Anh nhìn Sơn Chi, thấp giọng hỏi: "Lần này đi rất nguy hiểm, em không sợ hả?"
"Ừm, không sợ." Cô không hiểu bản thân bị làm sao, nghĩ đến việc trên đường làm nhiệm vụ chỉ cần có anh bên cạnh là an tâm hẳn, cô không sợ gì cả.
Sơn Chi vừa quay người chuẩn bị rời đi, cổ tay đột ngột bị nắm kéo lại, trái tim cô cũng vì hành động này mà đập nhanh hơn mấy nhịp, hơi ấm ở cổ tay làm gò má ửng đỏ.
Lắp bắp thốt lên: "Còn, còn có chuyện gì sao?"
Nhận ra động tác này có phần không thích hợp, Tống Miên lúng túng mất tự nhiên buông tay, vòng tay ra sau lưng khẽ nắm chặt lại: "Em có sợ khi đi cùng chúng tôi không?"
Thì ra là vấn đề này.
"Chẳng hạn như tôi sẽ bỏ rơi em giữa đường." nghe thôi là biết trêu chọc người ta rồi.
Cô dẫu môi, đối với câu hỏi kia thì rất nghiêm túc suy nghĩ, trong mắt Sơn Chi có gì đó gọi là tin tưởng tuyệt đối, cô vô tư nhìn anh không ngại biểu lộ cảm xúc khác lạ trên gương mặt, bình thản trả lời: "Tôi tin anh sẽ bảo vệ tôi an toàn mà."
Tống Miên bất chợt bị cô làm ngẩn ngơ, anh "Hửm?" một tiếng.
Sơn Chi biết mình vừa lỡ miệng nói tiếng lòng, luống cuống sửa lời: "Ý, ý tôi là các anh sẽ bảo vệ chúng tôi thật an toàn, mọi người đã đảm bảo rồi."
Tống Miên nửa tin nửa ngờ, chỉ "Ừm" một tiếng.
Thấy người nọ cứ nhìn mình đầy đa nghi, da mặt Sơn Chi có chút mỏng manh, cho nên viện cớ rồi lạch bạch chạy ngay.
Thời gian thoáng chốc thôi đưa, Sơn Chi đã ở đây được một tháng lẻ mười hai ngày. Bernice đang thực hiện nhiệm vụ, bọn họ phân tán về phía huyện KyO dẹp loạn những tên phản quốc rồi sang phía Nam tuần tra cũng hơn nửa tháng rồi. Sơn Chi nghĩ, phía Nam kia cũng có nhiều rắc rối cho nên bọn họ mới mất nhiều thời gian như vậy, đến giờ vẫn chưa gặp lại.
Cô sống ở đây từ khi lạ lẫm giấc ngủ đến quen thuộc như nhà. Đối với cô, mỗi bữa cơm thiếu hụt, một tuần gội đầu một lần dần trở nên bình thường, sinh hoạt cũng dễ dàng hơn trước, sống ở đây mới biết cái khổ cái khó khăn vất vả và khan hiếm, cho nên sẽ học được cách trân trọng mọi thứ dù là nhỏ nhặt nhất.
Một điều mới lạ mà Sơn Chi ngộ ra đó là Rosy không còn gây khó dễ với cô nữa. Có một lần cậu nhóc Silas trở về căn cứ lấy đồ, cậu ngây ngô hoạt bát tán dóc với cô đôi ba câu. Với tính tình nhiệt huyết hăng hái đó thì cậu có lỡ miệng tiết lộ một chút đôi lời. Cậu nói "Đội trưởng Song cũng thật ưu ái chị nha, trước lúc lên đường sang huyện KyO còn gặp riêng cô bác sĩ lần trước bắt nạt chị, hù doạ người ta đến khóc bù lu bù loa. Ha ha ha, lần đầu tiên em thấy phong thái bắt nạt con gái của anh ấy lại ngầu đến như vậy, em cảm thấy rất hả hê luôn đó."
Lúc đó phản ứng cô như thế nào?
Lòng ngập đầy hương vị ấm áp cùng vị ngọt của kẹo.
Không hiểu tại sao cô lại rất muốn gặp Tống Miên, nửa tháng trôi qua thực sự có chút...
Nhớ.
Nhớ chàng trai ngũ quan tuấn tú lạnh lùng, khoác lên mình bộ quân phục rằn ri uy nghiêm oai phong, đôi mắt đen láy sắc lạnh có thể làm người ta sởn gai ốc, khoé môi hơi gương cao, là loại phong thái tự tin quyết đoán khiến người khác nhìn vào liền tín nhiệm, ấn tượng sâu sắc.
Nghĩ đến anh, tim Sơn Chi bỗng đập liên hồi, cô đặt tay lên ngực, bất giác thở nặng nề, cắn cắn môi.
Cô nhớ đến thời cấp ba năm lớp mười một, quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp của mình.
Giờ giải lao của tiết thể dục, Sơn Chi vừa từ chối bạn nam thứ ba trong ngày đến tỏ tình, sắc mặt rạng rỡ, từ ngữ khéo léo, không làm người khác phải mất mặt, cô bạn thân An Khanh Khanh kéo tay cô, phấn khởi nói: "Chi Chi, cậu thật không có cảm tình với một bạn nam nào sao?"
"Nhìn đi, nếu từ đầu năm tới giờ thì chắc là hơn mười người rồi."
Sơn Chi lắc đầu, mồ hôi lã chã hai bên thái dương vương vấn, vì trời nóng mà khuôn mặt đỏ bừng, diễm lệ thu hút ánh nhìn.
"Tớ chỉ tập trung vào việc học, không yêu đương."
Đúng, đó chính là câu thần chú của những học sinh gương mẫu tiêu biểu.
An Khanh Khanh thở dài trong vô vọng, vỗ lên vai cô mấy cái.
Sơn Chi bỗng dưng nổi lên hứng thú, tò mò hỏi:
"Khanh Khanh, cảm giác thích một người là như thế nào?"
An Khanh Khanh đã từng cảm mến một đàn anh khối trên, cho nên đối với câu hỏi này vô cùng hứng thú. Hai mắt bừng sáng lấp lánh, gương mặt cũng vô cùng lão luyện và tinh nghịch, như bắt gặp một người có cùng hệ với mình.
Cô ấy bắt đầu thuyết trình: "Là tim đập mạnh đến mức muốn rơi ra ấy, chỉ khi nhìn thấy thôi là tự dưng hồi hộp mà rất vui vẻ mong chờ, mặt vừa đỏ bừng vừa nóng hổi như nhiệt độ hấp bánh bao vậy á. Đấy là cảm giác ngượng ngùng nhưng rất phấn khởi. Chính là cảm giác đó, chúng ta có thể kiểm soát được cảm xúc nhưng không kiểm soát được trái tim mình đâu Chi Chi."
Chính là thế, hiện tại Sơn Chi rất mong ngóng dáng hình kia.
Nghĩ đến gương mặt nghiêm nghị cùng nụ cười dưới ánh trăng của anh, giọng nói khàn khàn mang chút trêu ghẹo không ngừng vang lên bên tai, bất giác tim đập nhanh mấy hồi, từ cổ họng đến tai đều dần lan đỏ, khoé môi cũng gương lên một độ cong hoàn mỹ.
Trong lòng cơ hồ dân lên nỗi hoảng loạn thấp thỏm.
Hình như cô biết thích rồi.
Thích Tống Miên...
Hai má Sơn Chi đỏ hây hây, trông sao cũng đáng yêu e lệ. Cô dùng lực hơi mạnh vỗ mấy cái lên mặt mình, nhưng dùng cách nào cũng không thể kéo ý nghĩ kia ra khỏi đầu.
Ba ngày trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, đó là một buổi sáng đầy mát mẻ, không nóng bức như lúc cô đến, mà nghe đâu là gần hai tháng nữa sẽ đến Tết. Sơn Chi bỗng thẩn thờ, không biết nước A như thế nào, ba mẹ có khoẻ không? Có nhớ đến việc hai người có một cô con gái này không? Mấy năm rồi, cô không có về Sơn gia, chắc hẳn là mọi người cũng quên đi một Sơn Chi thất bại làm họ thất vọng. Dù sao ba mẹ Sơn cũng có một cô con gái lớn và một con trai út, mất đi một Sơn Chi cũng như là mất một cọng tóc ngứa mà thôi.
Một tiếng động vang lên cực kỳ lớn, đánh gãy dòng suy nghĩ miên man của Sơn Chi. Tiếng động đinh tai nhức óc, tim cũng vì thế mà giật nảy lên rồi đập rất nhanh.
Phía trước cách căn cứ tầm năm mươi mét, quang cảnh mù mịt cát bụi, như bão táp phong ba nổi lên. Nhận được tín hiệu nguy hiểm, mọi người tức tốc chạy đi, những bộ quân phục nhanh chóng ùa ra, trên tay không quên mang theo súng, dù những binh sĩ bị thương chưa hồi phục, chỉ cần phía trước có động tĩnh bọn họ vẫn mang tinh thần vì nước vì dân vì sinh mệnh của mọi người mà bật chế độ sẵn sàng nghênh chiến.
Lòng Sơn Chi rơi thẳng xuống vực sâu, quang cảnh trước mắt làm cô không khỏi kinh hồn bạt vía. Làm sao bọn phản động kia lại dám cho nổ b.o.m ở gần căn cứ của Bernice và quân chính phủ như thế được chứ?
Mặc dù Tống Miên đã đi về phía Nam, nhưng vẫn còn một số đội của Bernice ở lại để đảm bảo chu toàn khu vực đó.
Bọn chúng đúng là không sợ, trực tiếp đến khiêu khích sao?
Khai chiến ngay tại nơi này là điều khiến Sơn Chi không lường trước được, trong trạm mọi người nhốn nháo chạy loạn khắp nơi để tìm chỗ ẩn nấp, kêu ca ầm ĩ cùng một loạt bước chân vội vã. Nhanh chóng đeo hộp cứu thương lên, từ lầu hai chạy xuống trong trạng thái cố gắng bình tĩnh. Cô hoà theo dòng người chen lấn, muốn tìm đến Tô Tiểu Mai.
Tô Tiểu Mai bên kia cũng đang gào thét kêu tên Sơn Chi, nhưng người người đông nghịch, cơ thể bị xô nghiêng ngả, té ngã rồi đứng lên. Sơn Chi cũng bị chèn ép, dáng người mảnh mai nhỏ nhắn bị một cơ thể cao to đụng phải, cả người ngã lăn xuống sàn, người đông quá, bọn họ không phát hiện có người bị ngã cứ thế mà gấp gáp chạy trốn, bàn tay Sơn Chi bị giẫm đến đau điếng, cô chật vật đứng dậy, ổn định thân thể, ôm bàn tay bị giẫm đến tím tái xước xát, hoảng hốt tìm bạn, vành mắt không kiềm được đỏ hoe.
Cô lo lắng cho cô bạn của mình, cô ấy là một trong số ít đồng hương của cô ở tại nơi đất khách quê người này.
Tô Tiểu Mai vừa mới thoát khỏi đám đông, bắt gặp Sơn Chi đứng bên cạnh chân cầu thang, gấp rút chạy qua.
Thở hổn hển, lật người Sơn Chi, không giấu nổi lo lắng hỏi han: "Sơn Chi mình tìm cậu nãy giờ, bị sao thế, tay làm sao rồi?"
Cô ấy bắt lấy tay cô kéo qua, một mảnh màu tím in trên mu bàn tay trắng ngần.
Sơn Chi rụt tay lại lắc đầu, giọng điệu trở nên gấp gáp: "Không sao, chúng ta mau đi thôi."
Hai người đi vòng ra sau trạm y tế, mọi người cũng ẩn náu ở đó. Nơi này bị b.o.m nổ đến hoang tàn, chỉ có bờ tường lạnh lẽo của trạm mới là nơi khiến họ có thể trông cậy vào.
Trong lòng Sơn Chi dâng lên một cỗ hy vọng. Mong rằng sẽ thấy được hình dáng Tống Miên trở về.
Nơi này nhiều người quá, nép mình vào sát bờ tường, đôi mắt không ngừng cảnh giác dò xét diễn biến xung quanh. Trước cửa trạm có quân nhân đang hiệp lực ra sức chiến đấu để bảo vệ tình nguyện viên bên trong, bọn họ chỉ cần trốn ở đây là an toàn. Đằng xa, một anh lính đang chật vật trường bò, cơ hồ Sơn Chi thấy được bụng người kia đang chảy máu, chân cũng nhấc không nổi, chắc chắn chân cũng đang bị thương, vài chỗ trên người còn đang quấn đầy băng gạc, vết thương cũ chưa lành đã xuất hiện hàng loạt vết thương mới.
Người kia núp ở sau một nhà kho, chỉ còn sót lại một phân nửa bờ tường và đóng gạch nát bên cạnh. Gương mặt dính đầy bụi bẩn và m.á.u tươi đỏ thẫm, cắn răng chịu đau, gạc cần lên đạn, tập trung quan sát xung quanh.
Không suy nghĩ nhiều, cô khom lưng hạ thấp người, ôm lấy hộp cứu thương lòm còm chạy nhanh về hướng anh lính kia.
"Hey, are you okay?" [Này, anh ổn không?]
Người nọ cũng bất ngờ, tay đang cầm s.ú.n.g hơi nghiêng.
"I'm okay." [Tôi ổn.] binh sĩ kia không khỏi bất ngờ hỏi: "Sao cô lại ở đây, mau đi trốn đi, bọn nó có hơn hai mươi tên, chỗ này không an toàn, cô mau chạy nhanh đi!"
Trong lúc binh sĩ nói, Sơn Chi đã lấy ra băng gạc, tiến hành sơ cứu.
"Tôi băng bó cho anh xong sẽ đi ngay."
Dù sao chỗ này cũng là chỗ khuất, việc băng bó cũng rất nhanh, ngăn m.á.u chảy ra mới là việc quan trọng.
Cô vừa cài lại đầu băng gạc, ngay sau đó là một tiếng vang lên thật lớn, liên tiếp, là những uy lực kinh người của lựu đạn.
Binh sĩ kia theo bản năng ôm đầu cô gục xuống bao bọc trong lòng ngực, giúp cô đỡ những viên đá nổ tung toé vô tình đập trúng, xoay người cầm lấy s.ú.n.g sau đó là một làn đạn được phóng thích đáp trả phía đối diện.
Cả người cô toàn cát bụi, mặt cũng lấm lem, tiếng đạn quá lớn, cô bịt chặt hai lỗ tai, nhắm chặt mắt.
"Cô đi mau đi, nhanh!" người nọ gấp gáp lớn tiếng thúc giục. Sơn Chi không nán lại, đeo hộp cứu thương lên, tư thế đã chuẩn bị.
Màn trời tung toé khói bụi cát bay vẫn không ngừng diễn ra, cơn gió ào ạt lướt tới, trong không khí không chỉ có mùi đất cát mà còn có mùi m.á.u tanh.
Một loạt tiếng xe máy ầm ầm đổ về, tiếng xe này chỉ thuộc về Bernice. Cát bay mù mịt, quang cảnh hoang tàn lại càng thêm hoang tàn, mùi m.á.u tươi sộc lên mũi thật khó ngửi. Tống Miên vứt xe bên lề đường, s.ú.n.g vác trên lưng từ khi nào đã được anh cầm trên tay. Hai chân nhanh nhẹn nhún nhảy, vượt qua hàng loạt trở ngại, chọn một vị trí tốt chính là trên cao, anh và hai ba chiến hữu đi lên sân thượng, địa hình tuy nghiêng ngả không bằng phẳng nhưng thân hình Tống Miên vô cùng vững chắc, một chân đạp vào góc để giữ lấy thăng bằng, kéo lấy hai chân giá s.ú.n.g đặt s.ú.n.g một bên, tì cán vào bên vai phải, nghiêng đầu nhìn vào ống nhòm, nửa khuôn mặt bị che bởi mặt nạ vải chỉ chừa lại đôi mắt với tầm nhìn lạnh lùng căm phẫn.
Ngón tay không ngừng thi nhau kéo lấy, hành động dứt khoát và quả quyết. Đồng tử ác liệt đã nói lên phần nào thù hận trong lòng Tống Miên.
Chỉ với hai mươi tên mà trong phút chốc đã đem nơi này trở thành cánh đồng hoang. Tiếng nổ không ngừng ầm đùng xung quanh, rất khó để hạ mục tiêu, Tống Miên chỉ còn cách dốc hết sức lực, thấy một người g.i.ế.c một người.
Việc lựa chọn vị trí vô cùng quan trọng, sau khi đổi vài hướng cuối cùng cũng đã có tầm nhìn bao quát hơn. Vừa thấy một cái đầu lấp ló, không thừa một giây anh bóp còi, hạ thủ cũng nhanh nhẹn.
Đạn cứ được đà mà xuất kích.
Trong lúc nhắm b.ắ.n hầu như chưa từng lệch, đạn xuyên qua tim, đầu, vô cùng chuẩn, cho thấy Tống Miên đã rèn luyện chăm chỉ như thế nào mới đạt được trình độ như bây giờ.
Trải qua hơn bốn mươi phút chiến đấu, trời êm gió lặng, cuộc chiến đã hết một phần. Tống Miên chóng tay đứng dậy, thu s.ú.n.g vác chéo ra sau vai, hai tay bám vào tường trèo xuống. Đôi mắt anh lạnh lùng nhìn t.h.i t.h.ể của những người lính và một số người dân, chỉ nhìn một lần không dám nhìn lần hai.
Nghe tin bọn chúng cho nổ tung nơi căn cứ, bọn họ tức tốc lái xe về nhưng vẫn là quá muộn màng.
Thứ để lại sau cuộc chiến là t.h.i t.h.ể nát tan, quang cảnh bị tàn phá không thể khắc nghiệt hơn, không chỉ thế mà nơi này dần lưu nhiều nước mắt đau thương.
"Hai mươi chiến sĩ hy sinh, mười lăm người dân thiệt mạng, có năm người tình nguyện bị thương nặng."
Dây thần kinh Tống Miên căng ra: "Tại sao bị thương?"
Clinton nói: "Do tường sụp đổ, bị đè lên."
Alan vội vàng chạy đến, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng: "Song, mau qua bên kia, có người bị cài b.o.m vào người."