Ninh Hi đang ngồi dưới đất tập trung chơi xếp hình khối gỗ, tôi bước tới trước mặt con bé, khom lưng, chống tay lên đầu gối và nói: “Ăn xong lại chơi tiếp nhé?”
Con bé ngẩng phắt đầu lên rồi dang tay về phía tôi với vẻ mặt kinh ngạc, chắc giờ mới phát hiện ra tôi.
“Mẹ ơi!”
Tôi bế con bé dậy: “Đợi anh con về là ăn cơm luôn.”
Ninh Hi dáo dác ngó ra sau lưng tôi rồi hỏi bố đâu.
“Hôm nay bố bận việc ở công ty nên không về ăn cơm được.”
Con bé bĩu môi: “Thế trước khi đi ngủ con lại không được gặp bố à……”
Bố ở nhà thì sợ rúm người, nhưng cứ hôm nào không gặp Tống Bách Lao, con bé lại nháo nhào đòi bố về, bảo nhớ bố lắm rồi, có lẽ là vì tình thân máu mủ ruột rà chăng.
“Thế để sáng mai mẹ kêu bố qua gọi con dậy trước khi đi làm nhé?”
Con bé thở dài như bà cụ non, tỏ vẻ miễn cưỡng chấp nhận.
‘Dạ.” Con bé choàng lấy cổ tôi, ngây ngô nói: “Con sắp lớn tướng rồi đây này, mẹ nhớ dặn bố phải tranh thủ chơi với con nhiều hơn nhé.”
“Con nó nói thế thật à?”
Khi Tống Bách Lao về tới nhà đã là chín giờ tối, Ninh Hi đã lên giường ngủ từ sớm.
“Lâu rồi anh chưa được xả hơi, Mặc Mặc cũng sắp được nghỉ nữa, hay là nhà mình sắp xếp thời gian đi du lịch đi?” Tôi nhận lấy cái áo khoác Tống Bách Lao vừa cởi ra rồi treo lên móc hộ anh ấy.
“Đi du lịch ư?” Anh chậm rãi cởi cúc áo sơ mi, để lộ ra thân hình cường tráng, “Nói mới nhớ, anh cũng chưa bao giờ được đi du lịch với em.”
Quần áo rơi xuống đất từng cái một, anh ấy bước ra khỏi đống quần áo rồi thong thả đi vào phòng tắm trong trạng thái khỏa thân.
“Em nghĩ xem muốn đi đâu nào, anh không phản đối đâu.”
Tôi cầm quần áo mới để thay vào phòng tắm, vừa mở cửa ra đã bị hơi nước nóng phả vào mặt.
“Sao không bật quạt thông gió? Anh không thấy ngột ngạt à?” Tôi treo quần áo lên móc, sau đó bật công tắc trên tường.
Tiếng nước chảy vẫn vang lên, Tống Bách Lao nằm ngửa trong bồn tắm rộng rãi, đưa tay lên vuốt lại mái tóc ướt nhờn nhợt của mình.
“Anh quên mất đấy.” Giọng anh ấy hơi khàn.
Vốn dĩ tôi định ra ngoài nhưng vẫn chuyển hướng bước chân, bước tới bên bồn tắm, cúi người giơ tay sờ trán anh.
Đôi mắt đang nhắm nghiền của anh run lên rồi từ từ mở ra: “Có chuyện gì vậy?”
Tôi đặt lòng bàn tay trên vầng trán ướt đẫm của Tống Bách Lao, cẩn thận quan sát sắc mặt anh, đến khi không phát hiện ra điều bất thường mới yên tâm.
“Em lo anh bị ốm.” Ngón tay trượt xuống trán, tôi lướt đầu ngón tay qua thái dương rồi mơn chớn vết sẹo dễ thấy phía sau tai của anh.
Anh cười khẽ, nắm lấy tay tôi áp vào mặt mình.
“Em cẩn thận quá đấy.” Anh ngước đôi mắt đen sâu thẳm lên nhìn tôi, “Anh đang khỏe như vâm đây, em muốn kiểm tra thử không?”
Rõ ràng là một câu hỏi dùng để lấy ý kiến, nhưng không đợi tôi trả lời, Tống Bách Lao đã nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi về phía anh ấy.
“Anh làm cái gì vậy……”
Tôi bám vào thành bồn tắm, giãy giụa để không bị kéo xuống.
“Làm gì là làm gì?” Anh cố ý liếc xuống mặt nước, “Đương nhiên là làm những việc bây giờ phải làm rồi.”
“Em còn đang mặc quần áo, anh đợi em……” Mặc cho tôi nói, lực tay kéo tôi không hề giảm mà còn tăng lên, cho đến khi tôi hoàn toàn bị kéo xuống nước.
Nước văng tung tóe khắp nơi chỉ trong tích tắc, tôi mặc đồ ngủ, gác chân lên thành bồn tắm, lúng túng ngồi trên đùi Tống Bách Lao.
Nước nhỏ xuống dọc theo ngọn tóc, tôi bất lực trừng mắt nhìn tên đầu sỏ, “Anh không chờ em cởi quần áo cho xong được chắc?”
Anh nâng nhẹ cằm tôi lên rồi hôn xuống khóe môi tôi.
“Ai mà chờ cho nổi.”
Quần áo thấm nước dính chặt vào người, tôi thở dài, sau đó vòng tay qua cổ anh, chủ động bắt kịp để làm sâu nụ hôn.
Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
Kỳ nghỉ được quyết định một cách nhanh chóng. Mặc dù bảo tùy ý tôi chọn, nhưng Tống Bách Lao lại không thể rời khỏi Hương Đàm quá lâu. Thời gian nghỉ phép càng dài, công việc càng chồng chất, có khi đi chơi về anh ấy còn phải làm tăng ca.
Điểm đến mà tôi chọn là một hòn đảo nằm cách Hương Đàm năm tiếng ngồi máy bay, khí hậu ở đây rất dễ chịu, có nắng nhẹ, trái cây và hải sản còn rất phong phú.
Tống Tiêu từng đến đây nên trước khi khởi hành, chú đã dặn dò tôi rất nhiều thứ, chú ấy còn nói rằng bụng dạ trẻ con yếu, bảo tôi không nên cho hai đứa nhỏ ăn nhiều hải sản quá kẻo đau bụng.
Tôi không rõ giữa chú và Lạc Thanh Hòa đã xảy ra xích mích gì, nhưng nếu chú không muốn kể thì tôi sẽ phớt lờ đi, coi như mình chưa phát hiện điều gì, cũng không nói cho Tống Bách Lao biết.
Trở ngại ngăn cách họ trước đây là gia đình, ký hiệu, những hiểu lầm và ân oán kéo dài hơn mười năm. Nhưng giờ đây, gia đình và ký hiệu đã không còn là chướng ngại, dù hai người có nối lại tình xưa hay không bao giờ qua lại với nhau nữa thì đó cũng là quyền tự do của họ, người ngoài không có tư cách bình luận.
Nghĩ vậy thôi nhưng trong lòng tôi luôn có linh cảm rằng họ sẽ quay về bên nhau.
Suy cho cùng, bất luận là oán hận hay không cam lòng, chẳng phải những cảm xúc này đều bắt nguồn từ việc không muốn buông bỏ đối phương ư? Chính vì trong tim vẫn còn hình bóng của nhau nên họ mới để tâm nhiều đến vậy.
Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là Tống Tiêu đã rời khỏi Hương Đàm trước khi chúng tôi đi nghỉ, một lần nữa bỏ lại quá khứ, lựa chọn cống hiến hết mình cho sự nghiệp mà bản thân yêu thích. Mà Lạc Thanh Hòa giữ chức nghị sĩ nên công việc vô cùng bận rộn, xác định sẵn là không có thời gian nghỉ xả hơi chứ đừng nói là theo đuổi tình yêu.
Hai người họ mỗi người đi một ngả, không biết khi nào mới gặp lại nhau.
Tôi tiễn Tống Tiêu ra sân bay, nhìn dáng vẻ phóng khoảng vẫy tay chào của chú hồi lâu rồi mới quay người rời đi.
Thôi vậy, cả hai không còn là trẻ con nữa, họ hoàn toàn nhận thức rõ về hành động của bản thân mình.
Ninh Hi còn bé, không thể hiểu chính xác định nghĩa của “du lịch gia đình” nên trông con bé không hào hứng lắm. Trái ngược với Ninh Hi, Tống Mặc đã mong chờ chuyến đi này từ rất lâu rồi, cậu bé thu dọn hành lý từ sớm và tự lên lịch trình cho mình.
“Em gái này, khi đến đảo em không được đi lung tung nhé, phải có anh nắm tay thì em mới được xuống nước biết chưa?” Đêm trước ngày khởi hành, Tống Mặc đã nhắc đi nhắc lại tầm quan trọng của sự an toàn một cách trịnh trọng.
Ninh Hi ngồi xếp bằng dưới sàn nhà, nhưng vì mập quá nên không thể bắt chéo chân hoàn toàn.
Tuy đang tập trung hết sức vào bộ lego của mình, con bé vẫn dành ra ít thời gian gật đầu: “Biết ạ.”
Hòn đảo này không lớn lắm nhưng lại là một địa điểm du lịch rất nổi tiếng, rất nhiều khách sạn năm sao được xây dọc theo bãi biển, Lý Tuần đã đặt cho chúng tôi một khách sạn có bể bơi vô cực trên tầng cao nhất có thể nhìn ra biển.
Sợ ba người đàn ông dẫn theo một bé gái nhỏ sẽ không tiện, tôi còn đưa mợ Cửu đi cùng và đặt tổng cộng ba phòng, buổi tối mợ đưa Ninh Hi đi ngủ. Như vậy mọi người có thể chơi xả láng hết mình mà vẫn yên tâm.
“Mẹ ơi……” Ninh Hi ngồi dưới dù che nắng xây lâu đài cát, con bé ngẩng đầu nhìn về phía trước rồi đột nhiên hỏi tôi: “Sao trên người mẹ với bố lại có hình vẽ thế ạ?”
Tôi dõi theo ánh mắt của con bé, trông thấy người đàn ông đang lướt sóng, anh ấy quay lưng về phía bờ cát, phơi ra tấm lưng rộng và dòng chữ Phạn màu đen bắt mắt.
Tôi lại nhìn xuống eo mình, vết sẹo nằm dọc khiến quần bơi không che được hết hình xăm, để lộ ra phần xăm màu đỏ tươi.
Các bé gái hay nghĩ đây là “hình vẽ” nhỉ?
“Người lớn có thể xăm trên mình bất cứ hình nào mà họ thích. Khi nào lớn con cũng có thể đi xăm.”
Con bé hào hứng: “Đợi lớn rồi em gái sẽ vẽ hình con voi!”
Tôi thắc mắc: “Sao lại xăm hình con voi?”
Ninh Hi vừa đắp vỗ tòa lâu đài cát của mình vừa nghiêm túc trả lời: “Con voi là loài động vật to nhất trong rừng, những con vật khác đều sợ nó. Nếu ai làm nó tức giận, nó có thể giẫm bẹp luôn!”
Câu trả lời ngây thơ nhưng cũng thật hãi hùng.
Tôi cười gượng vuốt tóc con bé: “Ừ, bao giờ con lớn, sẽ được đi xăm con voi……”
Ninh Hi gật đầu, vừa lẩm bẩm một bài hát lạc điệu tự sáng tác vừa nghịch cát một mình.
“Voi, voi, giẫm lên nó……”
Con bé lớn lên trong môi trường lành mạnh và tràn đầy tình yêu thương, mà sao vẫn có tư tưởng bạo lực thế nhỉ?
Tôi thầm thở dài, phóng mắt ra xa nhìn hai bố con đang nô đùa dưới nước, trông có vẻ sẽ không vào bờ sớm đâu. Tôi nói với mợ Cửu mình đi vệ sinh rồi đứng dậy.
Nhà vệ sinh ở trong khách sạn cách bãi biển không xa, chỉ đi mất vài bước chân.
Nhưng không ngờ thế giới rộng lớn như vậy mà chuyện khiến tôi đau đầu lại xảy ra ở trong nhà vệ sinh, vốn dĩ tôi không nghĩ mình sẽ gặp lại tên khốn này.
Anh ta mặc áo hoa bãi biển, đeo kính râm lớn, tóc được nhuộm thành màu sợi đay, trông khác hẳn hình ảnh trong trí nhớ của tôi, vậy nên phải đợi đến khi người kia gọi tôi, tôi mới nhận ra anh ta.
“Tiểu Úc.” Anh ta tháo kính râm xuống, để lộ ra khuôn mặt thanh tú, “Mày cũng tới đây du lịch à?”
Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, rõ ràng có nhiều địa điểm để đi du lịch đến vậy mà tôi và Chu Ly lại gặp nhau tại cùng một khách sạn và vào cùng một thời điểm, số phận đúng là thật nghiệt ngã.
“Ừ.” Mấy năm nay tôi không liên lạc với anh ta, ngay cả tin tức về Ninh Thi tôi cũng phải nghe gián tiếp qua các phương tiện truyền thông mới biết được, vậy nên cuộc gặp gỡ này cũng có thể coi là “cửu biệt trùng phùng”.
Nguyễn Lăng Hòa được phép cắt bỏ tuyến thể là bởi hắn ta đã ly hôn với Chu Ly. Dù Nguyễn Hoa Hùng có đánh giá cao Chu Ly đến mấy thì cũng không thể để người ngoài can thiệp quá sâu vào xí nghiệp của gia tộc. Nghe nói sau khi cho rất nhiều tiền, ông ta đã “mời” Chu Ly ra khỏi Viêm Hoa Thế Kỷ một cách tiếc nuối. Trận đột quỵ vào mấy năm trước đã khiến Chu Vân Sinh phải nằm liệt giường, sức khỏe ngày càng yếu, tập đoàn nhà họ Chu cũng không còn đủ sức cạnh tranh với nhà họ Nguyễn và Hạ Thịnh như năm xưa.
Các phương tiện truyền thông đều nói cuộc hôn nhân này là tính toán sai lầm của nhà họ Chu, trộm gà không thành còn mất thêm nắm gạo, đắc tội với cả Tống Bách Lao lẫn Lạc Thanh Hòa. Nhưng tôi luôn cảm thấy mọi chuyện không thể đơn giản như vậy được, Chu Ly có thể bị đánh bại một cách dễ dàng thế ư? Anh ta tốn bao công sức để kết hôn với Nguyễn Lăng Hòa, lãng phí bốn năm một cách vô ích, vậy mà sẵn sàng nhận một khoản tiền rồi bỏ đi?
“Mày không gặp mẹ mày lâu lắm rồi đúng không?” Anh ta nhếch miệng cười, “Dạo này bà ta rất hay gây sự với tao, tao thấy phiền nên phải tới hòn đảo này cho tâm thanh tịnh.”
Chu Vân Sinh chưa chết nên chưa phân chia tài sản, vì thế mà Ninh Thi muốn gắp thịt từ miệng Chu Ly càng nhiều càng tốt. Có lẽ bà ấy biết rằng nếu bản di chúc sau khi Chu Vân Sinh chết được công bố, bản thân sẽ chẳng kiếm chác được gì nên mới chạy đua với thời gian, giành giật từng chút một.
“Bà ta còn giấu bố tao đi để tao không tìm được lão. Mày có thời gian thì liên lạc với bà ta nhé, khuyên bà ta hộ tao là……” Anh ta có diện mạo hiền lành và vô hại nhưng lời nói thốt ra lại hung hãn vô cùng, “Mụ không thắng được tao đâu, nếu muốn sống yên ổn đến già thì phải khôn lên, đừng lúc nào cũng đi gây sự với tao như vậy.”
Tôi đen mặt: “Chuyện giữa hai người không liên quan đến tôi, anh muốn nói gì với bà ấy thì tự đi mà nói, tôi không phải cái điện thoại.”
Tôi định đẩy anh ta ra để vào buồng vệ sinh thì giọng nói lanh lảnh của một cậu bé vọng ra, ngay sau đó, một bóng dáng nhỏ bé có quan hệ với anh ta xuất hiện trước mắt tôi.
“Mommy, con rửa tay xong rồi.”
Cậu nhóc trông thấy tôi thì sửng sốt, đôi mắt từ từ trợn to, “A, mẹ của hai tên xấu xí!”
Tôi cau mày không nói gì, Chu Ly khom lưng xoa đầu con trai, dạy bảo: “Tiểu Trúc, con không được thiếu lễ phép như thế. Dù là sự thật thì con cũng không nên nói toẹt ra hết, hiểu chưa?” Anh ta xoa môi cậu nhóc, “Để đạt được những thứ bản thân muốn một cách dễ dàng thì con phải chiếm được thiên cảm của người ta trước.”
Tôi hiểu tại sao tính cách của con trai Chu Ly lại giống hệt anh ta rồi, cách giáo dục như vậy chỉ có thể dạy ra được một mỹ nhân rắn rết khác thôi.
Vì anh ta đang cúi người nên tôi có thể thấy rõ phần gáy của anh ta. Ở đó vẫn còn vết cắn của Alpha, nhưng không giống Omega bình thường, xung quanh vết cắn kia còn có một số vệt bầm tím, nếu nhìn kỹ sẽ thấy vết kim tiêm chưa lành miệng, chắc là do tiêm thuốc ức chế.
Ngay cả khi đã ly hôn và bị Alpha bỏ rơi, anh ta vẫn giữ lại ký hiệu. Chẳng lẽ Chu Ly cũng giống như những người bảo thủ sợ tác dụng phụ tiềm ẩn sau khi cắt bỏ tuyến thể kia? Đây không phải tính cách của anh ta.
“Hiểu, hiểu ạ.” Cậu nhóc nghe lời gật gật.
Chu Ly mỉm cười hài lòng: “Đi tìm Emily đi, mẹ nói chuyện với chú một lúc.”
Cậu nhóc ngoan ngoãn gật đầu rồi chạy ra chỗ người phụ nữ đang đứng chờ ngoài cửa, có vẻ là người trông trẻ.