôi đã hút hết một bao thuốc sau khi thông đêm, sắc mặt tôi trông hẳn là rất tệ.
Có lẽ em ấy cũng sắp tỉnh rồi, tôi đứng dậy đi chuẩn bị bữa sáng trước.
Khi vui mừng thì tôi sẽ chiên trứng gà.
Chờ em ấy tỉnh thì để em ấy trở về đi thôi.
Tôi sợ sắc mặt của mình sẽ khiến em ấy sợ.
Em ấy thực sự không nhớ tôi, không biết bình thường sống ở đây em ấy đã làm cái gì nữa.
Không nói ra có phải sẽ đánh mất hay không? Tôi cảm thấy chỉ có mình tôi đơn phương thích em ấy mấy tháng nay.
Nhưng không sao, nhìn thấy em ấy chào tôi trên bãi biển, tôi cảm thấy mình yêu đơn phương em ấy lâu như vậy cũng chẳng có gì to tát cả.
Em ấy té.
Ngốc quá.
Em ấy nói với tôi về chuyện dấu hickey trên lưng em.
Tư thế đó hình như là muốn đến hưng sư vấn tội tôi.
Tôi thấy dấu vết in ấn của tôi đã sắp biến mất, thử dò hỏi xem em ấy có muốn tôi in lại không.
Có trời mới biết khi tôi nói điều này thì trái tim của tôi không hề bình tĩnh như bề ngoài đâu.
Thế mà em ấy lại chấp nhận điều đó.
Em ấy khẳng định…
Không ghét tôi.
Vẫn là em ấy dẫn đường.
Đưa tôi vào trong buồng tắm.
Thật ra thì trong không gian nhỏ như thế này, thì sẽ rất dễ dàng lau súng cướp cò.
Nhất là khi em ấy vẫn còn trong ngực tôi.
Khi em ấy nói muốn bồi thường cho tôi.
Tôi rất hạnh phúc.
Em ấy đã chấp nhận tôi.
Là đúng ý như tôi muốn này sao?
Tôi nghĩ rằng với rất nhiều sách hướng dẫn điểm đến ẩm thực ngon trong thành phố mà tôi đã thu thập được, nhất định sẽ có cơ hội để đưa em ấy đi ăn từng nơi một.
Còn có những món ăn vặt nhỏ chất đầy xe trong đẩy hàng kia, em ấy chắc cũng sẽ rất thích.
Em ấy thích chơi game, tôi đã mua xong tất cả các thẻ game đó rồi.
Thậm chí tôi còn xem qua rất là nhiều cửa hàng trang sức.
Tôi đã luyện tập rất nhiều lần những gì cần nói khi giới thiệu em ấy với ba mẹ tôi.
Tôi cũng không phải là người thiếu kiên nhẫn.
Tôi nghĩ lần đầu tiên của chúng tôi hẳn là nên hẹn hò gặp gỡ như những cặp đôi bình thường.
Nhưng bây giờ tôi rất muốn ôm em ấy và hôn em ấy.
Tôi đưa em ấy về phòng.
Em ấy vừa nhìn thấy giường thì nhảy lên luôn.
Còn lăn qua lộn lại.
Nhìn đôi chân thấp tha thấp thoáng của em ấy, thực sự là muốn mạng của tôi mà.
Tôi chỉ muốn ôm em ấy một cái thôi, không có ý gì khác đè em ấy xuống.
Tai em ấy rất đỏ.
Đỏ trông rất đẹp.
Nhưng mà em ấy cứ quằn quại, tôi cũng không thể đảm bảo rằng mình có thể cầm cự hơn được nữa không.
Tôi sợ tôi đã nghe nhầm rồi.
Tôi hỏi em ấy là em ấy có thực sự chắc chắn sẽ ở bên* tôi không.
*Nguyên văn chữ này là chữ Bồi 陪, đều có nghĩa là ở bên nhau và bồi thường, đền bù, vì thế mà hai ông tướng này mới ông nói gà ông nói vịt:)))))))))
Em ấy nói là đồng ý.
Sau đó em ấy hỏi tôi là bao nhiêu tiền.
Tôi ngây người.
Chẳng lẽ em ấy đã biết thân phận của tôi rồi?
Biết tôi là ông chủ của em ấy, cho là tôi muốn giấu giếm em ấy?
Nếu em ấy muốn tiền của tôi, thì tôi sẽ cho em ấy hết.
Tất cả những gì tôi có sẽ đều là của em.
Nếu em ấy có thể ở bên cạnh tôi, như nào tôi cũng chấp nhận hết.
Tôi có thể từ từ khiến em ấy yêu tôi.
Là tôi nghĩ sai rồi.
Tôi thật không thể hiểu nổi cái đầu nhỏ của em ấy đang nghĩ gì nữa.
Em ấy lại muốn bồi thường tiền cho tôi.
Tôi vừa cảm thấy mất mát vừa muốn cười.
Còn rất muốn đánh vào mông em ấy.
Lúc em ấy nói về cuộc sống khó khăn của mình, dáng vẻ trông rất dễ thương.
Tôi cảm thấy điều này quả thật rất rất khó khăn đối với tôi, đặc biệt là việc tôi không thể hiểu được mạch não của em ấy.
Em ấy đã quyến rũ tôi mà không hề hay biết.
Trông tôi hơi có chút chật vật trong đôi mắt trong veo của em ấy.
Tôi hơi bối rối, vì thế vào phòng vệ sinh.
Nếu không thì tôi e rằng mình sẽ không thể khống chế được nữa.
Nhưng chờ khi tôi đi ra ngoài, em ấy lại nói rằng sau này em ấy sẽ không bao giờ hôn tôi nữa.
Tôi không biết là mình đã lấy tức giận từ đâu ra.
Tôi chưa bao giờ xúc động như vậy cả.
Lần này tôi cưỡng hôn em ấy.
Em ấy không trốn.
Không những không trốn, mà còn hùa theo tôi.
Tôi cảm thấy rằng sợi dây tỉnh táo của tôi đã bị đứt.
Tôi chạm vào giữa hai chân em ấy.
May quá còn tốt.
Vừa nghĩ tới em ấy là một thứ vô cùng quý giá đối với tôi, tôi ngay lập tức dập tắt ý định tiếp tục làm điều kia.
Mặc dù tôi đã biết em ấy rất lâu rồi, nhưng em ấy mới biết tôi được vài ngày thôi.
Tôi không thể làm tổn thương em ấy vì những ham muốn ích kỷ của riêng mình.
Có vẻ như em ấy thực sự không biết tôi là ai.
Nhưng cuối cũng em ấy cũng sẽ biết thôi.
Bởi vì buổi tối tôi sẽ phải lên sân khấu phát biểu.
Tôi có chút căng thẳng.
Dẫu sao thì em ấy vẫn luôn nghĩ tôi chỉ là hàng xóm của em ấy.
Em ấy đang trốn tránh tôi.
Tôi muốn giải thích với em ấy rõ ràng, tôi không muốn có quy tắc ngầm với em ấy.
Tôi chỉ đơn giản, hy vọng là sẽ được bắt đầu một mối quan hệ tình yêu bình đẳng với em ấy.
Rồi cuối cùng sẽ dẫn em ấy đến gặp ba mẹ tôi và nói chuyện với họ.
Đây chính là tiên sinh nhỏ của tôi.
Đầu tháng, tôi phải về ở với ba mẹ một tuần.
Tuần này tôi không thể sáng tạo cơ hội vô tình gặp gỡ với em ấy trong thang máy được nữa.
Gửi tin nhắn cho em ấy cũng không thấy hồi âm.
Em ấy thực sự thấy thất vọng về tôi rồi.
Chị gái tôi hỏi tôi rằng tôi đã theo đuổi người ta như thế nào rồi?
Tôi nói là đã thành công quen nhau.
Vậy thì phải mời chị đi ăn tối thôi.
Tôi gặp em ấy trong nhà hàng.
Em ấy mặc vest trông rất đẹp.
Eo thon, chân thẳng.
Tôi thậm chí quên luôn cả chớp mắt.
Em ấy nhanh chóng liếc nhìn bóng lưng của chị tôi, sau đó quay lưng bỏ đi.
Tôi cảm thấy tôi phải giải thích.
Tôi không muốn có bất kỳ hiểu lầm nào giữa chúng tôi.
Cho dù em ấy không thích tôi đi nữa, tôi cũng không muốn.
Tôi hy vọng giữa chúng tôi sẽ không có bất kỳ rào cản nào, cánh cửa trái tim của tôi luôn luôn rộng mở với em ấy.
Chỉ cần em ấy có ý muốn, bất kỳ lúc nào cũng có thể thuận lợi chạy về phía tôi.
Sẽ không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Biểu cảm của em ấy không được tự nhiên.
Nhưng em ấy vẫn không cưỡng lại tôi khi tôi chạm vào em ấy.