Vết Nứt Con Tim - Ninh Thi

Chương 44



"Cậu muốn tặng cho người ta thì nói quạch tẹt ra đi, còn ở đó vòng vo tam quốc. Ơ đồ mặc không vừa, ơ size nhỏ quá ngắn quá." Anh ta vừa xếp đồ vào hộp vừa lải nhải, hừ một hơi mạnh rồi nói tiếp: "Thương con gái người ta mà không dám nói, suốt ngày chưng cái bộ mặt ngoài lạnh trong nóng, cứ cái đà này tôi xem cậu chịu đựng được bao lâu."

"Không hốt nhanh thì đợi tới lúc con gái người ta lên xe hoa rồi ở đó khóc lóc thảm thương, tôi đánh cậu chết!"

Tống Miên: "...."

"Anh nhiều chuyện quá, đồ mặc không vừa thì tiện thể tặng cho cô ấy thôi, anh suy nghĩ nhiều thế làm gì."

"Ờ ờ, ờ thì tiện thể, sao cậu không tiện thể cưới con người ta luôn cho khoẻ nhờ?"

Bị nói đến cứng họng, người đàn ông nào đó đã tức tối men theo vách tường đi vào phòng của mình.

Sơn Chi đang hưởng thức hộp cơm do chị gái của Tống Miên trổ tài, kỳ thật cô cũng khó hiểu, rõ ràng Tống Miên nói cần cô đến đó để làm người góp ý nhưng mà mấy ngày nay không có ai gọi cho cô, trái lại thức ăn giao tới đều đầy đủ ba bữa, đồ ăn vô cùng phong phú, cô nghi hoặc rất nhiều điều nhưng nhìn tới tên người gửi là tên của một cô gái khác thì đã đánh tan sự ngờ vực trong lòng.

Mấy ngày nay không ăn mì, nhìn Sơn Chi cũng có da có thịt chút rồi.

Ly trà bên cạnh thơm ngát, đây cũng là của Tống Miên gửi đến. Cô cứ ngỡ là chỉ mấy gói dùng thử như lời anh nói thôi, không ngờ lại nhiều đến như vậy.

Tối đến.

Sơn Chi phải đi làm ca đêm, trước khi đi cô luôn có thói quen xem lại cửa nẻo đàng hoàng, chắc chắn là nhà cửa được đóng chặt mới đi, tuy nhà không có gì đáng quý nhưng mấy thứ nhỏ nhặt đó đối với cô là trân quý.

Mặc trên người chiếc áo khoác Tống Miên tặng thật ấm lòng, chiếc áo này được kèm theo lúc anh gửi trà qua. Mỗi lần cô mặc nó, đều hạnh phúc đến phát ngốc.

Không bao lâu có một chiếc taxi dừng lại, một đôi chân dài miên man lần mò bước ra. Tống Miên bước xuống, chân còn đang mang dép, tùy tiện khoác áo ngoài, chân mày rậm cứ nhíu lại thật chặt.

Anh ghét cảm giác như thế này, chẳng làm được việc gì, quá vô dụng.

Tài xế đi vòng ra sau mở cốp xe, ôm mấy thùng đồ bỏ xuống, quay sang hỏi anh: "Chàng trai, mấy món này đặt ở đâu vậy?"

Tống Miên đứng bên cây sơn trà, tay đút túi áo khoác, dưới ánh trăng mờ mờ cả người đều toát lên vẻ tùy tiện.

"Chú cứ đặt trước cửa đi."

Vốn dĩ nhờ Vương Đình mang qua giúp nhưng anh ta nói cơ quan có việc phải về gấp, anh ta còn đề nghị mai mang qua cho Sơn Chi được không, nhưng Tống Miên thực sự không muốn kéo dài dù chỉ một giây. Nên đợi đêm khuya cô đi làm liền đặt taxi chạy đến đây.

Bác tài làm xong hết thẩy, quay sang nhìn người đứng dưới gốc cây, lần đầu ông thấy được vị khách có vẻ ngoài tuấn tú như vậy, ông mà có con gái nhất quyết sẽ hỏi thăm cậu ta.

"Nhưng mà để đây có bị mất không? Mấy đồ này cũng toàn là hàng mới, nhìn qua có giá trị rất cao đó." ông bày tỏ.

Tống Miên nhanh chóng trả lời, âm thanh khàn khàn: "Chú cứ đi làm đi, mười một giờ hãy đến đón cháu."

Bác tài xế ngẩng ra, hết nhìn đống đồ rồi lại nhìn anh, cuối cùng lắc đầu mà lái xe đi.

Bốn tiếng, tận bốn tiếng đồng hồ. Cái thời tiết này, ra ngoài còn lười huống chi đứng bên ngoài lâu như vậy.

Đêm đó. Rét lạnh bao vây, dưới gốc cây sơn trà, có người lẳng lặng chờ người mình thương.

Sơn Chi về đến gần nhà, có một chiếc xe taxi cũng vừa chạy ra, chiếc xe lướt qua mặt cô.

Thật kỳ lạ, chiếc xe taxi này xuất hiện ở đây cũng mấy ngày rồi, cụ thể là ngày tên g.i.ế.c người kia, cứ hễ mỗi lần cô về là sẽ đi ra từ hẻm nhà cô. Có lần cô để ý, nó còn theo sau mình nữa nhưng thầm nghĩ đường lộ rộng bao la, lại là xe taxi, chắc là chở khách nên cũng bỏ cái nghi ngờ này sang một bên.

Trước cửa bỗng dưng xuất hiện nhiều túi xách giấy, cô há hốc mồm, nhanh chóng mở cửa bật đèn, nhìn vào bên trong có rất nhiều đồ dùng làm cô phải kinh ngạc, còn sợ là gửi nhầm nên cô cứ lật tới lật lui mà xem, nhưng mà địa chỉ trên đây chẳng phải là nhà cô sao, còn có tên của cô nữa này, không sai nha.

Nhưng mà ai đã mang cái này đến nhỉ?

Trong đầu Sơn Chi bất chợt nghĩ đến một người.

Cô khẽ cắn môi, có phần không chắc chắn.

...

Buổi tối. Tống Miên phát sốt, thật may là Vương Đình vừa trở về, thấy phòng của anh không tắt đèn mới để ý. Vừa vào đã thấy anh co ro trong chăn, có thể nhìn thấy rõ sự run rẩy, anh ta liền đi đến, tay sờ soạng trán của anh, thất kinh kêu lên.

"Nóng dữ vậy!"

Nhanh chóng đi lấy khăn ấm đặt lên trán, kẹp nhiệt kế dưới vai, anh ta cau mày lo lắng, lại bắt đầu càm ràm.

"Cậu lớn rồi mà không biết tự chăm sóc mình vậy hả! Nếu tôi không quay về có phải là đợi lên cơn co giật hay không, điện thoại làm đồ trang trí hả! Cậu thật là."

Đầu óc Tống Miên mơ màng, nghe tiếng mắng chửi bên tai.

"Còn nữa, mấy đêm nay cứ đi đi về về là thế nào? Hễ tới tối là xách cái thân đi ra ngoài rồi đêm khuya mù mịt mới trở về, bác tài xế đã kết bạn với tôi luôn rồi, cậu buồn quá định đi kiếm bạn trò chuyện đó hả?"

"Cậu có biết, nếu mắt của cậu bị ảnh hưởng sẽ dẫn đến việc trì trệ quá trình phục hồi hay không?"

Tống Miên thều thào, đôi mắt nhắm chặt, đầu óc lơ lửng trên mây nhưng vẫn gắng gượng trả lời: "Em có đeo kính chắn gió."

Vương Đình đáp lại là một loạt tiếng hừ giận dữ.

Đến sáng anh mới hạ sốt, bệnh sổ mũi, đau họng và cơn ho triền miên nặng nề phát ra từ phòng ngủ. Anh muốn mất luôn giọng rồi, tiếng có tiếng không, trầm trầm khàn đặc, cổ họng khô khốc, mỗi lần cử động, đau đến mức mặt nhăn nhó.

Đợi người bệnh ăn cháo xong, Vương Đình đặt thuốc lên tay anh rồi đưa nước sang.

Xong xuôi mọi chuyện, anh ta chỉnh lại chăn gối, nghiêm túc nói với anh: "Tôi phải đi lên cơ quan một chuyến, cậu ngủ một giấc đi, bây giờ cũng bảy tám giờ tối rồi, thuốc này có chứa thuốc ngủ, ngủ một giấc tới sáng là khoẻ ngay, đừng có đi lung tung đấy."

Tiếng đóng cổng vừa vang lên.

Tống Miên lật đật từ trong chăn chui ra. Dường như kiệt sức, mặt mũi đỏ bừng, cả người nóng ran, cơn chóng mặt làm anh say xẩm mặt mày, chậm chạp kéo chăn, mò mẫm đến đầu tủ gường.

"Alo chú Trương, đến đón cháu một chuyến. Ừm, chú đến trước cổng nhà giúp cháu."  

Vừa đứng lên đã lảo đảo ngã xuống gường, anh thở phì phò, một lần nữa đứng dậy, cả người vô lực tựa vào mép tường ổn định thân thể. Cổ họng đau đớn, trước mắt cứ choáng váng. Tống Miên vỗ vỗ đầu, nhăn mày nhướn mắt, hô hấp cứ tắt nghẽn khó chịu. Lúc này đột nhiên anh nhận ra một việc, hình như đôi mắt phục hồi, tuy vẫn còn mờ nhưng so với việc sống trong một màu thì đỡ hơn nhiều.

Anh chớp mắt liên hồi, thấy vật đen đen vắt trên sofa liền chớp lấy mặc vào.

Bên ngoài có tiếng kèn xe.

Chú Trương là người mấy ngày nay chở anh đi, cứ mỗi tối ông lại đến đây, dần dần cũng biết chàng trai khôi ngô này mắt không tốt, giúp anh mở cửa sau đó lái xe đến địa điểm quen thuộc mà không cần anh nói.

Sơn Chi ghé mua một ly đậu nành nóng, cái mũi nhỏ phiếm hồng hít lấy hít để.

Cái mùi này thơm quá đi.

Cầm ly sữa trên tay, bước chân vui vẻ, cả người phấn khởi đi trên con đường lớn.

Chú Trương lái xe theo sau, không ngừng diễn tả lại: "Cô gái mặc áo khoác màu hồng của cháu đang uống sữa đậu nành đấy, nhìn con bé cũng đặc biệt vui nữa, cứ cười miết ấy."



Bằng cách nào mà anh có thể nói cho chú Trương người mình muốn tìm?

Bởi vì anh đặt hãng làm riêng một chiếc áo khoác đó, trên thế giới này chỉ có duy nhất một cái.

Cho nên, giữa nghìn người nơi đây anh vẫn có cách tìm được Sơn Chi.

Tống Miên cong môi, chỉ cần nghĩ đến nụ cười ngọt ngào của cô, mọi mệt mỏi trong người đều tan biến. Giọng khàn đặc của anh vang lên: "Phiền chú một lát mua giúp cháu ba ly."

Ông cười khà khà, nhìn cô gái buộc tóc đuôi ngựa đi có phần vui vẻ, nói: "Bạn gái nhỏ của cháu đáng yêu xinh đẹp như vậy, sao nỡ cãi nhau cùng người ta vậy?"

"Chú nói chứ mình là đàn ông, nhịn một chút không có sao đâu, để cho người mình yêu chịu ấm ức khó chịu mới có sao đó. Cháu và cô bé đó cũng giận mấy ngày rồi nhỉ? Thôi, tối nay về năn nỉ người ta hết giận đi nha, cô vợ nhà chú cũng hay giận lắm, chú toàn hạ giọng dỗ dành mới hết giận đó."  

Lần đầu lên xe theo sau Sơn Chi, chú Trương còn chưa biết vì sao đi theo cô gái kia, còn nghĩ anh là biến thái định tống lên đồn công an, nhưng cũng may anh kịp lúc nghĩ ra lý do, nói anh và cô cãi nhau một trận, vì sợ cô đi làm một mình xảy ra chuyện nên đi theo sau.

"Cô ấy giận lên rất đáng yêu."

"...." Cho nên cậu để con gái người ta giận hoài à?

Chú Trương nhìn qua gương, chàng trai mạnh khoẻ thường ngày bây giờ đang bọc trong chiếc áo khoác thật dày, dựa vào lưng ghế mà nằm, từ áo khoác cũng thấy rõ sự run rẩy, ông với tay chỉnh máy sưởi ấm một chút, tuy sắc mặt không tốt nhưng mà không tỏ ra kiệt quệ gì, thật tài mà.

Bác tài ngừng xe ở một gần chỗ Sơn Chi làm, Tống Miên rề rà bước xuống.


Chú Trương nhìn trạng thái bệnh nhân của Tống Miên, vẫn không nỡ: "Hay hôm nay ngồi trên xe đi, sức khoẻ cháu không tốt, chú nghỉ một ngày đợi ở đây với cháu, dù sao cũng là mấy chuyến xe thôi mà, không quan trọng bằng mạng người."

Ông không yên tâm để người bệnh một mình đứng ở nơi vắng vẻ này, nếu là thường ngày thì ông đồng ý cho chàng trai này này ở đây, nhưng hôm nay sức khoẻ yếu như vậy, đứng còn không vững, nhất định là bệnh rất nặng, vậy mà còn ra ngoài gió lạnh đứng, không muốn mạng nữa sao.

"Chú cứ đi đi, cháu thực sự không sao, mười một giờ phiền chú tới đón cháu là được rồi." Tống Miên ho dữ dội, đến mức nước mắt tuôn ra, anh bụm miệng, tay chống lên thân cây ho liên hồi, chú Trương càng nhìn càng không đành.

Tống Miên hối thúc, ông chỉ đành trở vào trong xe, loay hoay mấy hồi cuối cùng mang ra một chiếc quàng cổ, quấn quanh cổ anh rồi mới rời đi.

Cổ được bọc kín, anh cũng đỡ ho đỡ lạnh.

Say sẩm hết mặt mày, chỉ có thể dựa lưng vào thân cây mà nghỉ ngơi, bốn tiếng nói không dài cũng không phải, cho dù mười tiếng, anh cũng sẽ đứng đây đợi Sơn Chi.

Đợi cả đời, anh cũng sẽ đợi.

Ngón tay đẩy đẩy gọng kính, có thêm chiếc kính nhìn anh càng thêm tuấn tú, như một vị giáo sư tri thức, tôn lên nét đẹp đẽ huyền bí.

Gió lạnh lướt qua, Tống Miên đút tay vào túi áo, tuy lạnh nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đẹp nam tính, sắc mặt chỉ hơi nhạt, thân mình cũng chỉ hơi run, nhìn vào cũng không nhìn ra là người đang bị bệnh.

Ánh trăng đêm nay thật đẹp, làm anh nhớ đến nụ cười ngọt ngào của Sơn Chi mỗi khi thấy anh, nhớ đến vầng trăng khuyết mỗi khi em cong mắt cười.

Dưới gốc cây đội ánh trăng tà.

Người thà chịu lạnh chớ hề bỏ đi.

Anh ngẩng đầu, chợt mỉm cười với ánh trăng.

"Công chúa nhỏ, đến bao giờ tôi mới được thấy vầng trăng khuyết trên mắt em."

Hôm nay Sơn Chi đi làm đặc biệt vui vẻ, vì cuối tháng nên cô được thưởng hoan hồng, cô nhớ đến mùi thơm của sữa đậu nành nóng, lại chép chép miệng, quyết định làm xong sớm sẽ mua một ly.

Nhưng vận may của cô lại hết mất rồi. Đến chỗ bán, ông chủ nói là vừa bán hết ba ly cuối cùng, cô ủ rũ xụ mặt đi về.

"Con gái." Đi chưa được bao xa đã có người gọi.

Sơn Chi chợt dừng chân, quay người mở to đôi mắt tròn xoe chớp chớp nhìn người có gương mặt phúc hậu đang cười với cô.

Cô hơi cúi đầu, lễ phép nói: "Chào chú ạ."

Người nọ chỉ cười, rồi nhét một ly sữa đậu nành vào tay cô: "Cho cháu."

Cô luống cuống trả lại, vội vàng: "Dạ thôi ạ, chú cứ giữ uống..."

"Chú mua tới ba ly, tặng cháu một ly."

Sơn Chi ái ngại tạm thời cầm lấy, cười gượng hỏi: "Sao chú lại cho cháu ạ, ở đây có rất nhiều người muốn mua sữa đậu nành mà."

"Nhưng cháu là người đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất trong rất nhiều người ở đây."

Cô ngỡ ngàng, sau đó ngại ngùng cúi mặt, rối rít cảm ơn.

Cách đó không xa, ở đằng sau gốc cây, Tống Miên lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của cô, anh nghĩ chắc chắn giờ đây cô sẽ cười ngọt ngào như anh tưởng tượng, sẽ là nụ cười thuần khiết ôn nhu nhất.

Góc áo bị kéo nhẹ, anh lấy lại tinh thần, cụp mắt xuống.

Là một cô bé nhỏ, anh không thể nhìn rõ ngũ quan, chỉ có thể nhận biết bằng chiều cao và hai b.í.m tóc.

"Anh đẹp trai ơi, mua hoa đi, hôm nay là ngày lễ tình nhân, tặng hoa sẽ khiến chị gái cười xinh đẹp ạ."

Tống Miên nghe vậy liền chợt nhớ ra hôm nay ngày gì, hèn gì trước mắt anh nhìn gì cũng màu đỏ đủ thứ, chắc chắn con phố này trang trí nhân dịp lễ cho các cặp đôi, chả trách đông người như thế.

Anh khụy chân xuống, giơ tay xoa xoa mái tóc mềm của trẻ nhỏ, giọng không mấy rõ ràng: "Em còn bao nhiêu bông?"

"Dạ, còn rất nhiều ạ." cô bé gãi đầu, xấu hổ nói: "Em tranh không lại đối thủ cho nên còn nhiều hoa chưa bán hết."

"Anh trai mua giúp em mấy đoá nhá, chỉ bảy nghìn một đoá thôi ạ."


Tống Miên cười cười.

Sơn Chi nhận lấy cốc sữa, ngồi trên băng ghế dài, nhìn dòng người tấp nập đi chơi lễ mà lòng cô vừa buồn lại vừa đau, chán nản ngậm lấy ống hút.

Một cặp đôi đi ngang qua, trên tay người con gái là một đoá hoa hồng rạng rỡ, trên môi là nụ cười xinh đẹp hạnh phúc, chàng trai bên cạnh cũng thật tuấn tú, nhìn cô gái với đôi mắt âu yếm cưng chiều.

Ngồi cách cô không xa là một đôi nam nữ tuổi thanh xuân ngập tràn.

Thiếu nữ nói: "Em muốn uống trà sữa."

Thiếu niên khẽ vuốt tóc, cười khẽ: "Được được lát mua cho em mười cốc luôn."

Sơn Chi khẽ vui lây.

Cô đắm chìm trong hạnh phúc của người khác mà không biết rằng có người đang âm thầm tạo ra hạnh phúc.

Một tiếng kêu non nớt: "Công chúa nhỏ ơi~"

Sơn Chi giật mình, nhìn lại.

Là một cô nhóc chăm chỉ với hai b.í.m tóc đáng yêu, đối với trẻ con lúc nào Sơn Chi cũng nhẹ nhàng yêu chiều, cô khom người, bên môi gương lên một nụ cười xinh đẹp.



"Chào em gái nhỏ, chị là người lớn, không phải là công chúa nhỏ đâu nha."

Cô nhóc lắc lắc đầu, giọng nói non nớt thuần khiết trong trẻo: "Chị không phải là công chúa của em, cũng không phải là của mọi người trên thế giới này, nhưng chị là công chúa nhỏ duy nhất của một người."

"Tặng chị, chín mươi chín đoá hoa."

Cô bé dõng dạc nói: "Trên thế giới này thực sự có rất nhiều công chúa, nhưng trong lòng ai đó, chỉ có một mình chị là độc nhất thôi."

Dứt lời, cô nhóc chạy đi, bỏ lại Sơn Chi đang bất động, đến khi cô giật mình tỉnh táo, cô nhóc cũng đã mất dáng.

Là ai....

Đã làm những điều này.

Ly sữa nóng, chín mươi chín đoá hoa, cô tin rằng những điều này không phải trùng hợp.

Tống Miên bị sốt cao đến mức phải đưa vào bệnh viện, hiện tại đã đến ngày thứ ba, cơn sốt mới thực sự hạ.

Vương Đình mặt mày đen thui, trừng mắt nhìn người đàn ông hô hấp đều đều trên gương bệnh.

Đợi sau khi tên nhóc này tỉnh, anh hứa sẽ dạy dỗ thật đàng hoàng!

Ba tiếng sau.

Mí mắt nặng trĩu nhấc lên, đầu Tống Miên hơi choáng váng, anh nâng tay đỡ lấy trán, xoa xoa vài cái. Trước mắt là căn phòng chứa đầy thiết bị y tế, mùi cồn nồng nặc, anh đưa mắt nhìn Vương Đình ngồi ở ghế sofa.

Cánh môi Tống Miên khô khốc, lật đật với tay lấy ly nước ở đầu tủ.

Vương Đình đang chợp mắt, tính chất công việc đặc thù nên anh nghe được tiếng động, bèn thức tỉnh.

"Muốn uống thì kêu lên một tiếng." Anh ta vội lấy ly nước, đổ đi nước còn sót lại, tự tay rót một ly mới, đưa sang cho anh với vẻ mặt ăn tươi nuốt sống.

Tống Miên không sợ, nhận lấy, uống một hơi, bình thản hỏi: "Em ở đây bao lâu rồi?"

Vương Đình kiềm nén, ánh mắt trừng trừng, chế giễu nói: "Không lâu, chỉ mới ba ngày thôi."  

Tống Miên day day thái dương. Nhìn Vương Đình nói: "Chuyện này anh đừng có nói với Sơn Chi."

"Nói cái gì chứ, làm như tôi nhiều chuyện... Ê ê..."

Khoan đã.

Hình như có gì đó không bình thường.

"Mắt em hồi phục rồi à?" Anh ta giơ tay huơ huơ vài cái, Tống Miên né tránh, đánh một cái xem như câu trả lời.

Vương Đình vui vẻ, quên luôn cơn giận, hớn hở nói: "Vậy tôi đi kêu bác sĩ, khám mắt lại."

Bác sĩ cũng không giấu nổi niềm vui, gật gù nói: "Tình trạng tốt hơn nhiều rồi, nhưng nhớ nhỏ mắt thường xuyên đừng để mắt bị khô."

"Cám ơn bác sĩ."

Chiều thứ sáu, áng mây lửng lơ trôi qua, một buổi chiều mát mẻ kéo đến, cái nắng nhạt nhoà chiếu rọi xuống gò má tinh xảo của Sơn Chi.

Trên vầng trán xinh đẹp lưu lại một tầng hơi mỏng, đôi môi nho nhỏ không ngừng mấp máy cùng nụ cười ngọt ngào.

Cô làm thêm công việc phát tờ rơi, sáng sớm sẽ đi phát báo cho từng nhà, trưa trưa sẽ tranh thủ phát tờ rơi. Dẫu biết những tờ rơi này khi người ta xem xong sẽ vứt đi ngay, thậm chí vứt ngay trước mặt cô nhưng cô vẫn muốn làm. Hiện tại không có nhiều tiền, cô phải trọng dụng thời gian.

Bàn tay gầy gò lần mò túi quần, cô lấy điện thoại ra xem, nét mặt không giấu nổi thất vọng. Cô cảm thấy mấy ngày gần đây không có tin tức của anh Vương về việc của Tống Miên, cô hơi lo trong lòng.

Dĩ nhiên, về việc Tống Miên nhập viện vì sốt quá cao, một phần cũng vì Sơn Chi, cho nên Vương Đình không hề nói việc đó cho cô nghe, lại sợ cô tự trách bản thân.

Một người đi bộ đi ngang qua. Sơn Chi vội bỏ điện thoại vào túi quần, nhanh tới, lịch sự đưa một tờ quảng cáo, kèm theo câu nói:

[Xin cô bớt chút thời gian xem quảng cáo, cảm ơn.]

"Sơn Chi?" Một giọng nói lanh lảnh vang lên, cô theo bản năng ngẩng đầu.

Cũng không thể không bất ngờ, vì người trước mặt cô chẳng phải là chị gái - Sơn Hương hay sao.

Cô gượng gạo kêu một tiếng: "Chị."

Trên người Sơn Hương toàn hàng hiệu, mái tóc óng ả dưới ánh nắng vàng nhạt, trên người toát ra vẻ tiểu thư đài cát chính hiệu, chiếc túi xách tay đắt đỏ đong đưa, cô ta nhìn Sơn Chi với ánh mắt vừa bất ngờ vừa khinh khi.

"Em làm gì ở đây thế?"  

Sơn Chi chẳng hề muốn tỏ ra chật vật nhưng dưới tình huống này thì không thể che giấu nổi. Bởi vì, một bên là một tiểu thư được nuông chiều, một bên là đứa con bị ruồng bỏ, thì Sơn Chi còn có thể lấy gì đọ sức với Sơn Hương đây.

Ánh mắt Sơn Hương rơi xuống cánh tay đang cầm tờ rơi của cô, cô ta chẳng hề đưa tay ra nhận lấy, mà cứ nhìn trân trân nó như một sự chế giễu.

Cánh tay cô cứng nhắc thu hồi, nét mặt ngượng nghịu trả lời: "Em đang đi làm."

Từ trước đến giờ, Sơn Chi luôn mang vẻ tự ti khi đứng trước Sơn Hương. Bởi vì, mỗi khi nhìn hào quang của chị gái liền khiến cô tủi thân, rụt rè và thất bại.

Sơn Hương nhướn mày ngâm nga một tiếng, cười khẽ, ngón tay vươn ra, vân vê một cọng chỉ bị sứt trên vai áo Sơn Chi, nói: "Nếu hết tiền thì cứ nói với chị, xin chị một tiếng là chị cho ngay ấy mà, mấy cái công việc này làm cũng chỉ được mấy đồng. Haiz thấy em vất vả chị cũng không nỡ nhìn." Cô ta từ tốn mở túi, đem ra một xấp tiền, ung dung đếm: "Ở đây có chút tiền, chị cho em sài, sài hết thì về nhà cũ tìm chị."

Sơn Hương tỏ ra mình phóng khoáng rộng rãi nhét tiền vào tay cô, cô ta muốn chứng tỏ bản thân là một người có tài chính, thông minh, giỏi giang, chỉ cần cô ta làm ra cái dáng vẻ này thì sẽ càng làm cho Sơn Chi cảm thấy bản thân thất bại thảm hại.

Cô cắn môi, nuốt xuống những nhẫn nhục, không tức giận không nháo loạn, chỉ dùng giọng bình thản nói: "Tiền này em không nhận, mời chị nhận lại cho."

"Ôi trời, sĩ diện cái gì thế, chị chỉ thấy em sống vất vả nên mới cho em chút tiền sài, em tỏ cái thái độ gì đây?"

"Em cảm ơn tấm lòng của chị, chị làm lụng vất vả, em không muốn ngồi không hưởng lợi, cho nên số tiền này em không nhận."

Sơn Chi rất kiên quyết, cô nhét tiền vào tay cô ta, nét mặt hờ hững lạnh lùng.

Sơn Hương nghiến răng, thầm ai oán, hừng hực lửa giận nhét tiền vào túi. Cứ mỗi lần con nhóc này tỏ ra thái độ không cần ân huệ là cô ta tức trào máu, nghèo khổ mà còn kiêu căng cái gì chứ.

Cô ta nhẫn nhịn, bày ra dáng vẻ một người chị mẫu mực nói: "Chị có lòng tốt cho tiền em, là tự em không cần, đừng có để khổ rồi lại nói chị em không giúp nhau."  

"Vâng, em sẽ không than oán."  

Sơn Hương m.á.u nóng sôi sục, giậm chân lắc hông rời đi, tiếng giày cao gót đanh đá mạnh mẽ vang lên.

Sơn Hương có địa vị là do ba Sơn tiến cử vào mới có được. Mọi con đường của Sơn Hương đều được ba Sơn dọn đường sẵn, chỉ cần người ngoài nhìn vào hâm mộ tung hô thì bất cứ thứ gì, ba mẹ đều sẽ nguyện làm, chỉ có một điều mà họ đã lãng quên.

Quên đi một đứa con gái tên Sơn Chi, hồi ức mà hai người họ có được cũng chỉ là một cô con gái lớn tên Sơn Hương và cậu con trai út tên Sơn Đông.