Tống Miên vừa quan sát vừa chờ đợi cô hồi đáp, nhưng mãi vẫn không nghe thấy tiếng, anh tò mò cúi đầu rũ mắt.
Má đỏ hây hây, vẻ mặt thất thần, Tống Miên lại nhìn xuống, yết hầu khẽ trượt, ở nơi mềm mại đang dán chặt vào n.g.ự.c anh.
Sơn Chi bắt gặp ánh mắt thản hốt, cô cũng nhìn xuống, sau đó cả hai đều mất tự nhiên tránh né ánh mắt của nhau. Vòng tay cũng nới lỏng, giọng Tống Miên vừa khàn vừa bối rối.
"Em núp sau lưng tôi, đừng nhích người quá xa."
*Đoàng*
Tống Miên lấy s.ú.n.g sau lưng lên, tư thế sẵn sàng chiến đấu.
"Em chịu khó một chút, nghe thấy tiếng súng, bên đội tuần tra sẽ đến đây ngay."
Bàn tay Sơn Chi cách vạt áo Tống Miên năm centimet liền chần chừ, nhìn tấm lưng rộng lớn của anh, nhìn cách anh bảo vệ cô, trong lòng có những suy nghĩ vô cùng khó hiểu.
Sơn Chi hạ quyết tâm nắm lấy, ngón tay siết chặt, khẽ đáp: "Ừm."
Tiếng chân xoạt xoạt tiến gần, đôi mắt sâu thẳm không đáy nghiêng đầu nhắm bắn.
"Mẹ nó, chạy đi đâu được chứ?"
Chỉ có một tên.
Trước khi hắn đến quá gần, Tống Miên bóp còi, tên kia chỉ vừa trợn mắt đã c.h.ế.t dưới nòng s.ú.n.g của anh, ánh mắt hắn vừa kinh ngạc vừa căm phẫn.
"Bên này, tao vừa nghe tiếng súng, không giống với s.ú.n.g chúng ta dùng, qua bên kia lục soát cho tao."
Thính giác của Tống Miên vô cùng tốt, bước chân loạn xạ như vậy, chắc chắn là cỡ gần một chục tên, vừa mang xác tên kia đem giấu liền quay lại chỗ Sơn Chi núp, anh quay mặt sang nhìn Sơn Chi đang sợ đến tái măt. Nghiêm mặt nói: "Sơn Chi, em đừng sợ, sẽ không sao đâu."
Dù tình hình căng thẳng như thế nào, Tống Miên vẫn dùng giọng nói trầm ấm của mình trấn an Sơn Chi.
"Bọn chúng tới rồi, tới rồi, tôi nghe thấy có tiếng chân rất gần." ngay cả Sơn Chi cũng nghe được tiếng chân, anh chắc chắn bọn chúng đang càng gần.
Nắm lấy bờ vai mảnh khảnh của cô, đôi mắt hai người đối diện nhau, trong mắt anh đầy sự kiên định, ngọn lửa dũng cảm bùng cháy, không một chút lo sợ nào.
Bỗng dưng một luồng nhiệt dũng mãnh khiến Sơn Chi bừng tỉnh không còn chút sợ hãi nào, ngay cả cơn run rẩy cũng tản bớt.
"Không sợ nữa." cô lau nước mắt còn đọng trên mi, quật cường nhìn Tống Miên.
Tống Miên gật đầu, quay người nâng s.ú.n.g trên tay lên.
"Khi bọn chúng đến, tôi làm bia đỡ đạn cho em."
Ngay khi anh dứt lời khoảng chừng năm giây, một trận bổ nhào ập tới, ngay cả Tống Miên cũng kinh ngạc. Hai tay Sơn Chi vòng qua, ôm trọn thắt lưng người đàn ông, đầu cọ cọ, giọng nói nghẹn ngào: "Tống Miên, anh phải bảo vệ em."
"Được, tôi bảo vệ em."
Giờ khắc này Sơn Chi vô cùng ỷ lại, nước mắt khẽ rơi: "Anh rõ ràng nói không thích em nhưng lại luôn muốn bảo vệ em, Tống Miên, rốt cuộc anh có thích em không?"
Tống Miên bị hỏi liền cứng ngắc, âm thanh trách cứ hờn dỗi lại nghẹn ngào không ngừng vang lên bên tai.
"Tôi không thích em, nhưng tôi sẽ dùng tín mạng của mình để bảo vệ em."
"Vì sao không thích em, là do em chưa đủ tư cách hay là vì em không xinh đẹp?" cô tức tưởi nói.
"Sơn Chi, người không đủ tư cách là tôi. Còn nữa, trên đời này, tôi chỉ thấy mỗi em là xinh đẹp nhất."
Sơn Chi thút thít, ở tim bị xé toạc, thật nhói.
"Sao anh lại nhẫn tâm đối xử với em như vậy chứ."
Trong lòng Tống Miên run lên, bóp còi, b.ắ.n c.h.ế.t một tên: "Tôi phải nhẫn tâm thì em mới hạnh phúc, như vậy thì thật sự rất đáng mà."
*Đoàng*
*Đoàng*
*Đoàng*
Bọn chúng bắt đầu nổ s.ú.n.g đáp trả, mồm thì tuôn lời chửi bới.
Lại một tên ngã xuống, bên tai Sơn Chi chỉ ù ù hoàn toàn không nghe được câu trả lời của Tống Miên, phía sau ôm chầm tấm lưng rộng lớn, chôn mặt sâu vào, nhắm nghiền đôi mắt, Sơn Chi như sam mà bám trên lưng anh.
Tống Miên b.ắ.n c.h.ế.t được năm tên mà bọn chúng vẫn chưa biết được anh ẩn nấp ở đâu. Khoé môi cong lên đầy khinh bỉ, kỹ thuật này chắc chắn là bọn phản quốc chứ không phải bọn khủng bố. Anh đã từng giao đấu với bọn khủng bố, biết rõ kỹ thuật đường lối nên phân biệt phản quốc và khủng bố vô cùng rõ ràng. Đợi đến khi tiêu diệt hết mười tên, Tống Miên vẫn chưa thể lơ là mà dùng thị giác quan sát xung quanh thật cặn kẽ mới ra ngoài.
Vừa mới nhóm người, vật thể trên lưng đã ghìm chặt kéo người anh lại, Tống Miên bị quật ngã xuống, cụp mắt nhìn đôi tay không ngừng ôm chặt ngang hông mình. Anh dịu giọng như dỗ dành: "Sơn Chi không sao rồi, bọn chúng đầu thai hết rồi."
Lúc này cô mới ngẩng đầu lên, cánh mi vẫn còn run run, mặt mũi tèm lem, trông vừa đáng yêu lại vừa đáng thương. Tống Miên đau lòng, dùng ống tay áo sạch quệt đi nước mắt trên mặt cô, nước mắt lẫn bùn đất đều nằm trên ống tay áo.
Trên mặt Tống Miên có vết máu, Sơn Chi liền hốt hoảng bò dậy, nghẹn ngào nói: "Anh bị thương rồi."
Anh trấn an: "Không có việc gì, vết thương ngoài da thôi."
Ban nãy né viên đạn kia, không trúng nhưng bị xoẹt qua, để lại vết xước không dài trên mặt.
Ngón tay Sơn Chi mơn mởn quanh vết thương, cô nôn nóng nói: "Đi về, về em băng bó cho anh."
"Ừm." Ánh mắt tĩnh lặng không động, chăm chú nhìn từng cử chỉ của Sơn Chi, anh nói: "Sau này tôi dạy em b.ắ.n súng."
Sơn Chi sửng sốt, cho rằng anh đang nói đùa.
"Em không biết bắn."
"Không biết thì phải học, phòng trừ vạn nhất em có thể bảo vệ bản thân mình."
"Em không muốn chỉ bảo vệ mình." Sơn Chi nhìn anh: "Em muốn bảo vệ cả anh."
Gương mặt Tống Miên thoáng khựng lại, sau đó lại cười khẽ: "Thân là lính b.ắ.n tỉa giỏi nhất của Burnice mà lại bị một cô gái nhỏ đứng ra bảo kê, đám người Clinton nghe xong chắc cười răng rụng đầy đất quá."
Sơn Chi biết mình không có khả năng cao siêu đó, bị anh trêu liền đỏ mặt ngượng ngùng cắn môi.
"Đi thôi."
Hai người đi ra khỏi bụi cỏ um tùm, có tiếng xe và tiếng chân, Sơn Chi cảnh giác nhìn xung quanh, lại nghe Tống Miên cất giọng: "Yên tâm, là quân chính phủ đến."
Trải qua một trận kinh hoàng hú hồn bạt vía, Sơn Chi cũng đã rút ra bài học nhớ đời. Sau này cô không dám đi lung tung nữa, chỉ giúp đỡ khi cô có khả năng mà thôi. Trong lúc chạy trốn, cô hoàn toàn không để tâm đến bề ngoài của mình, bây giờ ổn định lại rồi, chỉ biết cúi đầu niết vạc áo, xấu hổ trước vẻ chật vật của mình, sao lần nào gặp Tống Miên cô cũng trông trạng thái lấm lem xấu xí thế này.
Trong lúc Sơn Chi rầu khóc, Tống Miên đã bàn giao nhiệm vụ cho quân chính phủ dọn dẹp tàn cuộc. Trở lại bên cạnh, Tống Miên tự nhiên kéo tay cô đi một mạch.
Con đường rừng này vô cùng gian nan nguy hiểm, quanh co trắc trở, muốn trở về căn cứ phải đi qua cái hào, còn không muốn đi qua cái hào phải đi đường khác vô cùng xa.
Nhìn cái hào vừa dài vừa cao, Tống Miên chỉ cau mày chứ không nói. Sơn Chi mơ mơ màng màng bị ôm lấy, cô chỉ kịp "a" một tiếng rồi im bặt. Xoay người lấy đà, chân dài của Tống Miên lấy đà rồi bật nhảy, cú nhảy đẹp mắt đã thành công đáp sang bên đường kia mà không cần phải trèo từ hào lên.
Tống Miên kêu một binh sĩ văng túi xách qua. Anh giương cao cánh tay rắn chắt có da thịt, vững vàng tiếp nhận được túi đựng mười quả l.ự.u đ.ạ.n kia, động tác vô cùng đẹp mắt mà đem túi b.o.m rời đi.
Sơn Chi rời đi khi trời còn sương sớm, lúc trở về mặt trời đã lên đỉnh.
Chói loá, nóng bức.
"Đây, cơm của em." Tống Miên đặt bát cơm nóng lên tảng đá to thay cho bàn gỗ. Trên gương mặt cương nghị cứng rắn dán một miếng băng dán màu trắng, lông mi dài rũ xuống, biểu lộ cảm xúc trong mắt đầy phức tạp nhìn cô.
Sơn Chi rụt cổ, biết rõ bản thân đã gây nên lỗi lầm to lớn. Giọng nói trong miệng truyền ra bên ngoài lí nhí: "Em, em xin lỗi, em không biết địa hình ở đây còn đi lung tung, mang lại cho các anh phiền phức lớn như vậy, thật xin lỗi."
Cái bộ dạng này của Sơn Chi, Tống Miên hà hơi: "Em lập công lớn còn xin lỗi cái gì, phải nên cám ơn em mới đúng." Anh còn cười một cái, lộ ra tám cái răng trắng tinh.
Nụ cười của Tống Miên rất đẹp, tựa như ánh mặt trời, hấp dẫn chói mắt rất dễ khiến người khác chú ý, lại thêm vẻ đẹp trai tuấn tú, khiến người khác đều ấn tượng sâu sắc.
Sơn Chi đã gặp qua rất nhiều người, nhưng để lại ấn tượng và thu hút chỉ có Tống Miên, trên gương mặt đầy hơi thở mạnh mẽ ấy, chiếc mũi cao và đôi mắt sâu hun hút của anh lại hiếm thấy lạ thường, nụ cười của anh đặc biệt đẹp nhưng nó xuất hiện rất hiếm hoi.
Đến khi ánh mắt của Tống Miên nhìn chằm chằm, cô mới thản thốt hoàn hồn, không tự nhiên đáp: "Lấy công chuộc tội."
Tống Miên ngồi đối diện, thân hình cao lớn vừa ngồi xuống đã khiến không gian trở nên chật hẹp, đặc biệt là đôi chân dài miên man.
"Ăn đi, đồ ăn nguội cả rồi, chỉ có ở đây mới được ăn ngon, khi nhiệm vụ bắt đầu, em gặm lương khô đến chán đấy." Vừa nói tay vừa miệt mài gấp hết thịt luộc của mình bỏ vào bát cơm của cô.
Thấy hành động của anh, Sơn Chi ngăn cản cũng không kịp, tay chân anh nhanh nhẹn, chỉ đành mở to đôi mắt tròn xoe bất lực nhìn bát cơm đầy ấp đồ ngon. Mà nhìn lại, bát cơm của Tống Miên chỉ có cơm nóng và hai ba miếng cải xào, đơn giản đến mủi lòng.
Mũi cô nóng lên, vội gấp trả lại thì chủ nhân của bát cơm đã né tránh. Tay cầm đũa lơ lửng trên không trung, Sơn Chi nói: "Bao nhiêu đây em ăn không hết."
Tống Miên nhai cơm trong miệng xong mới đáp: "Ăn không hết cũng phải ăn hết."
Cố chấp!
Sơn Chi cố hết sức có thể để khuyên: "Nhưng mà đồ ăn lấp hết cơm rồi, em có thói quen ăn cơm trước mới ăn đồ ăn sau."
Tống Miên lùa cơm hết vào miệng, đem ngụm cơm cuối cùng chậm rãi nuốt xuống, hơi nhíu mày, nói: "Sao mà lắm luật thế không biết."
Nói thì nói nhưng vẫn chiều theo ý cô, anh đi rửa sạch bát của mình liền quay trở lại, đáp ứng ý của Sơn Chi, mang đồ ăn gấp vào bát sạch rồi đẩy trước mặt cô. Trước khi đợi Sơn Chi nài nỉ, anh còn cố ý làm mặt hung dữ, ngón tay trỏ thon dài chỉ vào bát cơm, đe doạ nói: "Ăn cho hết, không ăn hết là cho đứng chào cờ. Ở quân đội, hạt cơm là điều vô giá cũng là điều xa xỉ nhất đó."
Sơn Chi đành cặm cụi ăn, ăn hết cơm nhưng đồ ăn quả thực nhiều, ngẩng đầu, đưa đôi mắt ủy khuất long lanh nhìn anh, giọng như mếu máu: "Tống Miên, ăn không nổi nữa rồi, thật đấy."
Còn muốn đe doạ nhưng nhìn gương mặt đáng thương này, anh không nỡ nặng lời hay ép buộc.
Tống Miên bóp trán, thở dài, tùy tiện cầm đũa lấy bát đồ ăn trước mặt cô, đợi đến khi giải quyết xong thì thấy sắc mặt Sơn Chi đỏ hồng. Một bên má trái phồng ra vẫn còn đồ ăn đang nhai, anh gương mắt, khó hiểu hỏi: "Em sốt à?"
Sơn Chi cắn môi, ngón tay nhỏ chỉ chỉ vào cánh tay đang cầm đũa của anh, thỏ thẻ: "Đũa đó là của em."
Mà đôi đũa của anh thì đang nằm trên bàn, anh chỉ thuận tay rồi lấy luôn đôi đũa đặt trên bát đồ ăn.
Động tác nhai chợt dừng lại, ánh mắt dời xuống, nhìn đôi đũa trong tay hai giây rồi tiếp tục nhai: "Thì sao?" Anh thậm chí còn ngậm một hạt cơm còn dính trên đũa.
Đây, đây chẳng phải là ăn chung một đôi đũa sao?
Trái tim Sơn Chi đập rộn ràng, mặt đỏ bừng đứng lên, ôm lấy bát cơm của mình, đi ngang qua anh thì chần chừ vài giây, cuối cùng vươn tay giật luôn bát với đũa, Tống Miên nhìn bóng dáng chạy trốn của cô liền bật cười khanh khách.