Sơn Chi liều mạng lắc đầu, tóc mai bay tán loạn rũ rượi dán vào hai bên má.
"Mở miệng nói." Anh hơi hung dữ gằn giọng.
Cô giật mình một cái, vành mắt bắt đầu ứ đọng, chỉ cảm thấy bản thân vô cùng uất ức, hai cánh môi run run mím chặt cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể mếu m.á.u oà khóc trông rất đáng thương.
Cứ thế mà nhìn người đàn ông trước mắt do dự giây lát, cô hít lấy một hơi bình tĩnh, dè chừng mang theo thanh điệu sợ sệt lay giọng đáp: "Còn rất nhiều người cần cứu, ở bên trong."
Cô chỉ mới đến mà đã bị hù doạ rồi. Sơn Chi gào khóc trong lòng.
Giọng trong trẻo như con nít, dịu dàng điềm đạm mang theo một chút uất ức sợ sệt, thoáng qua tai Tống Miên như lông vũ cọ cọ đến ngứa người. Anh tự động buông tay, hất hất đầu, ý bảo cô đi đi.
Chưa đi được mấy bước, phía sau lại truy hỏi: "Tên gì?"
Sơn Chi chấn động, không phải chị Bối đã bảo người này khó gần sao?
Mang theo nghi ngờ, nhưng vẫn dè dặt đề phòng trả lời: "Tưởng Ly."
Tống Miên nhớ cái tên này, lẩm bẩm hai ba lần, cái tên đặc biệt nhưng nhìn sao vẫn cảm giác không hợp với em gái nhỏ này.
Thấy Sơn Chi còn muốn chạy, anh lười biếng khoanh tay hất hàm nói: "Chạy cái gì mà chạy, bỏ quên băng gạc kìa."
Ngay sau đó chiến hữu kêu Tống Miên vào lều. Sơn Chi như nhận được đặc xá lệnh, ôm đồ chạy trối chết.
Cách ba mét có cái lều đang dựng cạnh cái cây nhỏ, mong rằng ban đêm chủ nhân của chiếc liều đó không làm phiền giấc ngủ khan hiếm của anh.
Thoát khỏi Tống Miên, Sơn Chi chạy thục mạng vào trong, có người đi lại gần cô, giọng điệu đanh thép mấy phần khó chịu: "Cô là người sơ cứu cho Song?"
Sơn Chi không biết Song là ai, nên mờ mịt nhìn người nọ. Thấy Sơn Chi không đáp, người kia đè giọng nói rõ ràng hơn: "Là cái người cô vừa sơ cứu."
Sơn Chi "à" một tiếng, sau đó nhìn người trước mặt, ngầm đợi chờ họ nói tiếp.
"Cách xa anh ấy ra, Song không phải là người cô muốn bám là bám được đâu!"
Tình yêu nơi chiến trường là một thứ xa xỉ nên bọn họ thích liền không thể ngừng bước được, phải tiến đến cùng.
Chỉ có điều, câu nói này khiến Sơn Chi mờ mịt khó hiểu, cái tên Song Song gì đó bị thương mà không cho cô lại gần sơ cứu thì bắt cô phải trơ mắt nhìn người ta cạn m.á.u hả trời?
Cô có chút không thể lý giải lời nói này, quả là Tần Bối Bối giải thích thì cô hiểu hơn, cô ấy nói: cái người con gái cảnh cáo cô là Rosy, một trong những người được nghe câu kinh điển của đồng chí Song.
Lại hỏi Sơn Chi là người sơ cứu cho anh sao?
Cô thành thật gật đầu một cái, chỉ thấy ngay sau đó Tần Bối Bối được một phe há hốc, nhưng vẫn không chịu nói cho cô nghe lý do mình kinh ngạc.
Đến tối, nạn nhân đưa vào đã ngừng, cả đoàn tình nguyện được đi tắm.
Sơn Chi là một người hiểu chuyện, không thích tranh giành cho nên mỗi khi tới lượt cô vào tắm là có người tranh ngang, Sơn Chi chỉ lẳng lặng mím môi nhường người ta. Đến khi bản thân được vào thì chính là người cuối cùng.
Hôm nay thời tiết nóng bức, dội mấy gáo nước cả người liền sảng khoái, đầu tóc cô bị mồ hôi và bụi bẩn làm cho bết bát, da đầu ngứa ngáy không chịu được. Vì ở đây chiến tranh loạn lạc nguồn nước trở nên khan hiếm, nước cũng là do các quân sĩ đi xuống suối mang về, cho nên mỗi người ba ngày mới được gội đầu. Sơn Chi biết điều đó nên tắm rửa cơ thể hạn chế, dành chút ít nước gội đầu.
Vị trí ở giữa hai bên lều có chỗ trống, đội tình nguyện viên phụ trách nấu ăn đang phát cơm ở đấy. Hai hàng được chia ra, bên trái là dành cho quân lính, bên phải là tình nguyện viên. Hai hàng dài xếp ra tới tận cửa lều của lính đặc chủng. Sơn Chi vừa mới lau khô tóc, mái tóc dài hơn vai sủng ướt rũ hai bên, nhỏ giọt trên áo.
Mặc một bộ đồ bằng bông ấm áp, khoác thêm áo khoác ngoài màu vàng nhạt, nhìn cô tròn vo không khác gì cái kén, dáng dấp lại nhỏ nhắn xinh xinh, bắt mắt đến nỗi thu hút tầm nhìn của mấy anh lính, họ cười lộ liễu trêu chọc, huýt sáo. Cô nghe Tần Bối Bối nói ban ngày nóng nực nhưng ban đêm lạnh tới mấy độ, nên phòng trừ vạn nhất, cô mặc đồ bông khỏi phải thay tới thay lui. Nhìn tới mấy cô gái tình nguyện viên khác, ai cũng mặc đồ dày dặn nhưng người ta không mặc đồ bông giống cô, đồ của Sơn Chi rất giống mấy thiếu nữ ngào ngạt thanh xuân.
Sơn Chi nhìn quanh một lượt, hai hàng xếp dài tới tuốt đằng sau, cô rón rén lạch bạch chạy đến. Đôi mắt to tròn ngập lánh ánh sao lén nhìn bên cạnh, cô nhớ rồi, mấy người huýt sáo cũng có sự góp mặt của một số anh em của... người tên Song kia, số cô cũng may thật, vừa hay hàng cô đứng, bọn họ cũng đứng cuối.
Một người con gái nhỏ xinh, lại hay bẽn lẽn nhu mì thì ai mà chả thích, Sơn Chi vừa vào hàng, mấy người bên cạnh đã lên tiếng kêu réo.
"Hi my princess, nice to meet you." [Chào công chúa, rất vui được làm quen.]
"No no, this is baby, no princess." [Không không, đây là em bé, không phải công chúa đâu.]
"Great!" [Đúng vậy!]
"So pretty! I like you, I love you." [Đẹp quá đi! Tôi thích em, tôi yêu em.]
"Marry me, marry me." [Cưới tôi, cưới tôi.]
Sơn Chi cúi đầu, muốn chôn mặt xuống n.g.ự.c luôn rồi. Mấy người đứng phía trước, chẳng quen biết ai, còn Tô Tiểu Mai xếp hàng phía trước rất xa. Sau lưng Sơn Chi cũng chẳng còn ai, chắc chắn cô là người cuối cùng. Bên tai vẫn còn những lời tán tỉnh trêu ghẹo của quân lính, gò má Sơn Chi bất giác nóng như lửa đốt.
Da mặt cô rất mỏng, cho nên chỉ cần trêu mấy câu đã ngượng nghịu xấu hổ.
Mái tóc ướt rũ xuống, hai ngón tay xoắn xoắn vào nhau, muốn mang mình tàn hình. Sơn Chi thiết nghĩ, đứng trước cô có mấy người ngoại quốc dáng dấp thì quyến rũ, mặt mũi thì xinh đẹp thế kia, sao lại chĩa mũi dùi về phía cô thế này.
Dáng dấp này chỉ giống một học sinh thôi mà, có gì mà đáng xem chứ.
Một người trong số quân lính vội kêu lên, tay vẫy vẫy. Sơn Chi nghe rõ từng chữ.
"Song, here, quickly!" [Song, ở đây nè, nhanh lên!]
Điềm báo thúc giục không nên quay lại, cô co rúm người, muốn đem mình thu nhỏ như hạt cát giữa đại ngàn của sa mạc. Bên kia vang lên bước chân mạnh mẽ rồi ngừng lại.
Số Sơn Chi thật đen đủi, người vừa đến cũng là người đứng ngang mình. Cô khóc thét trong lòng.
Tống Miên hai tay đút túi quần xanh rằn ri quân phục, không mặc quân phục chiến đấu, mà mặc áo thun ngắn tay màu xanh lá không họa tiết của quân đội. Đôi mắt lạnh lẽo, hơi có ý cười nhìn chiến hữu, chăm chú nghe họ tán dóc. Chad vỗ vai, ánh mắt ra hiệu kêu anh nhìn sang bên cạnh, nở nụ cười lưu manh mờ ám.
"Song, cô gái này rất hay mắc cỡ." Chad chỉ tay vào cô gái nhỏ trước mặt, bá vai ghé mặt sang hú hí nói.
Tống Miên lười biếng đưa mắt ngó sang, người đứng bên cạnh rõ ràng muốn chôn mặt mình xuống đất tới nơi rồi. Gió ùa về, anh thoáng nghe mùi sữa tắm thơm ngát, cổ áo lông che hai bên kín mít, chiếc mũi nhỏ lộ ra ngoài vì lạnh mà đỏ ửng, hai tay đan xen đặt trước người như đứa nhỏ đang đợi lên trả bài.
Tống Miên phì cười.
Tổ chức y tế vậy mà cũng thu nhận một đứa nhỏ chưa lớn đi l.à.m t.ì.n.h nguyện viên ư?
Dũng cảm thật đấy.
Đứng chếch một bên là Clinton, anh chàng này rất thích trêu chọc người khác, bằng tuổi với Tống Miên nhưng lúc nào cũng bày trò ghẹo người ta, ngón tay kéo mũ áo của Sơn Chi một cái. Cô nghiêng mặt, nhấc cánh mi, đôi mắt mơ hồ nhìn sang.
Giọng nói này có hơi quen quen, Tống Miên bất giác chòm người sang, cúi xuống áp mặt tới, nhìn thẳng. Sơn Chi giật mình, nhanh chóng lúng túng cúi thấp đầu, tránh né tầm mắt dò xét của Tống Miên.
Tống Miên dùng lưỡi chống má, ngạo nghễ thu người lại, huýt sáo một tiếng.
Trùng hợp thật.
Cái cô nhóc nhỏ này, không biết có thù oán gì với anh mà từ lúc gặp mặt đã uất hận không thể bỏ trốn ngay lập tức.
Clinton còn muốn trêu hoa ghẹo nguyệt, bàn tay đưa ra giữa chừng thì có người kêu lại.
"Clinton đừng có chọc người ta."
Clinton và đám người xung quanh đồng loạt "à" ra một tiếng dài thật dài, mang đậm ý nghĩ mờ ám cùng với gương mặt đầy ẩn ý xấu xa. Liếc mắt nhìn Tống Miên rồi nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, miệng cười đến mép tai.
"Song, cậu để ý cô em này hả?"
Alan ôm bụng cười nắc nẻ: "No no Song, hình như người ta vừa mới đến hôm nay thôi đấy."
"Đừng lợi dụng nhan sắc mà làm tan nát tim người ta đó nghe." Leonard bá vai Tống Miên nháy mắt, cười cười.
"Câu nói kinh điển của Song, chỉ có một câu." Brian nói: "Trái tim tôi chỉ có công lý, hoà bình và Tổ quốc."
Tống Miên cau mày, nhưng khoé môi đọng lại toàn ý cười, tính anh trầm ổn, không sôi nổi cũng không biểu lộ thân thiện, tâm trí chỉ nghĩ đến công bằng, đất nước ấm no, không nghĩ đến những thứ khác.
"Nhưng hôm nay anh ấy có lý tưởng của riêng mình rồi." Silas ôm vết thương ở bụng, nhưng vẫn rất thích hoà vào trò chuyện với mọi người, cậu ấy là người trẻ tuổi nhất, chỉ mới hai mươi hai tuổi, ở cái độ tuổi này đáng lý ra nên được an nhàn. Dù là thành viên nhỏ tuổi nhưng luôn mang trong mình ý chí kiên cường không khuất phục bởi tội ác.
"Thằng nhóc miệng còn hôi sữa, nói cái gì mà lý tưởng hả." Bernie vỗ đầu Silas một cái, nhưng chính mình cũng hùa theo: "Thế lý tưởng của nhóc là gì hả, Silas?"
Silas ngây ngô thật thà, nhưng nói đến lý tưởng liền trở nên nghiêm túc ngay thẳng, nghiêm giọng đáp trả: "Mang lại hoà bình, mang lại ấm no, mang lại hạnh phúc cho những con người vô tội."
Cả đám cười to, Tống Miên gật gù, tán thưởng cậu một tiếng: "Phải giữ vững tinh thần này nhé, nếu tôi mà thấy cậu có cô gái nào thì cậu c.h.ế.t với tôi."
Sơn Chi nghe họ tán dóc, bất tri bất giác cũng cười. Thì ra nơi chiến tranh loạn lạc này vẫn có những con người ngây ngô hài hước, họ giống như anh em một nhà, cho dù đến từ đâu, đất nước nào, chỉ khi họ có chung lý tưởng thì đều là những người thân quen, là một đại gia đình đoàn kết. Cô biết tại sao những người tham gia chiến đấu xa quê hương lại không thấy buồn tủi rồi, vì nơi chiến trường, có thứ gọi là ngôi nhà thứ hai, anh em thân thiết.
Một tình cảm mộc mạc nơi hoang lạc đầy m.á.u tanh.
Phía trước đã lấy cơm xong, tới đám Clinton thì cũng là lúc đến Sơn Chi và Tống Miên. Người phụ trách đưa cơm chần chừ, trong nồi còn đủ ba bát cơm, sức ăn của lính rất lớn, người phân phát cơm bới hai bát hơn vào khay đồ ăn, múc thức ăn vào đưa cho Tống Miên, anh nhận lấy, đi ra ngoài.
Sơn Chi ôm khay cơm, đi xung quanh cũng không có chỗ ngồi, ở góc đổ nát của ngôi nhà có bậc thềm, Sơn Chi ngồi đó, ánh trăng lấp ló chiếu rọi. Trong khay cơm có một nắm cơm bé nhỏ, rau củ và nước thịt. Sơn Chi biết nơi này lực lượng quân đội là nòng cốt, phải tiếp tế lương thực cho họ, bởi vì họ gánh vác tương lai của nước A, phải ăn nhiều mới có sức chống chọi, sức ăn của cô không lớn, bao nhiêu đây là đủ dùng rồi.
Người phát cơm còn tỏ ra áy náy, nhưng cô hiểu, nói rằng không sao, nhường thức ăn cho họ là điều nên làm.
Sơn Chi ngồi co ro giữa cái lạnh, khay đồ ăn để trên một tảng đá dài, tay lạnh run xúc từng muỗng cơm bỏ vào miệng nhỏ ăn chậm nuốt kỹ. Tô Tiểu Mai và Tần Bối Bối đi đâu mất rồi, ở đây cô chỉ biết hai người họ, lúc tắm cô có nghe giọng của Rosy nói với các cô gái kia, bảo rằng phải tránh xa cô ra, cho nên lúc cô bơ vơ trơ trọi không biết ngồi chỗ nào cũng chẳng có ai để ý, ánh mắt của họ nhìn cô còn có ác ý. Sơn Chi đành tìm một góc ngồi.
Silas thấy một cô gái ngồi một mình ở phía đối diện, hình như còn đang lạnh, liền miệt mài thân thiện kéo đám anh em sang ngồi cùng.
"Hey girl, ngồi chung nhá."
Đối với một cô gái để lại cho họ ấn tượng thì họ đều để ý.
Sơn Chi còn đang ăn củ cải, đưa mắt hoang mang nhìn một đám đàn ông cao to bao quanh. Ánh mắt chợt dừng ngay gương mặt lãnh đạm của Tống Miên, cô khẽ ho, che miệng sặc sụa liên hồi.
Vì để ngồi cạnh cô, mấy người đàn ông này còn nhiệt tình khuân vác tảng đá lại gần. Sự nồng nhiệt này khiến Sơn Chi muốn bỏ chạy lấy người.
Ở cạnh Sơn Chi còn chỗ trống, đám anh em đã ngồi xuống hết, đưa mắt nhìn Tống Miên đứng trời chồng, gương mặt người nào người nấy đều gian ác, anh chau mày.
Sơn Chi cắm đầu xuống khay cơm, bởi vì sặc mà mặt mũi đỏ bừng, hốc mắt đỏ hoe.