Vết Thương Ẩn

Chương 13: Yếu Lòng



Trong phòng bệnh lúc này cũng chỉ còn mỗi một mình Đường Di, cô không nằm nghĩ mà bước chân xuống giường đi về phía cửa sổ.

Âu Tư Đình đi mua đồ về, anh đi vào liếc nhìn chiếc giường lúc này đã không còn Đường Di đâu, anh đảo mắt liền thấy Đường Di đang đứng bên bệ cửa sổ.

Anh đặt túi đồ vừa mua lên bàn rồi di chuyển về phía Đường Di đang đứng.

- Đường Di, cô sao vậy?

Đường Di không một động tĩnh, cứ đứng im lặng.

Anh không dám chạm vào người Đường Di như mấy lần trước nữa, vì mỗi lần anh chạm vào cô đều hoảng. Nên anh đang phải cố gắng gọi tên cô.

- Đường Di?

Lúc này Đường Di mới từ từ quay mặt lại khi nghe được có người đang gọi tên mình.

Âu Tư Đình nhìn thẳng vào mặt cô, nét mặt cô còn đang man mác buồn, đôi mắt lệ to tròn của Đường Di đang thể hiện một sự tủi thân có mấy ai biết được.

- Cô sao vậy?, bên ngoài trời đang lạnh đứng ở đó không tốt đâu.

Sau câu nói của Âu Tư Đình, Đường Di không nói năng gì và cũng không có ý định sẽ trả lời cho câu hỏi của anh.

Đường Di đặt mông xuống giường rồi nhẹ nhàng đắp chăn cho bản thân đàng hoàng rồi trực tiếp nằm xuống, bỏ lơ Âu Tư Đình đang ngơ ngác trước những hành động của cô anh còn chưa thể loát kịp.

Hiện tại cô rất không muốn nói chuyện, trong lòng cô bây giờ đang nặng trĩu, cảm giác bi thương đến thê thảm.

Âu Tư Đình đi đến bên giường rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, anh hạ giọng hết cỡ nói chuyện với Đường Di.

- Cô đừng cố gắng ngụy trang như vậy nữa, muốn khóc thì cứ khóc một trận rồi ngày mai sẽ bắt đầu một ngày mới tốt hơn.

Sau câu nói của anh, Đường Di từ từ quay mặt lại nhìn, ánh mắt cô lúc này rất phức tạp.

Anh cười nhẹ nhàng rồi xoa đầu Đường Di.

- Không cần mạnh mẽ trước mặt tôi, cô hãy cứ là chính mình, đừng suy nghĩ nhiều.

Những lời nói của Âu Tư Đình như một thứ gì đó an ủi một chút yếu lòng của Đường Di.

Hai mắt cô đỏ hoe như muốn khóc, một phần vì vẫn còn có người chịu để ý đến cảm xúc của cô. Cô như vỡ đập mà òa khóc như một đứa trẻ.

Nước mắt mặn chát cứ thế mà từng giọt từng giọt lăn dài trên đôi má của Đường Di. Nỗi buồn mà khó ai có thể thấu hiểu được. Cô không biết vì sao mỗi lần ở gần Âu Tư Đình cô luôn không thể nào kiềm chế được cảm xúc của mình.

Âu Tư Đình ngồi mà tay anh đang nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, một sự an ủi đến ấm lòng.

Khóc một trận đến nghẹt hết cả mũi Đường Di mới nín khóc, Khóc xong như được giải phóng mà cơ thể đã thoải mái hơn rất nhiều.

Anh đỡ cô ngồi dậy rồi lấy khăn giấy lao đi nước mắt cho cô.

Thật sự bây giờ anh đã có chút rung động với cô gái nhỏ này rồi a. Thật sự rất muốn che chở và bảo vệ cô gái nhỏ này.

Anh ước lúc trước không để cô ký bản hợp đồng kia thì tốt biết mấy, nhưng mà không sao bản hợp đồng đó cũng chả phải vấn đề gì đáng ngại, thứ đáng ngại nhất lúc này đó là chiếm được trái tim của cô gái nhỏ.

- Đã thoải mái hơn chưa?

Đường Di gật đầu, thật sự bây giờ trong cô đã dễ chịu hơn rất nhiều rồi.

- Vậy bây giờ thì ngủ một giấc đi, ngày mai hãy bắt đầu một ngày mới tốt hơn.

Nói xong anh chẳng ngần ngại mà hôn lên trán cô một nụ hôn nhẹ.

Đường Di khá là sốc trước nụ hôn của anh nhưng cô không phản kháng mà cứ trố mắt nhìn anh.

- Đừng nhìn tôi như vậy chứ, ngủ đi.

Anh cười một nụ cười tinh nghịch nói với Đường Di.

Đường Di cũng không nghĩ nhiều mà nằm xuống, không lâu sau cô đã chìm vào giấc ngủ. Giấc ngủ hôm nay của Đường Di rất yên bình, vì nơi nào đó vừa được sưởi ấm.

Âu Tư Đình ngồi ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Đường Di mà bất giác cong môi cười.

Anh thật sự rung động với Đường Di rồi. Nhưng trước tiên anh phải tìm cách hủy bỏ cái hợp đồng kia mới được.

Sáng sớm khi Đường Di tỉnh giấc, thì Âu Tư Đình đã không còn ở đây nữa. Sáng nay anh có cuộc họp cổ đông rất quan trọng nên đã rời đi rất sớm.

Cô đang cảm thấy lạc lõng thì một lúc từ cửa ông bà Âu đi vào trên tay xách nách mang đủ thứ đồ.

- Tiểu Di, hôm nay con thấy trong người như thế nào rồi con.

Âu lão gia nói nhẹ nhàng với cô con dâu.

- Con đã tốt hơn nhiều rồi cha.

- Di, con có muốn ăn món gì không mẹ kêu đầu bếp làm cho con ăn.

- Dạ con không ạ.

- Có muốn ăn gì thì cứ nói với mẹ, con đừng ngại nhé!

- Vâng.

Đường Di nói chuyện với cha mẹ Âu rất thoải mái, do cha mẹ chồng này rất hòa đồng và dễ chịu nên cô cũng mạnh dạn hơn trong giao tiếp.

- Ừm, vậy bây giờ mẹ lấy cháo cho con ăn nhé, cháo này là mẹ nấu riêng cho con đó.

Bà vui vẻ mở hộp ra rồi đưa đến cho Đường Di, cô đưa tay nhận lấy rồi chầm chậm ăn.

- Con thấy thế nào, có vừa miệng không con.

- Dạ, rất ngon ạ.

Đường Di nhẹ cười, thật sự cháo rất ngon.

Ông bà Âu ở lại với Đường Di đến trưa rồi mới ra về.