Vén Màn Bí Mật

Chương 17: Quyết Định Mạo Hiểm Của Mai Nguyệt Phổ (1)



"Đã làm phiền hai người rồi." - Thái Bình Dương nói khi cùng hai cấp dưới rời khỏi phòng khách của Đông Phương Hải.

Họ gặp Phương Hòa đang đứng trước xe đang đậu. Phía anh ta cũng không có phát hiện gì mới.

"Có lẽ chỉ còn chờ đợi lời khai của tay tài xế đó." - Phương Hòa nói.

"Xem ra hắn đã bị Đông Phương Hải đe dọa, hy vọng đó không khả quan lắm." - Trình Viễn lên tiếng - "Liệu có cách nào đưa Mai Nguyệt Phổ ra ngoài không? Tôi sẽ cố thuyết phục cô ấy khai sự thật."

"Cậu muốn bị nói là cảnh sát mớm cung à?" - Tôn Kiến Thâm nói - "Với lại, bao nhiêu người khai khác, mỗi Mai Nguyệt Phổ khai sự thật thì cũng đâu có tác dụng."

Trình Viễn thấy những lời đó rất hợp lý, nhưng anh vẫn không yên lòng được về việc Mai Nguyệt Phổ vẫn đang bị khống chế.

"Phải, nhưng chỉ cần để Đông Phương Hải phải hầu tòa, đó đã có thể là một thời cơ." - Thái Bình Dương nói - "Tập Đoàn nếu mất Sếp Tổng thì sẽ như rắn mất đầu, khi đó là lúc chúng để lộ ra nhiều điểm yếu nhất."

"Nhưng ngược lại nếu chúng ta không tìm thấy gì thì sẽ đánh rắn động cỏ đúng chứ?" - Tôn Kiến Thâm nêu ý kiến.

"Cứ sợ hãi thì cũng đâu làm được gì.", Trình Viễn nói, anh quyết tâm liều một phen với Đông Phương Hải, "Chúng ta mau chóng thu thập bằng chứng buộc hắn hầu tòa thôi."

"Cậu nghĩ chúng ta trước giờ không làm thế à?" - Phương Hòa lên tiếng, có vẻ không thích câu nói này của Trình Viễn.

"Đụng tới nữ nhân là lại lắm chuyện hồ đồ, chúng ta hãy cứ chờ đợi tiếp đi." - Thái Bình Dương nói.

Trình Viễn nghe nói vậy cũng không lên tiếng nữa, anh nhận thức được không nên để cảm xúc cá nhân xen vào công việc chung.



Anh đưa mắt nhìn lại ngôi nhà của Đông Phương Hải, tự dặn lòng là sẽ sớm đưa Mai Nguyệt Phổ thoát khỏi hang cọp.

"Tốt lắm, Nguyệt Phổ. Khả năng diễn xuất không tồi. Anh cứ sợ rằng em căng thẳng quá lại bị tên thanh tra đó nhìn ra sơ hở nào chứ." - Đông Phương Hải vỗ tay khen ngợi - "Đúng là anh cứ quá lo, vợ của Đông Phương Hải đâu phải một kẻ tầm thường được."

"Tôi đâu thể không làm tốt được cơ chứ." - Mai Nguyệt Phổ đáp.

"Này, Nguyệt Phổ. Sao lại tỏ ra xa cách thế chứ? Anh không thích đâu." - Đông Phương Hải sa sầm nét mặt.

"Vâng. Em xin lỗi.", Mai Nguyệt Phổ đáp, nhận ra đúng như Thái Bình Dương nói, tay Đông Phương Hải này sẽ không bao giờ thật sự buông tha cho Trình Viễn. Đó sẽ luôn luôn là quân cờ hắn ta sử dụng để đối phó với cô.

"Đang nghĩ gì đấy?" - Đông Phương Hải quan sát cô một lúc rồi hỏi.

"Em chỉ đang nghĩ rằng có đúng là thanh tra Thái không nghi ngờ gì lời khai của chúng ta không." - Mai Nguyệt Phổ tìm cách lấp liếm.

"Tất nhiên là nghi ngờ rồi, lần này anh cũng khá nóng vội nên không sắp xếp mọi thứ hợp lý. Nhưng nghi ngờ thì sao, hắn cũng đâu có chứng minh được gì?" - Đông Phương Hải tự tin nói.

Mai Nguyệt Phổ biết điều đó. Nhưng cô nhận ra một điều, có vẻ Đông Phương Hải dù cẩn trọng vẫn xảy ra những tình huống bị cảm xúc che mờ lý trí. Như lần này, dù vẫn đảm bảo không có chứng cứ nhưng lại để lộ mình trước cảnh sát. Không giống với tác phong bình thường. Đây có lẽ là điều cô nên lợi dụng.

"Thế điện thoại của em, trả lại được rồi chứ?" - Mai Nguyệt Phổ hỏi.

"Tất nhiên, nhưng vẫn như cũ nhé." - Đông Phương Hải đáp.

Như cũ nghĩa là vẫn bị theo dõi cuộc gọi và tin nhắn. Thế là không thể sử dụng chiếc điện thoại này để liên lạc ra ngoài.

"Đã đến nước này rồi, anh cho em biết được chứ? Sếp Tổng có đúng là anh không?" - Mai Nguyệt Phổ hỏi - "Vợ chồng không giấu nhau điều gì đúng chứ?"



“Nếu em nói đến sếp tổng của Tập Đoàn Đại Hải thì phải. Còn Sếp Tổng mà bọn cảnh sát nhắc tới thì không, anh đã nói nhiều lần rồi mà." - Đông Phương Hải trả lời tỉnh bơ.

Xem ra hắn ta vẫn còn cẩn trọng lắm, Mai Nguyệt Phổ thầm nghĩ.

Ở Sở cảnh sát, đội của Thái Bình Dương đã trở về. Vừa đúng lúc nhận được tin Lục Tốn đã tỉnh.

"Chúng ta cần phải làm báo cáo về vụ đụng xe nữa. Tôn Kiến Thâm, Trình Viễn, hai người tới thăm Lục Tốn đi. Tôi đảm nhận việc này cho." - Phương Hòa đề nghị.

"Báo cáo cứ để đó cũng không gấp, cứ lên thăm cho đủ mặt." - Tôn Kiến Thâm nói.

"Cũng không nên kéo đến đông quá. Làm nghề này thì vào viện như cơm bữa mà. Đâu cần câu nệ thế, tôi sẽ lên thăm cậu ấy sau." - Phương Hòa đáp.

"Vậy chúng tôi đi đây.", Nói rồi Tôn Kiến Thâm và Trình Viễn lập tức lên đường.

"Sao thế Phương Hòa? Nhìn cậu không giống đang nóng lòng làm báo cáo lắm." - Thái Bình Dương hỏi.

"Báo cáo thì không. Nhưng tôi đang nóng lòng được biết một việc, sếp đã nói gì với Mai Nguyệt Phổ thế?"

"Cậu nghĩ ngoài lấy lời khai về vụ việc thì có thể là gì?"

"Liệu sếp có thuyết phục cô ấy chống lại Đông Phương Hải không? Việc đó có vẻ quá nguy hiểm cho một dân thường như cô ấy."

"Ra là vì vậy nên cậu mới muốn Trình Viễn không nghe thấy cuộc nói chuyện này. Cậu hiểu tôi mà. Sự nguy hiểm của một người dân đối với sự nguy hiểm cho hàng trăm, hàng ngàn người dân khác. Cậu sẽ chọn bên nào đây?"