Vết Nứt Con Tim

Chương 41



"Xin lỗi được tích sự gì chứ, đồ ăn đặt từ đời nào rồi à bây giờ mới giao, cô còn làm tôi đứng ở đây đợi cả buổi trời." Cô gái quát tháo, vẻ mặt giận dữ, khoanh tay trừng mắt Sơn Chi.

"Thật xin lỗi." Lưng của Sơn Chi lại cúi thấp hơn.

Cô ta giật lấy đồ ăn, đưa lên, nhìn cô nói với giọng điệu cay nghiệt.

"Đồ ăn nở tè le như thế này rồi, cho chó nó còn chê, cô tự mang về mà ăn đi!"

Cô ta hất tay ném vào người Sơn Chi, nước mì văng tung toé lên bộ đồ nhân viên, dầu mỡ dính tùm lum khiến Sơn Chi chật vật vô cùng. Người người qua lại, chỉ chỏ bàn tán, Sơn Chi hít một hơi, vành mắt ứa đọng, cô ngồi xổm xuống, nhặt những thứ vương vã trên đường, mang đến thùng rác bỏ vào.

Mặt mày đều dính thức ăn, Sơn Chi đi vào chỗ nhà vệ sinh công cộng rửa sạch rồi mới trở ra.

Quản lý nhìn thấy Sơn Chi, sắc mặt cũng sa sầm.

Sơn Chi biết, chắc chắn khách hàng đã phản ánh với quán rồi.

"Cô không cần công việc nữa phải không?" Quản lý nghiến răng hỏi một câu.

Việc đầu tiên mà Sơn Chi làm đó chính là cúi thấp người và trịnh trọng xin lỗi.

Chị quản lý không giảm bớt cơn tức giận trong người mà còn hùng hổ quát: "Nếu nhân viên nào cũng làm sai rồi xin lỗi giống cô, thì cái quán này đã sớm đóng cửa rồi."

"Lần sau em sẽ chú ý, em sẽ không tái phạm nữa."

"Thôi thôi đi." Chị quản lý phẩy tay, vẻ mặt không muốn nghe giải thích: "Cô đi đi, thà cô trễ vài phút tôi không nói, cô cho khách đợi tận bốn mươi lăm phút, ai mà tha lỗi cho cô được, đi vào lãnh lương ngày hôm nay đi, đây là nhân nhượng cuối cùng rồi đấy."

Sắc trời ảm đạm, mây u ám giăng kín khắp bầu trời.

Sơn Chi ủ rũ đi ra từ quán ăn, gần đến trạm xe buýt thì một giọt nước mưa rơi trên má phải rồi từ từ lăn xuống chiếc cằm xinh đẹp. Một giọt bắt đầu cho cơn mưa xối xả, cô nâng tay che lấy đầu, hoà vào đám đông mà chạy.

Trạm xe buýt tựa lúc nào mà đông nghịt người, khi Sơn Chi chạy vào thì chỗ che đã chiếm gần hết, đành phải nhích người, nép sát vào che được phần nào hay phần đấy. Dưới ống quần ướt đẫm, dính sình bùn lem nhem, mà mái tóc của Sơn Chi đã rũ rượi thấm nước mưa.

Phủi phủi những hạt mưa vương vấn trên lớp vải dày, quần áo cũng đã ẩm ướt hết cả rồi.

Sơn Chi khịt khịt mũi, màn mưa nặng hạt ngày một lớn, nước mưa tạt vào ngày càng mạnh mẽ, thoáng chốc trong giày đều ngập nước.

Cái lạnh giá băng đã không ngừng ngấm vào từng tế bào làm cô run rẩy không thôi, đã thế còn có gió lớn kéo qua, phải rùng người rợn sống lưng.

"Ể, ai mà giống con bé Chi nhà cậu thế Tống Miên? Mưa to gió lớn thế này, chậc chậc ướt hết cả rồi... Ây ây cái đám người bặm trợn đó còn xô cả một đứa gái á, thật quá đáng mà!"

Vương Đình ngồi ghế lái, đưa đôi mắt kinh ngạc ra ngoài cửa sổ. Vừa nói vừa liếc nhìn người đàn ông lãnh đạm đang an vị bên ghế phụ.

"Hay tôi kêu Sơn Chi qua đây nhá, đi nhờ một tuyến đường chắc không sao đâu nhỉ?"

Bàn tay để trên ghế của Tống Miên khẽ nắm chặt, lo lắng khiến cả người anh căng cứng. Sốt ruột đến mức, không để ý đến cách nói khác lạ của Vương Đình. Lát sau anh mới trả lời:

"... Anh bảo cô ấy lên đây đi."

Đám người đàn ông phía sau cứ chen lấn, trong cái nơi chen chúc thế này bọn họ không để ý xung quanh mà còn đùa giỡn, nhiều lần Sơn Chi bị đẩy ra ngoài, đôi giày màu trắng bây giờ thành màu nâu luôn rồi.

Những người xung quanh tỏ ra khó chịu phiền hà. Song song đó, họ cũng không dám lên tiếng vì ngoại hình xăm trổ đầy mình quái ác của bọn họ.



"Ui." Lần này lực đẩy mạnh hơn nhiều, có thể hất Sơn Chi ra ngoài, cũng may là có người kéo tay cô lại kịp thời, nếu không, mặt đất đầy bùn chính là nơi tiếp đãi cô. Sơn Chi thở hổn hển, lấy tay lau đi nước mưa vương vã đầy mặt. Một chiếc ô đột ngột xuất hiện, Sơn Chi có hơi bất ngờ: "Anh Vương, sao anh lại ở đây?"

Vương Đình liếc mấy tên côn đồ rồi tươi cười nhìn cô, vui vẻ đáp: "Thuận tiện đi ngang qua thôi, lên xe đi, anh chở em về."

"Vậy thì phiền anh quá ạ."

"Một đoạn đường thôi mà, phiền gì không biết."

"Em cảm ơn anh Vương."

"Khách khí rồi."

Một gã trong số đó trợn mắt, không muốn để hai người đi, tên bên cạnh thấy thế liền kéo tay gã lại, thì thầm to nhỏ: "Thằng đó là người bên quân đội, lần trước vô tình tao thấy trên tivi, hay đi bên cạnh Đại tá gì đó, người này không động vào được đâu, bỏ qua đi bỏ qua đi."

"Hừm, tao chỉ lấy cái này thôi." gã đó giơ lên một chiếc ví màu vàng nhạt thêu hoa, cười đểu với mấy tên bên cạnh.

Sơn Chi ngồi ở ghế sau mới biết trong xe này ngoài cô và Vương Đình ra còn có... còn có Tống Miên.

Cô ngồi cứng nhắc ở hàng ghế phía sau, chiếc xe lăn bánh, mà không gian thì im lặng, Sơn Chi rối trí cũng không biết phải làm sao.

Cuối cùng...

"Tống Miên, lâu quá không gặp, anh... vẫn khoẻ chứ?" Sơn Chi tìm cách bắt chuyện, muốn đánh gãy không gian ngột ngạt này.

"Ừm." Một từ đánh gãy cả niềm tin.

Vốn dĩ Sơn Chi còn muốn hỏi Tống Miên vài câu, câu hỏi cũng đã soạn ngay trong đầu, chỉ là anh không muốn cùng cô nói chuyện.  

Cô bối rối cúi đầu, loay hoay phủi nước mưa trên người, nhìn sàn xe động nước, cô ngượng nghịu xấu hổ nói: "Anh Vương, thật ngại quá, em làm bẩn xe anh mất rồi, lát nữa anh mang đến tiệm rửa xe đi, em trả tiền."  

Vương Đình cười cười, nhìn vào gương, hướng đến Sơn Chi, trả lời:

"Em cứ làm bẩn thoải mái, xe này của Tống Miên, không phải của anh."  

Sơn Chi đưa mắt nhìn người đàn ông lạnh băng, cắn cắn môi, càng xấu hổ hơn.

"Vậy lát..."

"Không cần đâu."

Sơn Chi cứng đờ mặt, chớp chớp mắt, hồi lâu mới cứng nhắc thốt lên: "Vậy, cám ơn anh nhiều."

Cô hướng tới Vương Đình hỏi.

"À, hai người đang định đi đâu vậy ạ?"

"Anh mới đi khám mắt cho thằng nhóc này về, bỗng dưng nó nói mắt hơi đau."  

Nghe vậy, Sơn Chi liền sốt ruột hỏi: "Kết quả thế nào? Vẫn ổn chứ?"

Vương Đình còn muốn trả lời, chỉ là có người đã dành trước.

"Vẫn vậy, cám ơn đã quan tâm." Giọng điệu như nói với người xa lạ, Sơn Chi hụt hẫng, cứng đờ cả mặt, gục mặt xuống nhìn ngón tay lạnh ngắt của mình, lí nhí đáp: "À... Vâỵ, anh nhớ chú ý đến sức khỏe nhé."  



Không khí xung quanh dần dần trở nên quái lạ.

Vương Đình chưa có bạn gái, cũng không có để ý xung quanh, bọn họ là con trai nên ngồi xe bật máy điều hoà vẫn không cảm giác lạnh mà Sơn Chi là con gái, lại vừa bị dính mưa, cô ngồi co người trên ghế, khịt khịt mũi, nép mình vào lưng ghế phía sau Vương Đình, há miệng hà hơi vào tay, hàm răng vì lạnh mà run cầm cập, cả người phát ra tiếng run rẩy yếu ớt.

Tuy ngoài mặt Tống Miên không biến sắc nhưng bên tai vẫn nghe rõ từng nhất cử nhất động. Anh nâng tay lần mò điều chỉnh thứ gì đó trên trần xe.

Lát sau, giọng the thé của Vương Đình nâng cao.

"Tống Miên, cậu bật máy sưởi đó à, nóng c.h.ế.t đi được, lại còn bật cao nhất, cậu muốn nướng chín người đấy hả!"

"Em lạnh." Tống Miên lãnh đạm trả lời.

"Lạnh thì bật vừa thôi." Vương Đình nâng tay muốn điều chỉnh vừa xíu, Tống Miên đã đánh một phát vào cánh tay anh ta.

Âm điệu nâng cao hơn: "Em nói em lạnh!" dừng lát rồi nói: "Anh muốn mát mẻ thì mời ra khỏi xe."

Ơ? Cái thằng nhóc này!

Vương Đình trợn cả mắt, vô tình quay đầu nhìn thấy thân hình Sơn Chi co tròn, vì lạnh mà không ngừng hà hơi vào tay.

Anh ta lúc này mới vỡ lẽ, đưa gương mặt cùng nụ cười mờ ám nhìn Tống Miên mặt lạnh vô tâm bên cạnh.

Thì ra là con người ta làm giọng điệu bên ngoài lạnh lùng bên trong ấm áp. Là anh không có kiến thức, không hiểu được chiến thuật của người họ Tống này, tội lỗi quá, anh quê mùa quá.

Xe dừng lại ở một khu dân cư cũ, Vương Đình hơi kinh ngạc, nhìn mấy căn nhà cũ nát muốn sụp đổ tới nơi, mang bộ mặt nghi hoặc hỏi Sơn Chi: "Em nói... Em ở đây hả?"

"Vâng." cô thật thà trả lời.

"Hay là ngày mai đổi một chỗ khác ở nhé, việc tiền nông cứ để anh lo cho." Vương Đình tốt bụng ngõ ý.

Chỉ là Sơn Chi cảm thấy bây giờ rất tốt, mấy căn nhà mà Vương Đình thấy chỉ là mấy căn cũ thôi, cô thuê một nơi vừa xây xong nên mới lắm, cửa trọ hướng ra đường lộ, thuận tiện rất nhiều, trọ của cô không cũ chỉ là nó hơi nhỏ thôi.

Sơn Chi lắc đầu, bên ngoài vẫn còn những hạt mưa nhỏ, cô vội vàng mở cửa xe bước xuống, Vương Đình ló đầu ra, hô to: "Ý trời ơi, còn mưa mà, anh cho mượn ô nè Sơn Chi."

Sơn Chi chạy bước nhỏ về phía trước, quay đầu lại, nở nụ cười khe khẽ vẫy vẫy tay.

Cô nhìn Tống Miên ngồi bên cạnh, lợi dụng việc anh không thể nhìn thấy mà tham lam nhìn mấy cái, vẫy tay về hướng anh kịch liệt.

Trên xe chỉ còn hai người, Vương Đình vừa lải nhải vừa vặn số máy sưởi thấp xuống.

Giọng của Tống Miên đột ngột vang lên: "Cuộc sống của cô ấy rất cực khổ?"

Đáng chết, chưa bao giờ anh cảm thấy mình vô dụng như bây giờ, đến cả việc cô sống ra sao cũng chẳng biết, phải hỏi người ta mới biết được.

Vô dụng!

Vương Đình ngẫm nghĩ, đại khái cũng phải cho Tống Miên biết, dù hai đứa nhóc này cãi nhau nhưng theo lý thì tình cảm vẫn đong đầy.

"Lúc trước thì không biết khổ cực ra sao, tôi chỉ biết cô ấy rất bận, làm việc cũng rất siêng năng, mỗi lần hỏi thăm đều nói là tới giờ phải đi làm. Nhưng hôm nay biết được số nhà của Sơn Chi, tôi mới biết rõ thì ra cuộc sống của con nhóc đó lại cực đến như vậy."

Tống Miên mím môi không nói.