Vẹt Đi Lấy Chồng

Chương 7: Chương 11+12



Vốn tưởng rằng nữ chính sẽ không bao giờ dám tới cung nữa, nhưng không ngờ, lại xảy ra chuyện còn kinh khủng hơn. Mạnh Thần Ngọc không có ở nhà, tôi lại bị cô ta nhét vào trong túi, nói tóm lại là tôi bị bắt cóc đó. Tôi đập cánh thật mạnh trong túi nhưng vô ích, tôi không biết mình đã rời khỏi cung được bao lâu thì nghe thấy giọng nói của ai đó:

"Công chúa của Mạnh Thần Vũ, ta bắt được ngươi rồi, coi ta sẽ làm gì ngươi."

Sau đó miệng túi được mở ra và một khuôn mặt xuất hiện nhìn chằm chằm vào tôi, hóa ra là Hạ Hy Nhan. Cô ta túm lấy tôi và giữ chặt tôi trong tay, khiến toàn thân tôi đau đớn dữ dội. Tôi cố gắng vùng vẫy nhưng cô ấy đã bóp chặt đôi cánh của tôi và siết chúng lại thật mạnh.

Đôi cánh của tôi bị gãy rồi, tôi run lên vì đau đớn và nước mắt chảy dài trên mặt. Đợi đi tôi sẽ báo chù cô, đồ ác độc. Hạ Hy Nhan lại cười phá lên như một người điên: "Ngươi dám ném sâu bọ vào người ta, chim ngu ngốc. Để xem ta có nhổ hết lông của ngươi không!"

Đây là lần đầu tiên tôi gặp một người đáng sợ như vậy, tôi sợ hãi rụt cổ lại và cố gắng tránh xa cô ta, nhưng không có kết quả. Tôi chưa bao giờ nhớ Mạnh Thần Ngọc nhiều đến thế, nếu anh ấy ở đây, anh ấy có thể bảo vệ tôi rồi.

Thấy cô ta sắp nhổ trụi lông đầu tôi, nô tì ở một bên khẩn trương khuyên nhủ: "Tiểu thư, chúng ta nhanh chóng giải quyết đi, cẩn thận Tịnh Vương phát hiện."

Hạ Hy Nhan dừng lại, suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng gật đầu. "Tốt nhất là vứt nó ra đường và cho người khác dẫm lên người nó!"

Sau đó cô ta thản nhiên ném tôi ra gần cổng kinh thành, tôi ngã mạnh xuống đất. Con đường đầy người và xe ngựa, cánh của tôi lại bị gãy và không thể bay. Tôi chỉ có thể cố gắng bò vào sâu trong góc. Vô tình, tôi đã bò đến một góc tối, tôi đau đớn ôm đôi cánh bị thương của mình.

"Bà đây mà biến thành người sẽ nhổ hết tóc mày, aaa." Người đàn bà xấu xa, dám âm mưu gi..ết chim!

Lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân từ sâu trong bóng tối truyền đến. Tôi nhìn lên và thấy một con mèo hoang đang ch ảy nước dãi và nhìn chằm chằm vào tôi. Há miệng ra, đầy răng nanh và nước dãi."Meo, meo."

Tôi run rẩy toàn thân, giờ đây trong đầu tôi chỉ có suy nghĩ bỏ trốn! Tôi chạy như điên, nhanh nhất có thể. Sử dụng cơ thể nhỏ bé của tôi để thoát khỏi móng vuốt của nó. Nhưng đôi chân không thể sánh được với một con mèo. Ngay lúc tôi sắp bị bắt, một bàn tay đột nhiên tóm lấy tôi lên rồi đặt trong lòng bàn tay. Tôi run lên vì sợ hãi và đập cánh điên cuồng.

Cho đến khi tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc của Mạnh Thần Ngọc. "Con chim ngốc nghếch, em đã đi đâu vậy?"

Tôi ngước lên nhìn thấy đôi mắt đang hoảng hốt của anh, không nghĩ gì nữa mà thả lỏng ngã vào vòng tay anh, thút thít. Hy Nhan bắt được tôi, bẻ gãy đôi cánh của tôi và muốn vặt lông tôi và bức tôi đến chết. Mèo hoang cũng đuổi theo và muốn ăn thịt tôi, đau quá đôi cánh của tôi ơi, tôi sẽ không bao giờ bay được nữa.

Mạnh Thần Ngọc cẩn thận xoa đầu tôi, nhẹ nhàng dỗ dành tôi: "Không sao đâu, có ta ở đây, không ai có thể làm em bị thương, đừng sợ."

Cuối cùng, có lẽ tôi đã mệt mỏi nên ngủ thiếp đi trong tay anh. Khi tôi mở mắt lần nữa, trời đã tối, tôi tưởng là mơ nên sợ hãi hét lên, khiến Kỳ Kỳ bị giật mình. Cô ấy vuốt v e lông tôi một cách âu yếm và lấy ra vài quả Việt Quất nhỏ, nhưng tôi thực sự sợ hãi và bám chặt lấy cô ấy, dù có thế nào đi nữa cũng không chịu xuống. Thấy tôi như vậy, Kỳ Kỳ bắt chuyện với tôi:

"Công chúa nhỏ, đối với em mà nói người thương em rất nhiều, Tịnh Vương đã trực tiếp cầm kiếm đi đến Hạ gia, đánh gãy chân Hạ tiểu thư. Cuối cùng, hoàng tử đã bị hoàng thượng triệu vào cung, nếu không như vậy Hạ gia sẽ làm loạn lên.

Nghe vậy, mắt tôi hơi sáng lên, không ngờ anh lại vì tôi mà tấn công người phụ nữ đó.

Không hiểu sao, tôi có cảm xúc rất lẫn lộn, ngọt ngào mà ấm áp.

Kỳ Kỳ cười nhẹ và bắt đầu nói đùa: "Hoàng tử thật tốt với em, tự dưng ta cũng muốn trở thành một con chim nhỏ."

Tôi dùng đầu mình cọ cọ một bên mặt của cô ấy.

"Cám ơn chị."

Khi Mạnh Thần Ngọc trở lại, tôi vẫn đang suy nghĩ về những lời cuối cùng của Kỳ Kỳ. “Hoàng tử biết em bị gãy một cánh nên đã đánh gãy chân Hạ tiểu thư. Nghe nói phủ tể tướng tràn ngập tiếng la hét của Hạ tiểu thư.”

Nữ chính bị gãy chân thật sao? Thật đáng đời cô ta. Tôi đứng trên gối của Mạnh Thần Ngọc, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh ấy.

"Tịnh Vương ổn không?"

Anh có thực sự ổn không nếu cô ấy bị gãy chân? Không biết tại sao, tôi chỉ cảm thấy Mạnh Thần Ngọc nhất định hiểu được ý của tôi nói.

Anh xoa đầu tôi và thì thầm: “Ta không sao đâu, em gái đừng lo quá.”

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm và ngủ thiếp đi bên cạnh anh lần thứ hai. Trong trạng thái buồn ngủ, tôi mơ hồ nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của anh: “Con chim ngốc, đừng bỏ đi một mình nữa.”

Thì ra là lo lắng cho tôi như vậy.

Chương 12

Phải mất ba tháng đôi cánh của tôi mới khỏe hơn và tôi hầu như không thể bay được. Tôi cũng nghe được một số tin tức về Hy Nhan từ miệng của Kỳ Kỳ. Sau khi cô ta bị gãy chân, bị hoàng thượng và hoàng hậu khiển trách, tước vị thái tử phi trong tương lai, chỉ còn trở thành vợ lẻ của thái tử.

Cho dù Mạnh Minh Ninh có lên ngôi cũng không thể trở thành hoàng hậu mà chỉ có thể là phi.

Không biết sau này cô ta có hối hận hay không, nhưng hành vi của Mạnh Thần Ngọc đã đủ khiến cô đau khổ rất lâu rồi. Đối với tôi, thế là quá đủ để trút giận, vì thế tôi càng dính với Mạnh Thần Ngọc hơn.

Mạnh Thần Ngọc rất thích với việc ở bên tôi, cũng không từ chối như tôi đã nghĩ. Cuộc sống sẽ tiếp tục như vậy và sẽ không có gì thay đổi cho đến một ngày tôi ngỏm bất ngờ. Một đêm nọ, tôi chợt tỉnh dậy và thấy mình xuất hiện trong một không gian trắng xóa. Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh, vô thức muốn bay lên nhìn xung quanh. Nhưng tôi phát hiện ra rằng mình không giống một con Vẹt, mà chính là con người trước đây của tôi.

Tôi ngơ ngác nhìn tay chân mình, cảm thấy gần như không thể nhận ra.

Lúc này, một giọng nói thanh tao đột nhiên vang lên từ trong không gian: "Tô Vân hãy ước một điều ước, đã đến lúc thực hiện điều ước rồi."

Tên của tôi từ kiếp trước, hay đúng hơn là khi tôi là người. “Khi nào?”

Giọng nói đó lại vang lên: “Khi nào cô tới đây, tôi sẽ đón cô đi. Vì lỗi của tôi mà cô vô tình xuyên vào ở kiếp Vẹt này, kiếp sau tôi sẽ đền bù cho cô một cuộc sống hạnh phúc nhất, hoặc trở về cuộc sống hiện tại của cô.”

Sau đó tôi cảm thấy ánh sáng trắng ngày càng mạnh hơn, như thể nó sắp bao bọc lấy tôi.

Một cuộc sống hạnh phúc ở kiếp sau, sẽ không có lo lắng, không cần phải nhìn vào thái độ của người khác để sống. Nghe theo lời hệ thống, tôi như nhìn thấy niềm hạnh phúc của chính mình.

Nhưng tôi chợt suy nghĩ đến Mạnh Thần Ngọc, vì vốn dĩ ở thế giới của tôi, tôi cũng chẳng còn người thân nào: “Còn anh ấy thì sao?”

Hệ thống dừng một chút, hiển nhiên không ngờ tôi lại hỏi vấn đề này, một lát sau mới trả lời: "Sau khi cô rời đi, thế giới sẽ trở lại bình thường. Thân là kẻ phản diện, Mạnh Thần Ngọc sẽ tự có trách nhiệm của riêng mình."

Khi đọc sách, tôi chỉ cảm thấy Mạnh Thần Ngọc là một kẻ tàn ác đáng chết, nhưng ở bên anh ấy lâu như vậy, tôi mới phát hiện anh ấy sinh ra cũng là một người tốt, anh ấy chỉ là quá tin người để rồi bị phản bội và được người mình yêu lợi dụng. Anh ấy cũng có khi cười, tức giận và lo lắng cho tôi khi tôi chỉ là một con Vẹt. Anh ấy là một người đàn ông rất hiền lành và lẽ ra anh ấy không nên kết thúc trong bi kịch.

Tôi che ngực với trái tim đang đập liên hồi của mình: "Tôi có thể ở lại với anh ấy không?"

Hệ thống càng sửng sốt hơn: "Cái gì? Cô muốn ở lại đây à?"

Tôi gật đầu: “Ừ.”

So với cuộc sống tươi đẹp ở kiếp sau, điều tôi muốn trân trọng chính là những người đang ở trước mặt. Nếu tôi rời đi, Mạnh Thần Ngọc sẽ cô độc trong thế giới này. Tôi không muốn anh ấy như thế nữa.