Vết Bớt Hoa Điền

Chương 53: Mạnh Phủ




Càng lúc hai người càng rút ngắn khoảng cách, lúc này hắn mới phát hiện ra nữ tử nhìn từ xa thướt tha, yêu kiều này, kỳ thực cũng không còn trẻ, ước chừng đã bốn mươi nhưng bởi vì bảo dưỡng vô cùng tốt cho nên thần thái vẫn trẻ trung, kiều diễm.

Mặc dù đã cập quan, nhưng Thẩm Vô Cữu vẫn chưa lập gia đình, một quý công tử thế gia còn trẻ tuổi, đã nắm trong tay vị trí đương gia, phóng mắt nhìn khắp đất Hàng Nam, ngoại trừ Tiền Thục Viện năm đó được người lớn trong nhà cố ý dắt mối lương duyên, thì chẳng có nữ tử nào độ tuổi tương đương xứng với hắn.

Sau này Tiền Thục Viện được đưa vào kinh thành, Thẩm Vô Cữu một lòng phát triển việc kinh doanh sản nghiệp gia tộc, lại được phong Thiên Hộ, cho nên càng kiêu căng, ngạo mạn.

Tính cách hắn có hơi cổ lỗ sĩ, bản thân cũng có chút võ nghệ phòng thân lại thêm quân công trên người, bởi vậy trước nay chưa từng để ý đến mấy thiếu nữ cập kê ngây thơ vô tri.

Cho dù thi thoảng cùng nhóm hoàng thân quốc thích đến kỹ viện mua vui, hắn cũng chỉ thưởng thức những ca kỹ có phong thái thanh cao, cái nét thanh nhã, kiêu kỳ của một người được năm tháng gột rửa, tạo nên.

Khoảnh khắc giáp mặt cùng Ngọc Lâu Xuân, hắn khẽ cúi đầu hành lễ, ánh mắt lướt qua dung nhan như ngọc của bà.

Làn thu thuỷ nét xuân sơn phong tình vô hạn, dù qua một lớp mạng che mặt cũng không che lấp được,
Nhưng mà Ngọc Lâu Xuân chỉ lạnh nhạt liếc hắn một cái, đến khi bước qua nhau, bà lạnh nhạt đi thẳng vào nội viện Mạnh phủ.

Người hầu bên cạnh sao có thể không nhìn ra ý định của công tử nhà mình.

Kỳ thực mới vừa rồi khi mấy vị thế gia gặp mặt trò chuyện, người hầu ở bên ngoài thư phòng có nói vài câu chuyện phiếm, trong đó đương đã sớm thăm dò rõ ràng thân phận vị phu nhân kia, giờ nhanh mồm nhanh miệng báo cáo: “Vị nương tử vừa rồi là chủ nhân Ngọc Lệ Đàn chủ, tên gọi Ngọc Lâu Xuân, đó đại khái là nghệ danh của nàng ấy.


Trước kia nghe nói là sư phụ tỳ bà của Giáo Phường ty.

Kỹ năng chơi tỳ bà của nàng ấy cực kỳ tốt.

Tiền đại nhân khi còn ở Hàng Nam rất tản thưởng cầm kỹ của nàng ấy.

Trạm Vương phi cũng thích tỳ bà, hôm nay vị Ngọc Cầm Sư này tới đây, có lẽ là do Mạnh phu nhân mời tới hiến nghệ.

Tiền đại nhân, Ngọc Lâu Xuân…
Thẩm Vô cữu gật gật đầu, hỏi: “Đàn xã? Hồ Dương có như vậy ư? Tới chỉ để nghe đàn?”
Người hầu cúi đầu cười một tiếng, đáp: “Có phải chỉ tới nghe đàn hay không tiểu nhân không rõ, nhưng tiểu nhân nghe nói lúc trước khi Tiền đại nhân tại vị, Ngọc Lâu Xuân luôn trốn tránh gặp thế nhân, người thường khó lòng gặp được nàng.

Sau khi Tiền đại nhân xảy ra chuyện, nàng mới thường xuyên lai vãng tới hậu trạch của các nữ quyến thế gia.

Thi thoảng còn dạy các tiểu thư phu nhân đánh đàn tiêu khiển.

Bản thân nàng ta cũng có một chút gia sản.”
Người hầu nói Ngọc Lâu Xuân không phải dạng lưu oanh lấy sắc hầu người, tuy nhiên điều này chẳng khiến Thẩm Vô Cữu rũ bỏ dục niệm của bản thân không những vậy còn khơi dậy lòng hiếu kỳ trong hắn.

Tiền Trọng Mưu là kẻ tự cao tự đại, sau khi vợ cả Ngô thị qua đời, hậu trạch của ông ta ngay cả một thị thiếp cũng không có, chẳng lẽ Ngọc Lâu Xuân này chính là nguyên nhân khiến ông ta nhiều năm không cưới?
“Ngọc Lệ Xã Đàn này ở đâu? Ngươi biết không?” Thẩm Vô Cữu hỏi.

“Thưa công tử, từ phủ thượng của chúng ta đi qua hai đầu ngõ nhỏ, nó nằm trên đường An Sát ti.

Người đúng là một lòng một dạ dốc toàn bộ tâm huyết vào sự nghiệp, chốn tiêu khiển nổi tiếng đến vậy, ngày ngày đi qua cũng không liếc mắt một cái.”
Thẩm Vô Cữu thầm cảm thán trong lòng, mấy năm gần đây hắn quả thực một lòng tập trung cho việc kinh doanh và việc giành một chức quan, vì một lô muối gặp trục trặc trong quá trình thông thương hắn thậm chí có thể bôn tẩu hơn mười ngày nửa tháng ngoài khơi không ngủ nghỉ, cũng không biết mệt.

Hiện tại Thẩm gia binh cường mã tráng, phú khả địch quốc, nhưng sau khi phụ mẫu qua đời hắn không những trễ nải việc hôn sự mà ngay cả hưởng lạc chơi đùa cũng chẳng có thời gian.

Trong lòng đột nhiên nảy ra ý tưởng muốn đến thăm Đàn Xã nổi danh này thử xem.


Nói xong câu chuyện hai chủ tớ cũng vừa vặn ra đến cổng Mạnh phủ.

Khí hậu mùa thu đất phương Nam cực kỳ rõ ràng, tuy nói Hàng Nam thời tiết ấm áp, nhưng khi mùa đông đến cũng có chút đìu hiu se lạnh.

Hắn quay đầu nhìn Mạnh phủ thân thuộc đến không thể thân thuộc hơn.

Lòng đột nhiên sinh ra chút lạnh lẽo.

Sau khi Thái tử thất thế, Hằng Xương Đế ban thánh chỉ xuống nhằm áp chế thế lực sĩ tộc Hàng Nam.

Lợi ích của thế gia vọng tộc Hàng Nam cứ thế dần dần bị thu hẹp, xâm chiếm, tước đoạt, thế gia vọng tộc Hàng Nam bị đẩy vào thế như mặt trời sắp lặn.

Không biết ngày nào sẽ bị hoàng đế nắm trọn trong tay.

Đây cơ hồ là kế hoạch được sắp đặt từ lâu của triều đình.

Mạnh Khải Lễ tuy là quan nhị phẩm, không có thể lực phía sau chống lưng chỉ sợ mũ ô sa trên đầu cũng rơi vào thế ăn bữa hôm lo bữa mai.

Hơn nữa, hiện tại lại xuất hiện một vị Cửu điện hạ mưu trí siêu phàm, công phu thượng thừa ở bên cạnh ngày ngày soi mói, quả thực chẳng khác nào ép thế gia vọng tộc Hàng Nam đến bước đường cùng.

Kết quả cuối cùng là liễu ám hoa minh hay phụ ngung ngoan kháng, Thẩm Vô Cữu cũng không dám chắc chắn.


(*)负隅顽抗 (Phụ ngung ngoan kháng): Thành ngữ, ý là dựa vào thế hiểm yếu để ngoan cố chống cự.

(*) 柳暗花明 Liễu ám hoa minh: Hiểu nôm na là: Giữa chừng biến cố đột nhiên phát sinh, ngay giữa lằn ranh tuyệt vọng lại xuất hiện hy vọng.

Mạnh phu nhân dẫn nhóm nữ quyến hành lễ với phu phụ Trịnh Lan, sau đó lập tức kéo Tiểu Viện tới vườn hoa ngắm cảnh, Mạnh đại nhân thì mời Trịnh Lan đến thư phòng, thưởng thức những trân tàng mặc bảo và đồ cổ ông ta nhiều năm sưu tầm.

Tiền Thục Viện thật mặc dù được nuôi dưỡng trong khuê phòng nhưng dù gì nàng ta cũng lớn lên tại Hàng Nam, bởi vậy nữ quyến trong Mạnh phủ chỉ cần trên mười ba tuổi ít nhiều đều đã gặp gỡ nàng ấy vài lần.

Mạnh phu nhân và mấy vị đại nha hoàn phủ thượng đều cực kỳ kinh ngạc, ngạn ngữ nói “Nữ đại thập bát biến”.

Tiểu nữ tử thanh tú, trang nhã Tiền Thục Viện ngày nào, mấy năm không gặp, đã trở thành tuyệt sắc giai nhân, hiếm người sánh được.

Khó trách Hằng Xương Đế quyết định ban chiếu tứ hôn với nhi tử được ngài yêu thương nhất.

(*) Nữ đại thập bát biến: con gái đến 18 tuổi dậy thì thành công.

Tiểu Viện nở nụ cười đoan trang, hiền thục khẽ gật đầu mỉm cười với các nàng, làm bộ như thể đã lâu không gặp lại, cho nên nhất thời không nhớ được tất cả mọi người..