Vết Nứt Con Tim - Ninh Thi

Chương 51



"Em thích gấu bông của anh."

Cô thích mọi thứ thuộc về anh.

Sơn Chi cười ngọt ngào.

Đơn giản một điều, đến bây giờ cô vẫn chưa có một thứ gì của riêng anh, cho nên muốn chọn một thứ làm kỷ niệm giữ bên cạnh mình. Cô nghe nói, những người hẹn hò đều giữ những món đồ của đối phương, xem nó như một thứ quan trọng. Vì thế, Sơn Chi cũng muốn thử.

Đầu dây bên kia vang lên giọng cười bất đắc dĩ: "Được rồi, mai anh mang sang cho em."

Sơn Chi nhanh chóng hí hửng đáp:

"Vâng ạ."

Cúp máy, Tống Miên đi đến đầu gường, cầm lấy chú gấu bông khẽ sờ, anh nhìn nó một lúc rồi cười nói: "Sau này phải ủ ấm cho bé Chi của tao đó."

Anh mang nó bỏ vào máy giặt.

**

Sáu giờ sáng, chim sẻ đậu trên cây cột điện cùng với tiếng hót và đôi cánh "phành phạch" đập tan sự yên tĩnh trong con hẻm. Tống Miên vội vội vàng vàng đi ra khỏi nhà, trên gương mặt đầy sự hối hả.

Anh phải đến đơn vị họp gấp. Bởi vì, mấy ngày trước, anh có gửi đơn lên cấp trên xin phép được xuất ngoại, nên bây giờ họ đang họp gấp và cần anh đến đó.

Trong cuộc họp có các cấp lãnh đạo cao, bao gồm cả chỉ đạo viên và thầy của anh - Lương Quốc.

"Thiếu tướng Thẩm." Tống Miên đứng dậy, tư thế nghiêm trang, ưỡn n.g.ự.c chào kiểu quân đội.

Theo sau Thiếu tướng Thẩm là Thẩm Phiên, cô nhìn anh cười ngượng ngùng, gò má thoáng hồng.

Song đó, Tống Miên vẫn không để ý đến nụ cười của cô, cũng chẳng quan tâm vì sao cô lại xuất hiện ở đây.

Thiếu tướng ngồi xuống vị trí ở giữa. Trong phòng họp này, ông ta là người có chức cao nhất.

Vừa ngồi xuống, đã bắt đầu triển khai vấn đề.

Thiếu tướng Thẩm nói: "Đơn cậu trình lên tôi đã xem qua rồi, những lãnh đạo khác tôi cũng đã ngỏ ý nói với họ, bọn họ cũng đồng ý cho cậu xuất ngoại nhưng trên giấy tờ sẽ khai cậu đi sang nước C công tác. Còn nữa, cậu phải hoàn thành đợt kiểm tra thể lực và năng lực mới được thông qua. Như lần trước, thông tin của cậu đều sẽ được bảo mật tuyệt đối."

"Tôi đã rõ." Tống Miên nói.

Tống Miên thở phào trong lòng. Cứ ngỡ mọi chuyện đã xong xuôi.

Bỗng dưng, ông ta cười, đưa mắt nhìn sang cô con gái bên cạnh, vỗ nhẹ lên vai Thẩm Phiên, nói tiếp: "Lần này ngoại lệ một chút."

Tống Miên nhìn nụ cười của ông ta rồi nhìn sang Thẩm Phiên, cảm giác có gì đó không đúng, vẫn giữ thái độ điềm tĩnh hỏi: "Thiếu tướng, xin hỏi là chuyện gì?"

"Con gái của tôi cũng muốn tham gia cùng với cậu." ông ta ngỏ ý nói.

Tống Miên gần như khó chịu. Nét mặt lạnh tanh, nói rõ ràng thực trạng trên chiến trường mà anh đã từng trải qua:

"Nước A loạn lạc, nguy hiểm trùng trùng, sang bên đó sẽ mang thanh danh không tốt, mong Thiếu tướng suy sét lại."

Ông ta thở dài một hơi, giọng điệu bất lực tòng tâm: "Tôi cũng đã khuyên nó, nhưng nó cứ đòi sang đó, nó bảo có cậu đi cùng sẽ không có vấn đề gì lớn, nên tôi bấm bụng an tâm. Dù sao nó cũng là một nữ quân y, sang đấy cũng giúp ích được cho mọi người." ông ta đưa mắt nhìn Tống Miên, phó thác: "Thiếu tá Tống, không làm phiền cậu chứ?"

Đôi mắt ông ta vẫn không rời khỏi, chăm chú nhìn biểu cảm của Tống Miên, nét mặt mơ hồ như muốn nói *cậu dám từ chối thử xem? Xem tôi có cho phép cậu đi không, chỉ cần một người không đồng ý, tôi đố cậu ra khỏi đất nước này nửa bước*

Tống Miên hiểu rõ, chức vụ của ông ta lớn hơn anh, quyền hạn tức nhiên cũng sẽ cao hơn, nếu như anh không chấp nhận điều kiện này, ông ta nhất quyết sẽ không để anh đi.

Tống Miên bất lực tòng tâm, anh kín đáo thở dài một hơi, chỉ có thể nhẫn nhịn đồng ý.

"Được."

Quả là câu trả lời được ông ta kỳ vọng, liền bật cười nói: "Nhờ cậu chăm sóc Phiên Phiên nhà tôi, nó còn trẻ con lắm, ở nhà cứ hay nũng nịu với tôi miết, dù tính cách nó như vậy nhưng tài năng thì hơn người người. Chỉ mỗi tội là lớn thế này mà vẫn không vừa mắt ai, Phiên Phiên nhà tôi cứ hay nhắc đến cậu mãi thôi."

Thẩm Phiên cười bẽn lẽn, khẽ níu vạt áo ba mình, xấu hổ nhắc nhở: "Ba à!"



Ông ta cười phá lên.

Anh biết tâm tư của con gái Thiếu tướng Thẩm nhưng...

"Thật ngại quá Thiếu tướng Thẩm, tôi đã có bạn gái rồi." Giữa không gian hào hứng, anh thẳng thắn nói rõ, không kiêng kỵ bất kỳ điều gì. Không khí vốn nhộn nhịp, nhưng một câu khẳng định của anh đã làm cả căn phòng phải câm lặng.

Thẩm Phiên chấn động.

Nét mặt Thiếu tướng Thẩm nhăn lại, bày tỏ không vui và không hài lòng.

Cảm nhận không khí hơi ngột ngạt, đại tá Lương vội vàng gỡ rối cục diện: "Họp xong rồi cũng nên giải tán nhỉ, mọi người về thôi về thôi."


Vương Đình cũng tiếp tay phối hợp.

Thiếu tướng Thẩm hậm hực rời khỏi phòng họp, trước khi đi còn liếc Tống Miên một cái.

Cả phòng họp đều ra về, Tống Miên nghiêm chào từng người, thoáng chốc căn phòng cũng không còn được bao nhiêu người.

Anh xoay người định rời đi, cổ tay truyền đến dòng nhiệt ấm ấm, có người đang níu lấy. Nét mặt Tống Miên thoáng cái nhăn lại, anh quay đầu nhìn cô gái xinh đẹp ở phía sau, lạnh lùng gỡ từng khớp tay của người nọ, bộ dạng vô tâm nói: "Xin hỏi cô Thẩm còn có chuyện gì sao?"

Thẩm Phiên mím môi, âm thanh nghẹn ngào: "Lời anh vừa nói là thật sao Tống Miên?"

Cô tha thiết khẩn cầu, mong rằng lời nói của anh hoàn toàn là lời để lừa gạt.

Nhưng.

"Tôi còn có hẹn với bạn gái, nếu việc cô muốn hỏi là việc này, thì xin thứ lỗi, tôi không có nghĩa vụ phải chứng minh."

Nói rồi, anh hoàn toàn không để uất ức của Thẩm Phiên vào mắt, trực tiếp lướt qua cô, đi thẳng ra ngoài.

Trong họng vang ra tiếng nấc nghẹn ngào, Thẩm Phiên đã đem lòng yêu thầm Tống Miên đã bảy năm, kể từ lúc anh mười bảy tuổi gia nhập vào trường sĩ quan, cô đã để mắt anh từ lúc đó.

Chỉ tiếc rằng, Tống Miên ngoài việc học tập và rèn luyện ra thì chẳng có hứng thú với mấy việc yêu đương hẹn hò, cũng chẳng để tâm đến những trò mèo vặt đeo bám của cô. Cho đến khi, xảy ra chiến tranh, Thẩm Phiên nổ lực giành lấy thành tựu để tỏ tình, kết quả thì quá bi thảm, anh cái gì cũng không để vào mắt, ngay cả tình cảm đơn phương trôi qua bảy năm này cũng chẳng mải mai rung cảm.

"Tống Miên, em đã yêu thầm anh bảy năm rồi, không có cớ gì mà buông tay ngay lúc này."  

Tống Miên đưa điện thoại kề lên tai, tâm tình vui vẻ.

"Alo, bé Chi, anh đến nơi rồi."

Sơn Chi chạy vụt ra, lướt qua tấm kính, cô ngừng lại, xem lần cuối cùng trong gương, chải chuốt gọn gàng rồi mới rời đi.

Tống Miên kéo tay cô vào chiếc xe màu đen đậu bên đường.

Anh nhét chú gấu bông đã giặt giũ thơm tho vào lòng Sơn Chi: "Đây, của em đây."

Cô cười tủm tỉm, lộ ra vầng trăng khuyết trên đôi mắt, đây là điểm Tống Miên yêu thích nhất, như ánh trăng non của anh vậy.

"Tặng rồi là không đòi lại đó nha." Cô trêu chọc.

Anh thở dài bất đắc dĩ: "Nhìn anh nhỏ mọn vậy hả."  


Sơn Chi chu chu môi phản bác: "Không có mò~"

"Anh chở em tới siêu thị mua ít đồ, trời cũng bắt đầu nóng rồi."

Đi đường ba mươi phút đã tới siêu thị.

Tống Miên chạy xe vào hầm.

Hai người chọn chọn mua mua, xong rồi ghi địa chỉ giao hàng.

Lúc ra về, anh đột ngột kề môi cạnh tai cô, hỏi: "Sang nhà anh ở đi, anh hứa sẽ nuôi em mà."



Anh thật sự lo lắng, vào mùa hè rồi, thời tiết oi bức không chịu nổi, vậy mà anh mua cái gì cô cũng không chịu, miễn cưỡng chấp nhận những thứ lặt vặt như quần áo, dụng cụ nhà bếp, đồ ăn.

Tống Miên mang tâm trạng ê chề trong lòng rời khỏi siêu thị hoành tráng.

Vừa hay đúng lúc gặp người quen.

"Sơn Chi, lâu rồi không gặp. Cậu vẫn khoẻ chứ?"

Một giọng nói thập phần rạng rỡ vang lên.

Sơn Chi nghe thấy tên mình thì ngẩng đầu nhìn lên, ngay lập tức nhận ra, hào hứng nói: "Tần Dĩ Quan! Lâu rồi mới gặp lại cậu, mình khoẻ. Chuyện du học vẫn ổn chứ?"

"Mình vừa ra trường được mấy tháng, đang làm trong một công ty bất động sản."

Cô kinh ngạc, điệu bộ hâm mộ: "Cậu được đó nha, chúc mừng cậu, Dĩ Quan."

Tần Dĩ Quan cười cười, lúc này mới để ý anh chàng cao ráo có gương mặt điển trai tuấn tú bên cạnh Sơn Chi, dường như người đó không vui, hắc tuyến nổi đầy trên trán, còn có, ánh mắt như d.a.o không thiện chí chĩa thẳng vào phía mình. Tần Dĩ Quan nhìn Sơn Chi ngập ngừng hỏi: "Anh đây là..."

Tống Miên không đợi Sơn Chi lên tiếng, trực tiếp ôm lấy vai cô ghé sát vào, đôi mắt toé lửa cùng bộ mặt lạnh tanh, giọng nói không mấy thiện cảm nói: "Bạn trai của Sơn Chi, Tống Miên."

Hành động của anh chính là công khai đánh dấu chủ quyền.

Tần Dĩ Quan hơi đứng hình, mấy giây sau mới bừng tỉnh, cười gượng nói: "Hân hạnh được làm quen, xin tự giới thiệu tôi là Tần Dĩ Quan, là thanh mai trúc mã hồi nhỏ của Sơn Chi."

Bốn từ "thanh mai trúc mã" đập vào thính giác của anh thật chói tai gai mắt.

Dù khó chịu nhưng bộ mặt lạnh tanh đó vẫn y xì như cũ, vài giọt mồ hôi trên trán Sơn Chi khẽ rơi.

Cô biết, bình giấm siêu to này đang phát huy mùi chua lè nồng nặc của mình.

Trong lòng Sơn Chi cũng hải hùng vô cùng, vội vàng nói: "Bạn trai nhà mình hơi hướng nội, không thích nói chuyện cho lắm."

Tống Miên: "Anh vừa nói chuyện rồi còn gì?"  

Sơn Chi: "..." Đại ca à, em biết lỗi rồi, là do em không để ý.

Cô cười lúng túng, vừa nói vừa kéo tay Tống Miên: "Bọn mình còn có việc, đi trước nhé."

Chuyện sẽ không có gì nếu như bốn từ thanh mai trúc mã kia không xuất hiện, vốn dĩ anh không có khó chịu về việc bên cạnh cô xuất hiện thêm một người đàn ông. Bởi vì, anh đã biết rõ tính cách của cô nhóc nhà mình, nhưng chính vì bốn từ đó khiến anh có ý thù địch với Tần Dĩ Quan.

Tần Dĩ Quan khẽ nói: "Bác trai có bảo mình sang nhà ăn một bữa, vừa hay bác gái và chị gái của cậu cũng vào siêu thị này mua chút đồ đó, mình có lái xe đưa họ đến đây, Sơn Chi cậu về cùng mình không?"

Sự việc Sơn Chi bị từ mặt xảy ra khi Tần Dĩ Quan đi du học, cho nên cậu chẳng biết gì, vẫn vô tư cho rằng cô là nhị tiểu thư Sơn gia, nhưng sự thật thì thật bi ai.

Sơn Chi vừa định từ chối, phía sau có người gọi Tần Dĩ Quan.

Cậu cười rực rỡ, vẩy tay: "Bác gái, chị Hương, thật đúng lúc, Sơn Chi cũng ở đây này."

Tấm lưng Sơn Chi cứng đờ.

Tống Miên nhận ra rõ sự căng thẳng trong lòng cô, anh kéo cô tới bên cạnh, ôm chặt bả vai cô dí sát vào n.g.ự.c mình như một cách công khai bảo vệ.

Sơn Hương vừa nhìn thấy đã tức tối trừng mắt, hậm hực đi tới. Trên tay hai người cầm mấy túi lớn nhỏ, Tần Dĩ Quan liền đưa tay nhận lấy.

"Vừa hay gặp Sơn Chi ở đây nên con định chở cô ấy về luôn."

Nét mặt bà Sơn cứng lại, nhìn Sơn Chi có chút khó xử pha lẫn không vừa mắt. Sơn gia đã từ mặt Sơn Chi từ lâu, chuyện này chưa đồn ra ngoài nhưng nếu để Tần Dĩ Quan biết, chắc chắn ông Tần cũng sẽ biết, dù sao ông Tần vô cùng thích Sơn Chi, hai đứa nó lại là thanh mai trúc mã. Nhà họ Tần có gia thế rất hiển hách, nếu để ông Tần biết, không biết nhà họ Sơn bọn họ giấu mặt vào đâu.

Sơn Hương đứng bên cạnh mẹ mình, không đặt câu nói của Tần Dĩ Quan vào tâm mà rối rắm suy nghĩ đại cuộc giống mẹ mình. Trong mắt cô ta chỉ có Tống Miên, trong ánh mắt cháy lên ngọn lửa chiếm hữu rất rõ ràng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ là cướp Tống Miên về tay càng nhanh càng tốt.

Cô ta ghé sát lỗ tai bà Sơn thầm thì: "Mẹ, cái người lần trước ở buổi xem mắt cũng ở đây."

Bà Sơn nhìn qua, quả thật là người đó.

Cô ta nói thêm vào: "Lần trước con cũng đã kể với mẹ rồi. Bây giờ mẹ bảo Sơn Chi sang nhà chính đi, thế nào anh ấy cũng theo, con rất thích anh ấy. Mẹ ơi, mẹ có thể tạo cơ hội cho con gái không?"