Chả hiểu kiểu gì, tại sao bồi thường tiền mà còn phải theo anh ta về phòng chứ?
Không phải, tại sao người này lại ở phòng khác so với tôi chớ?
Mắc cái giống gì tôi phải ở phòng đôi mà anh ta lại được ở phòng riêng cao cấp chớ?
Chả có nhẽ là giám đốc điều hành của bộ phận khác?
Vậy thì càng phải bồi thường rồi, kẻo tôi lại bị mất việc.
Công việc này vẫn là nên vứt đi thôi, chưa thấy có lợi ở đâu cả.
Tôi cũng éo hiểu kiểu gì mà tôi lại đang nằm trên giường rồi.
Anh ta đặt tay lên hai bên hông tôi, sau đó bất động ở đó.
Tôi thấy anh ta có chút lo lắng, gương mặt căng thẳng.
“… Anh, anh không cần làm như vậy đâu, tôi sẽ không chạy.”
Lại nói, tôi có nên bồi thường luôn cho chai rượu mà tôi đã uống một nửa kia không?
“Em nghĩ kỹ rồi?”
Giọng anh ta có chút khàn, 80% là đang căng thẳng quá độ.
Chính tôi mới là người mất tiền mà, cớ vì sao mà anh còn do dự hơn cả tôi thế?
Hay là tôi hỏi lại phát nhá.
“… Khoảng bao nhiêu tiền ạ?”
Anh ta kinh ngạc.
Nếu như tôi không nhìn nhầm.
Không phải chớ, anh đừng nhìn tôi kiểu đó chớ.
Hic, thật sự là tôi không biết phải đền bù bao nhiêu mà.
Tôi cũng không biết về mấy món đồ chơi đắt tiền đó của anh đâu.
Anh ta hơi nới lỏng tay, sau đó đặt cằm lên vai tôi.
Tôi cảm thấy anh ta đang hít thở sâu.
Sau đó anh nói.
“Đều là của em.”
Tôi không hiểu câu này có nghĩa là gì.
Chung kết là anh ta vẫn không nói rõ, vậy thì để tôi tính khoảng vậy.
Tôi lấy điện thoại ra và bật máy tính lên.
Một bên gõ gõ một bên tính toán cộng trừ nhân chia cho anh ta.
“Sàn nhà được làm bằng ngọc đàn hương, tính ra là 2000 NDT được không? Tôi chỉ biết áo sơ mi của anh là của hãng G&H từ Anh thôi, tính là 2500 NDT được không? Quần thì tôi không biết thật, có thể chỉ trả cho anh tiền giặt khô nếu tôi không có tiền được không? Cái chai rượu đó, ừm tôi mù tịt về rượu á, anh phải cho tôi biết giá thì tôi mới có thể đền tiền cho anh được.”
Tôi vừa quay đầu, đầu anh ta vẫn đặt trên vai tôi, dáng vẻ im lặng của anh ta đập ngay vào mắt tôi.