Vết Nứt Con Tim

Chương 67



Suốt một đêm, Tống Miên không ngủ, nằm nghiêng giữ lấy chiếc điện thoại, nghe tiếng khóc nức nở vang lên, cả đêm anh khẽ khàn khuyên nhủ, bản thân bùn cát m.á.u tanh khó chịu cũng không đi tắm rửa. Dẫu biết, anh chỉ có một đêm để nghỉ ngơi sau bao nhiêu ngày chưa được ngủ, nhưng Sơn Chi đang cần anh.

Mặt trăng tô sáng khoảng trời rực rỡ của ngàn vạn ánh sao, bầu trời đêm ấy thật đẹp, trăng đêm nay thật tròn.

Chẳng có ai biết, một chàng trai vì một người mình thầm thương mà chờ đợi bên ngoài suốt cả một đêm dài.

Cái lạnh của khuya hôm nay, không bằng nỗi lo lắng của Tần Dĩ Quan đối với Sơn Chi ngay tại khoảnh khắc này.

Gần rạng sáng, cô khóc đến mệt rồi ngủ đi tựa bao giờ, Tống Miên nghe tiếng hít thở đều đều, tiền trong điện thoại đã hết, cuộc gọi ngắt ngang. Anh trở mình xuống giường, lấy một bộ quần áo đơn giản đi tắm rửa.

Ở đây là một trường cấp ba, hai bên vách tường đều có vết nứt, không biết là do chiến tranh hay vì ngôi trường này tồn tại quá lâu.

Chỗ sinh hoạt cũng chính là các nhà vệ sinh, chỗ ngủ của binh lính tương đối đơn giản, vận dụng kí túc xá làm nơi nghỉ ngơi.

Căn phòng kế bên là của Thẩm Phiên, lần này không có chiến sĩ nữ cho nên cô ấy được đặc cách ở một phòng riêng. Tống Miên ở căn phòng không nguyên vẹn vì vậy, anh cũng ở một mình. Trường cấp ba này bị bọn khủng bố ném b.o.m rất gần cho nên bị ảnh hưởng không hề nhẹ, mà kí túc xá nằm ngoài các bờ tường nứt nẻ, có chỗ thì sụp tường một lỗ lớn và chỗ ở của Tống Miên chính là nơi có tình trạng như vậy.

Chiếc giường đã cũ, kêu lên kẽo kẹt mỗi khi anh trở mình, giường không đủ dài để có thể cho anh gác toàn bộ chân. Một phần chân lộ ra ngoài, anh cong gối, một chân để dưới đất, cánh tay gác lên vầng trán có vài vết xước sưng đỏ.

Tiếng gõ cửa không quá dồn dập, có chút chần chừ.

Tống Miên hơi đau đầu, anh chỉ mới nhắm mắt được mười phút, còn chưa đủ ba mươi phút nữa lại phải lên đường làm nhiệm vụ.

Tấm lưng mệt mỏi của anh lật đật ngồi dậy, xương mày lạnh lùng, đôi mắt thiếu ngủ trở nên không phấn chấn lờ đờ có chút cáu kỉnh, mấy ngày nay ăn uống không được, xương hàm cũng rõ ràng hơn, góc cạnh hơn.

Người đến là Thẩm Phiên, trên tay còn mang theo hòm thuốc màu trắng, dấu cộng màu đỏ, bộ quân phục khoác lên người càng tôn lên dáng vẻ một người con gái mạnh mẽ.

"Tống Miên, lúc về em thấy trên trán anh có vết thương nên mang thuốc qua xử lý cho anh."

"Khỏi, không cần." Tống Miên lạnh lùng nói, lời vừa dứt, cánh tay muốn đóng cửa tiễn khách ngay lập tức.

Thẩm Phiên nắm lấy khung cửa vội ngăn lại, bất thình lình nói nhanh: "Anh không xử lý sẽ để lại sẹo đó."

"Không cần quan tâm nhiều như vậy, thời gian hiếm hoi, đừng phiền tôi."

Cánh cửa mạnh mẽ đóng lại, một lực gió phả vào mặt Thẩm Phiên, thật may cô nhanh chóng rụt tay lại nếu không với độ không thương tình của anh thì bàn tay này e là phải băng bó rồi. Trong lòng nhói lên, cô ăn môi, cúi đầu mang hòm cứu thương rời đi.

Tống Miên trước kia và Tống Miên bây giờ vẫn như nhau, anh của trước kia khi chưa có bạn gái vẫn dứt khoát từ chối cô, anh của bây giờ đã có người thương càng ác liệt với cô.

Tống Miên, em chỉ là một người thầm mến anh, em chỉ mong anh có thể cảm động một chút mà đối xử nhẹ nhàng với em, cũng giống như cách anh yêu thương và chăm sóc cho người kia, điều đó khó khăn đến vậy sao?

Thời tiết năm nay đặc biệt khác lạ hơn so với năm ngoái, gió to thổi ngã trúc cao ngất ngưởng trên vùng trời, một đám trẻ con năm sáu tuổi sôi nổi hí hửng mở to hai mắt nhìn mưa trên bầu trời.

Mấy tháng trời, nơi cằn cỗi này chẳng có lấy một hạt mưa, mảnh đất vốn dĩ khô cằn lại càng thêm khắt nghiệt. Cuối cùng, ông trời cũng nghe thấy tiếng thỉnh cầu, cho nơi này một cơn mưa nặng hạt, do đó, bọn trẻ con cứ thế mà nô đùa.



Tiếng cười khanh khách vui sướng vang khắp nơi. Tống Miên đứng dưới mái hiên, nước mưa lỏm bỏm rơi xuống bờ vai cứng cỏi của anh. Ở ngón tay trỏ còn quấn một vòng băng, màu của nó cũng đã cũ đi, là do anh không có thời gian thay cái mới, vết thương không biết có nhiễm trùng hay chưa, anh có thời giờ quan tâm những thứ này, sau khi thắng trận giành lấy vùng Jasmin cho người dân, hôm nay vừa định chuyển lên chiến khu mới, bất chợt gặp ngay cơn mưa lớn.

Nếu chỉ có bản thân Tống Miên thì chắc chắn anh sẽ không có quan niệm trú mưa, nhưng lại phải mang thêm Thẩm Phiên, trong vali của Thẩm Phiên chứa cái loại thuốc cần thiết, không thể bị ướt nên anh đành mang người trú tạm mái hiên của người dân.

Dưới tiếng mưa tí tách cùng tiếng sét ầm ầm, Thẩm Phiên mím môi lén nhìn, thầm kín nhích từng cự ly nhỏ sang bên cạnh.

Từ khi vào nơi trú mưa này, bản thân Tống Miên luôn kéo khoảng cách, thậm trí lúc cưỡi trên xe motor anh còn lấy vali ngăn lại hai người, còn việc cô có ngồi chắc chắn hay không thì đó là chuyện của cô.

"Tôi đã nói, đừng làm phiền tôi." Anh cau mày, di chuyển chân, một phân nửa cơ thể bị dính nước mưa, âm thanh đặc biệt khó chịu: "Tôi chỉ nhận việc mang cô sang đây, sau khi đến doanh trại mới, cô tự mình lo liệu, đừng bám theo tôi."

"Nhưng, nhưng em vẫn chưa quen nơi này."

"Bạn gái nhà tôi nhỏ tuổi hơn cô, khi sang đây mọi việc đều tự làm một mình, mà cô xuất thân từ nhà lính, có mỗi việc này cũng khiến cô sợ hãi sao?" Một câu của anh, đánh tan tát vào mặt Thẩm Phiên.

Cô chỉ có thể ậm ờ, nhỏ giọng trả lời: "Anh có thể đừng so em với cô ấy được không? Em chỉ muốn anh bảo vệ em trên đất nước xa lạ này thôi."  

"Còn cô, cô có thể tránh xa tôi ra được không? Tôi đã có bạn gái rồi."

Cơn mưa ngày càng lớn, tiếng nói cáu gắt cùng tiếng sấm đanh thép vang lên cùng lúc, càng làm cho thính lực của Thẩm Phiên đau đớn, không chỉ vậy, nơi ở tim cũng co thắt khó chịu.

"Tống Miên, anh từng nói trong tim anh chỉ chứa công lý, hoà bình và Tổ quốc. Cớ sao lại như thế này? Nếu anh có thể chấp nhận một người, tại sao người đó không thể là em? Em đã phải chờ bao lâu, bản thân anh cũng biết rõ mà... Cô ấy chỉ là người đến sau..."

"Cô nói đủ chưa?" Ánh mắt sắc lẹm của anh phóng qua như ngàn nhát d.a.o cứa vào trái tim rỉ m.á.u của Thẩm Phiên, anh cất cao giọng nói, như là cảnh cáo: "Tôi đã từng nói, đừng bao giờ đem bạn gái của tôi ra so sánh với người như cô. Thẩm Phiên, cô nói cô thích tôi phải không? Thầm mến tôi rất nhiều năm đúng chứ?"

"Năm đầu tiên khi tôi vào quân đội, tôi đã nói với cô, chúng ta không hợp nhau. Là do cô cố chấp trong cái yêu thích điên cuồng của mình, để bây giờ cô mang sự thầm mến đó ra để trách cứ tôi và bắt tôi phải chịu trách nhiệm với cái gọi là thời gian của cô."

"Thẩm Phiên, cô cho rằng bản thân mình có lý lắm sao?" Anh hít lấy một hơi, đi ra ngoài, trời cũng tạnh rồi, chỉ còn lại sự lành lạnh rùng người.

"Nếu cô còn nói những chuyện vớ vẩn, yên tâm, con đường còn lại cô tự mình mà đi bộ, tôi không rảnh quản."

Sau một tang lễ đầy đau đớn, mặc dù tình trạng thể lực của Sơn Chi vô cùng suy sụp nhưng cô vẫn phải ráng gắng gượng bản thân đi đến toà soạn, chỉ là quên mất một điều, Tố Tố đã lên máy bay sang nước A để dẫn đoàn tình nguyện đi rồi.

Cô bất lực tuyệt vọng ngồi thụp xuống, mọi sự việc rối ren cùng cổ cảm xúc kiềm nén càng tích trữ càng lớn, cô cắn môi, lặng lẽ khóc trong nhà vệ sinh công cộng.

Đã tuần lễ trôi qua, cô vẫn chưa thể sang nước A, và hậu sự của bà nội, nhà họ Sơn đều giành lấy phần, thậm chí cô còn không được vào thắp cho bà một nén hương.

Cuộc sống sao lại đối xử với cô như vậy, tất cả những thứ này đều là do cô xứng đáng bị như vậy sao?

Ngửa mặt nhìn trời cao, mây quang sáng sớm vô cùng dịu nhẹ, cô cảm thấy mình cái gì cũng thất bại.

"Lại là em à, Sơn Chi." Giọng nói này vừa thốt lên đã khiến cô sầu não.

Mọi chuyện xảy ra khiến Sơn Chi vô cùng mệt mỏi, áp lực và tuyệt vọng đã làm tinh thần cô căng thẳng nặng nề. Bây giờ chẳng muốn cùng ai đôi co, cô chỉ muốn tìm cách sang nước A, ở đó có người cô thương, có người thương yêu cô thật lòng.

Sơn Chi lặng lẽ quay đầu cất bước đi, nhưng chủ nhân giọng nói đó lại không cho cô được như ý, bằng mọi cách phải khiến cô mệt mỏi thêm.



"Tao còn chưa nói xong, mày muốn đi đâu?"

Sơn Hương kéo lấy dây túi xách một cách mạnh bạo, cô bị dây siết vào, vì đau mà nhíu mày lảo đảo vài bước.

"Chị tìm em có việc gì?" Cô chỉnh lại túi xách, giọng mệt mỏi, âm trầm hỏi.

Nhìn bề ngoài hiện tại của Sơn Chi, cô ta khá đắc ý cùng cao hứng, hất mặt khoanh tay sảng khoái nói: "Dạo gần đây không thấy mày và Tống Miên đi cùng nhỉ, thế nào? Bị đá rồi hả? Hừ, tao đã nhắc nhở mà mày không nghe, vừa bị đá, mà bà nội cũng mất luôn, đáng thương đáng thương."

Trước đó, cô ta hoàn toàn không thấy Tống Miên đi cùng Sơn Chi thì sinh ra hoài nghi nhưng sau thông qua đám tang của bà nội, trong lòng cô ta càng chắc chắn như đinh đóng cột.

Hào hứng đến nổi, cô ta quên luôn bực tức khi không được đắc cử vào vị trí mình muốn, bởi, cho rằng chỉ cần nắm giữ được Tống Miên, tiền đồ hay vị trí gì đó chỉ là hạt cát trên sa mạc.

Trái ngược lại với câu nói gây hấn này, Sơn Chi không nói cũng không rằng, một chút phản ứng dành cho cô ta cũng chẳng có. Tống Miên sang nước A là cơ mật, khi tiễn anh ra sân bay, anh còn phải trùm kín cả mặt, vì thế, đối với câu nói châm chọc kia, cô càng không tiết lộ. Sơn Chi ảm đạm quay người, bất cứ thứ gì xảy ra, với cô chỉ là sự hờ hững, không quan trọng.

"Nếu chị đã nói xong, em xin phép đi trước."

"Mày!" Sơn Hương chỉ giậm chân một cái, sau đó nhìn bóng lưng cô đơn của Sơn Chi mà thích thú, tự đắc.

Con đường về tự khi nào vắng vẻ như vậy.

Sơn Chi niết lấy dây quai túi xách, hít thở không thông, nặng nhọc mà bước đi.

Tống Miên trăm công ngàn việc, cô không thể để anh phải lo lắng cho mình, mấy ngày trước cô đã hứa với anh sẽ sống thật tốt, cũng hứa với anh sẽ sang nước A thật nhanh.

"Sơn Chi, thật khéo." Âm thanh vừa cất lên, bước chân của cô nhanh chóng khựng lại, vừa ngẩng đầu liền thấy Tần Dĩ Quan đứng trước mặt mình.

Cô hé môi cười, nụ cười bây giờ so với nụ cười ngây ngô của lúc trước trở nên khác lạ:

"Ừm, chuyện hôm đó còn chưa cảm ơn cậu đàng hoàng, hôm đó tâm trạng mình không tốt. Nếu có làm cho cậu buồn, thì cho mình xin lỗi."

"Mình hiểu mà, chuyện xảy ra bất ngờ như vậy, mình cũng kinh ngạc, cậu phản ứng như thế cũng là phải thôi." Cậu nhìn xung quanh, thấy một quán nước nhỏ, liền nói: "Mình có chuyện muốn nói với cậu, sang quán kia có được không?"

Sơn Chi gật đầu đồng ý.

Phục vụ mang hai ly nước lên, bánh ngọt cũng có sẵn, chỉ là Sơn Chi không có tâm trạng ăn, cô cũng không còn yêu thích món này nữa.

"Cậu có chuyện gì sao?"

"Ừm, chuyện là hai ngày tới mình phải bay ra nước ngoài, có lẽ phải mất mấy tháng mới trở về được."

"Đột xuất như vậy sao?"

Tần Dĩ Quan nghĩ ngợi, cũng nên nói cho cô biết: "Thật ra là chú mình đang ở nước A, bên đó loạn lạc mấy tháng nay cũng không về được, nên ba mình mới bảo sang đó rước chú ấy qua Mỹ rồi sắp xếp nhà cửa, đồng thời mình phải ở lại đó sắp xếp công việc rồi mới trở về."