Mặt trời chưa lên đỉnh, đội tình nguyện đã lục đục thức dậy, tiếng máy móc công cụ vang lên xì xào, Tô Tiểu Mai cầm khay đựng chứa đầy tăm bông dính máu, gương mặt rất phẫn uất: "Hey hey, are you okay?" [Này này, ổn chứ?]
"Anh chiến sĩ này, tôi nói chứ anh có thể đừng đi lại lung tung có được không hả! Anh không cần cái chân này nữa có đúng hay không?" cô ấy thiếu điều muốn trợn trắng cả mắt, cố kiềm lắm mới không nặng lời quát tháo bệnh nhân.
Bernie nhìn cô gái trước mắt mình, gương mặt cà rỡn không nghiêm túc mà cười ghẹo: "Người đẹp, sáng sớm đừng nóng như vậy chứ." anh lại chỉ chỉ vào chân, nhún vai: "Vết thương này có bé tí ấy mà."
Tô Tiểu Mai hậm hực, *phanh* một tiếng, mạnh bạo đặt khay xuống, rõ ràng là bị chọc tức rồi, mấy thương binh bên cạnh nhìn sắc mặt Tô Tiểu Mai đen lại liền tự giác nhích người ra xa, không dám can thiệp vào, mặc dù thường ngày hay trêu chọc cô ấy.
"Anh cũng giỏi quá ha. Ờ! Vết thương nhỏ xíu ấy mà. Đợi khi m.á.u tràn như đê rồi đừng có tìm tôi băng bó, cái đồ đầu cứng như đầu trâu, tôi mới không thèm băng bó cho anh, hừ!"
Tổ Tiểu Mai trừng mắt hừ lạnh.
Để lại một làn pháo đạn rồi rời đi.
Mặt Bernie đần ra, máy móc nhìn Tống Miên bên cạnh rồi lại nhìn Sơn Chi, vẻ mặt nhăn nhó không hiểu: "Máu tràn như đê? Là cái gì? Cô ấy nói cái gì mà tôi không hiểu."
Tống Miên xùy miệng, lười giải thích, thế là mũi dùi thắc mắc của Bernie dời sang Sơn Chi nhỏ bé bên cạnh.
Sắc mặt cô ngượng lại, chầm chậm giải thích: "Ý là Tiểu Mai nói anh cứng đầu, khi m.á.u chảy nhiều như con đê con sông thì đừng bảo cô ấy băng bó cho."
Bernie hiểu ra, liền mắng Tô Tiểu Mai bụng dạ hẹp hòi, còn trù anh chảy nhiều máu, người phụ nữ không có tim gan này, ác mồm thật chứ.
Sơn Chi bận việc, Tống Miên đi ra khỏi lều lớn, cách đó không xa đám nhỏ đang thi nhau bới cát đá lên, thấy một cái lon không bị chôn vùi sâu dưới đất liền hí hửng chạy lon ton đưa cho anh. Tống Miên khom người, bàn tay to lớn xoa mấy cái đầu nhỏ của tụi nhóc.
Đám nhóc bắt đầu lôi kéo anh ra chơi cùng, Tống Miên không từ chối, vui vẻ tạo niềm vui cho bọn nhỏ. Anh nhặt mấy mảnh đá, tìm một chỗ bằng phẳng, dùng chân vẽ hình tròn vừa phải, đặt lon ở giữa, lùi ra xa, vẽ một vạch xuất phát rồi đứng ở đấy. Anh hơi khom người, mắt nhìn thẳng về phía trước, đang đo đường đi của viên gạch, bọn nhỏ nhìn anh chăm chú, không khỏi hồi hộp theo.
Sơn Chi vừa làm xong việc, không thấy Tống Miên đâu, cô bèn đi ra ngoài.
Có tiếng vỗ tay hoan hô cùng tiếng cười trẻ thơ non nớt. Tống Miên dùng đá ném, một đường thẳng tuyệt đẹp làm lon không kia ngã xuống, rõ là khoảng cách xa như thế mà tỷ lệ trúng lại rất cao.
Đám nhóc hứng thú, kéo áo kéo chân bu quanh nháo nhào đòi Tống Miên dạy cho, anh cười khẽ, nhẹ giọng chỉ dẫn, rất kiên trì dạy bảo.
Âm thanh truyền qua rất êm tai, là kiên nhẫn, là yêu thương. Sơn Chi bị khung cảnh bình yên này làm cho ngây dại, khoé môi nở ra nụ cười cũng không phát hiện. Mặt trời dần lên cao, dưới ánh nắng ấm áp ấy, một người lính kiên nhẫn nắm tay đứa bé chỉ dạy tường tận, lâu lâu nở nụ cười khích lệ, thủ thỉ bên tai. Lông mi dài rũ xuống, mũi cao môi mỏng đường nét nam tính chững chạc hài hoà. Ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi lên thân ảnh Tống Miên dịu dàng, bỗng dưng tim cô "thịch" một cái lạc nhịp.
Cô đặt tay mình lên ngực, mím môi, bỗng dưng gò má rất nóng, tim cũng bất giác diệu kỳ.
Tụi nhỏ rất có nề nếp, bé nào cũng nôn nóng muốn chơi thử nhưng không tranh giành, không cãi vã, ngoan ngoãn xếp một hàng ngay ngắn đợi bạn chơi xong rồi mới chơi. Có đứa nhóc chơi mãi mà vẫn không ném được, Tống Miên cười nhóc, bị cậu bé bĩu môi giận dỗi, thế là cuống cuồng xuống nước dỗ dành, dạy lại từ đầu.
Nhìn cách Tống Miên lúng túng dỗ con nít, Sơn Chi cong mắt miệng cười ra tiếng.
Cô vỗ trán.
Ôi trời, có ai dỗ con người ta mà dùng bàn tay vụng về kéo khoé môi như anh không chứ.
Tống Miên nghe thấy tiếng cười, lập tức quay người lại, phát hiện một cô nhóc đang nhạo báng sau lưng mình, tình cảnh như đi thi mà bị giám thị bắt, anh khẽ lúng túng đứng thẳng dậy, đưa tay lên, tùy tiện ngoắc ngoắc.
Sơn Chi lạch bạch chạy tới, gò má hơi hồng nở nụ cười bẽn lẽn.
Tống Miên nhíu mày xem xem, tò mò hỏi: "Sao lúc nào gặp tôi, mặt em cũng đỏ hết vậy?"
Sơn Chi cắn môi, hai ngón tay trỏ xoắn vào nhau, biểu tình rối rắm, rất giống một cô thiếu nữ lần đầu yêu.
Tống Miên lại thêm một câu: "Gặp tôi là em trở sốt à?"
Sơn Chi: "...." cô muốn trở tay đánh người!
Trong tổ tình nguyện không phải không có người xinh đẹp, nhưng với cô gái trước mặt này lại không giống nhau. Song đó, Sơn Chi bị đám nhỏ để ý, có cô nhóc nhặt ba mảnh gạch, lau lau lên quần áo của mình rồi mới đưa cho Sơn Chi.
Cô kinh ngạc, chần chừ đưa tay ra, hoài nghi hỏi: "Em cho chị sao?"
Cô nhóc với gương mặt đầy bụi bẩn nhám đen, nhưng đôi mắt to tròn thuần khiết trong sáng đã lấn át vẻ ngoài chật vật ấy, mỉm cười gật đầu với cô.
Sơn Chi cong mắt cười, không quên nói lời cám ơn.
Cô nhìn ba viên gạch trong tay, Tống Miên khoanh tay trước ngực, lưỡi đẩy đẩy mấy cái vào gò má, nói: "Chơi thử đi, đừng để thua con nít."
Chỉ giỏi khinh thường người ta, Sơn Chi cho anh một ánh nhìn cảnh cáo *chớ khinh thường bổn tiểu thư*
Cô đứng ở vạch được đánh dấu, mấy đứa nhỏ vui vẻ đứng bên cạnh xem, còn không quên cổ vũ cô. Sơn Chi được cổ vũ không tiếp thêm sức lực mà còn hồi hộp thêm. Cô mở miệng, thở mấy cái, lấy ống tay áo gạc đi mồ hôi hai bên thái dương.
Cô quyết tâm phải cho Tống Miên biết mình lợi hại đến mức nào, không thể để người ta khinh miệt hoài được.
Nghĩ thế, cả người liền hừng hực lửa chiến đấu.
Chân và eo Sơn Chi khom xuống, nhắm một mắt lấy đường thẳng, giữ tư thế đó đến mấy chục giây mới ném.
Một đường parabol quá hoàn hảo, viên gạch đi lệch cả mét.
Tống Miên nhìn thấy, nâng tay giả bộ gãi mũi nhưng thật ra là lén lút cười trộm.
Viên thứ hai, bay qua đỉnh lon.
Viên thứ ba, đáp đất an toàn, nằm gọn trong một đống đá ở phía trước.
Lần này quả là nhịn không nổi nữa, anh ôm bụng, phì cười ha hả.
Mặt Sơn Chi vừa ấm ức vừa đen thui. Hậm hực đi sang một bên nhường cho tụi nhỏ.
Mặt mũi mất hết rồi.
Cô nhìn người trước mặt, anh cười lên mang theo cảm giác dễ chịu ôn hoà, làm người khác chỉ có thể ngây ngốc sa vào.
"Ném mà phải nhắm một mắt để đo á?" Tống Miên nói mà vẫn còn lưu lại ý cười, mặt mũi đỏ bừng: "Chơi cái này phải mở hai mắt ra, tôi ném bừa cũng trúng đó."
Sơn Chi nào có chịu thua, cao giọng phản đòn: "Anh ra oai gì chứ, anh được huấn luyện bao nhiêu thứ, tính tập trung rất cao, tất nhiên là ném bừa cũng sẽ giỏi hơn tôi rồi."
Tống Miên cười cười lắc đầu, kêu một cô nhóc mặc váy chạy lại, nói: "Baby, ném một cái xem nào."
Anh đưa viên gạch nhỏ sang, cô nhóc lon ton đứng vào chỗ.
Giây sau mặt mũi Sơn Chi nhăm nhúm, muốn khóc rồi, bị bắt nạt muốn khóc luôn rồi.
Khi lon không kia ngã xuống, giống như mặt mũi Sơn Chi bị vả te tua.
Tống Miên cọ lưỡi lên hàm răng trên, gật gù hỏi cô: "Em nhìn đi, con bé đó nhỏ hơn em cả chục tuổi."
Sơn Chi ngậm đắng nuốt cay.
Nhớ ra gì đó, cô lần mò vào túi áo lấy ra mấy chục viên kẹo, lần trước cô có phát kẹo và bánh cho một số bạn nhỏ vẫn còn dư rất nhiều kẹo, nhìn những gương mặt hiện tại, chắc là những bạn nhỏ mới đến. Tay Sơn Chi bé quá, cầm kẹo mà cứ rơi rớt, anh thở dài, đi hai bước tới, lấy hết số kẹo trong tay cô, vô lực nói: "Nếu tôi là kẹo, tôi sẽ căm phẫn em đến chết."
"Tại sao?"
"Em dày vò tôi đau quá."
Sơn Chi hiểu ra, lườm lườm anh mấy cái.
Bọn nhỏ thấy có đồ ăn là tập hợp lại, nề nếp xếp hàng, Sơn Chi chia cho mỗi bạn nhỏ bốn viên kẹo, khi nhận kẹo, theo lễ phép từng đứa nhỏ sẽ lau tay vào áo, nâng hai tay nhận lấy rồi khoanh tay cúi đầu, chân thành nói cảm ơn đến mức Sơn Chi mủi lòng.
Mũi Sơn Chi nóng lên, nghèn nghẹn chặn ở họng, cô chớp mắt mấy cái cho vơi đi nỗi bồn chồn.
Đến khi phân phát kẹo xong, Tống Miên thấy Sơn Chi không nói lời nào, cô nhìn anh cười thê lương một tiếng, cúi đầu nhìn mấy viên còn sót lại trên tay, sau đó mới ngẩng đầu lên cười nói: "Cái này cho anh và bạn của anh."
Ngay lập tức, Tống Miên cho cô một ánh mắt, anh cự tuyệt.
"Lớn rồi ai lại đi ăn kẹo, nam nhân không thể tiếp nhận mùi vị ngọt c.h.ế.t người kia được."
Nói xong, thẳng thừng đi về phía trước.
"..." Sơn Chi bối rối. Cứ như thế bị cự tuyệt cô không biết phải ứng phó thế nào.
Cô chạy lon ton theo, cố gắng thuyết phục: "Ăn kẹo có gì không tốt chứ, khi bực tức ăn một viên là xoá tan nỗi buồn ngay, thật đó!"
Anh khoanh tay, ngoáy đầu lại, giọng điệu đầy bất lực: "Ở đây có cái gì để buồn, có cái gì để bực tức mà cần phải giải toả hả, cô Sơn Chi?"
Nói cũng có lý.
Anh dừng chân, một tay chống hông, đứng đối tiện với Sơn Chi .
"Mang theo nhiều kẹo chi vậy, em là con nít ghiền kẹo à? Nhắc nhở em một chút, ăn kẹo nhiều không còn cái răng ăn cơm đâu, đến khi nhức răng em đừng có khóc la om sòm, không ai nhổ răng giúp em đâu."
Tống Miên nói mà quên luôn Sơn Chi vốn là bác sĩ.
Sơn Chi nói: "Tôi bị hạ đường huyết, phải mang theo kẹo."
Chân trái đang nhịp nhịp của Tống Miên khựng lại.
"Sao lại bị hạ đường huyết?" Anh lại hỏi: "Bị lâu chưa?"
"Lúc trước tôi bị chứng sợ m.á.u nên bị hạ đường huyết, nhưng mà vì ước mơ làm bác sĩ nên tôi đi chữa bệnh nè, uống thuốc nè, không hết hoàn toàn nhưng mà so với trước kia thì tốt hơn nhiều."
Tống Miên ngẩng ra, sau đó anh gật gù: "Hemoglobin?"
"Đúng."
"Cảm giác như thế nào?"
"Kinh khủng lắm." Sơn Chi nhớ lại lúc nhỏ mà ám ảnh, bệnh cũng không dám đi tiêm, lúc nào cũng kính cẩn thận trọng, rất sợ bản thân bị thương tích. Mỗi lần thấy m.á.u là xỉu lên xỉu xuống, thở gấp khó khăn, cảm giác hoa mắt chống mặt, muốn c.h.ế.t đi sống lại.
"Ừ, vậy để dành kẹo." anh nhìn cô rồi nhìn kẹo trên tay cô, giọng tuy hờ hững nhưng lại có chút quan tâm: "Nhớ mang theo bên người đó."
Bỗng dưng trái tim cô đập nhanh, mím môi, yên ắng gật đầu.