Vết Thương Ẩn

Chương 15: Hoa Hướng Dương



Lại một ngày nữa trôi qua, mọi thứ đều rất êm đềm.

Sáng sớm hôm nay Đường Di đã dậy rất sớm để đi dạo xung quanh nhà, hôm nay cô phải quay trở lại tiệm hoa để làm việc.

Bước lại vào trong nhà đã thấy Âu Tư Đình ngồi sẵn ở bàn ăn mà suy nghĩ gì đó cô cũng không rõ.

- Hôm nay cô thấy trong người có tốt hơn chưa?

- Đã tốt lên nhiều rồi a.

- Ừm... hôm nay tôi quay trở lại tiệm hoa làm việc nhé!

Âu Tư Đình nghiên đầu qua nhìn Đường Di sau câu nói của cô.

- Vậy cũng được. Để tôi đưa cô đi luôn nhé.

Đường Di suy nghĩ một lát rồi cũng gật đầu đồng ý. Quả thật nơi này bắt xe thật không tiện chút nào.

Cả hai ăn sáng xong rồi chuẩn bị đi đến nơi làm việc.

Âu Tư Đình không để Đường Di tại ngã tư như lần trước nữa mà đưa cô đến tận nơi cô làm luôn. Ban đầu Đường Di có từ chối nhưng điều bị Âu Tư Đình phản bác ý định này.

Đưa Đường Di đến nơi an toàn thì anh cũng rời đi sau đó. Đường Di một mình bước vào tiệm hoa như thường lệ.

- Chị Hạ em đến rồi a.

- Ừm, em đã khỏe hơn chưa, sao không ở nhà nghỉ ngơi thêm vài hôm nữa cho tốt rồi hả đến sau.

- Em khỏe lắm rồi ạ, ở nhà bứt người lắm, đến đây sẽ dễ chịu hơn.

Vừa nói Đường Di vừa nở nụ cười duyên với chị Hạ.

- Được rồi, vậy em vào xếp cho chị mấy bó hoa trên bàn bên trong nhé!

- Vâng ạ.

Đường Di hôm nay tâm trạng trong người rất tốt, năng lượng đang rất đầy, cô tập trung vào công việc của mình rất cao mà chẳng thể để ý mọi thứ xung quanh vào mắt mình lúc này.

Bên kia đường, Đường Nhuệ nhìn chằm chằm vào cô em gái của mình mà không khỏi cười đau sót.

Anh đã điều tra rất nhiều về mối quan hệ của Đường Di và cha mẹ Đường bao nhiêu năm nay. Anh rất sốc vì Đường Di bị đối xử bất công đến như vậy.

Vậy mà trước mặt người anh trai này Đường Di chưa một lần nào oán trách hay kể lể bất cứ điều gì.

- Đường Di em có cần hiểu chuyện đến như vậy không?

Đường Nhuệ từ lúc biết chuyện đến giờ vẫn luôn rất khó chịu với cha mẹ mình. Anh không thể ngờ cha mẹ có thể đối xử với đứa con gái ruột của mình tàn nhẫn đến như vậy. Anh thật sự rất thất vọng về họ.

Đường Di phải chịu biết bao nhiêu là tổn thương và đau khổ như thế nào vậy chứ?

Đường Nhuệ hai mắt đỏ hoe lên, anh rất thương Đường Di, nếu biết trước như vậy anh đã đưa Đường Di cùng đi, thì bây giờ chắc chắn sẽ khác.

- Anh về rồi, lần này anh sẽ bảo vệ em. Cô em gái nhỏ của anh.

Nói rồi anh mỉm cười đau xót mà quay đi.

[...]

Âu Tư Đình ngồi làm việc mà tâm tình thì chẳng thể tập trung vào đóng công việc trên bàn, đầu óc anh lúc này đang hiện rõ từng nét mặt và biểu cảm của Đường Di.

Không hiểu sao dạo này mỗi khi anh nhớ đến cô, thì bên lòng ngực trái lại có cảm giác rung lên thấy rõ.

Anh vừa nghĩ rồi lại vừa cười như mấy ông thần bệnh hoạn, chắc chắn con virus tình yêu đã va phải anh rồi.

Anh chờn tịnh tâm lại rồi sao đó xử lý đóng công việc cho xong nhanh nhất có thể để có thể về sớm mà đoán Đường Di.

Quả thật hiệu suất làm việc của Âu Tư Đình rất nhanh, anh tập trung cao độ là hoàn thành xong sớm. Anh nhìn vào chiếc đồng hồ đang đeo trên tay chỉ mới điểm 4 giờ mấy hơn thôi.

Đột nhiên tiếng điện thoại reo lên, là mẹ anh gọi đến.

- Con nghe mẹ.

- Tối nay hai vợ chồng con về nhà chính ăn cơm với cha mẹ, cha mẹ có chuyện muốn nói.

- Vâng.

Cúp máy anh lại ngã người ra ghế, nhưng sau đó anh đứng bật dậy sải đôi chân dài bước ra ngoài. Coi như hôm nay anh tan làm sớm vậy.

Trước cửa tiệm hoa Soili Âu Tư Đình đậu xe một bên rồi đi vào tiệm hoa.

Đường Di đang tập chung phân loại hoa rất tập trung mà chẳng để ý ai bước vào.

Chị chủ Lâm Hạ thấy có người tiếng vào tưởng đâu là khách định đi đến chào hỏi liền bị anh đưa tay lên ngăn lại.

Âu Tư Đình đi đến đứng trước mặt Đường Di, nhưng cô không hề hay biết mà tay mắt vẫn chăm chú làm việc. Cho đến khi cô làm xong thì đó là chuyện của 30 phút sau. Còn Âu Tư Đình thì vẫn một tư thế đứng từ nãy đến giờ.

Chị chủ Lâm Hạ còn phải sốc ấy chứ. Đường Di vừa ngoảnh mặt lên liền bắt gặp ngay khuôn mặt quen thuộc.

- Âu... Âu Tư Đình sao anh lại ở đây.

Đường Di ngạc nhiên đến ngỡ ngàng.

Âu Tư Đình cười ôn hòa mà đáp lời.

- Tại sao lại không được ở đây chứ.

Đường Di "..."

Chị chủ Lâm Hạ đi đến sau khi thấy hai người có chút sượng sượng.

- Cậu này là?

- Tôi là chồng cô ấy.

Chị Lâm nghe vậy thì cũng biết và hiểu ra nên nhường lại bầu không khí cho hai người.

- Mẹ vừa gọi đến bảo hai ta tối nay về nhà chính.

- Ồh.

Đường Di cũng xin phép về ngay sau đó. Trước khi bước ra khỏi tiệm chị Hạ có gọi cô lại.

- Đường Di khoan đã, đợi chị một chút.

Cả Âu Tư Đình và Đường Di điều đứng lại sau câu nói của Chị chủ.

- Tiểu Di, hôm nay tiệm mình có nhập về lô hoa Hướng Dương rất đẹp, chị nhớ em thích hoa Hướng Dương nên giữ lại cho em một bó này.

Đường Di có hơi bất ngờ một chút, rồi đón nhận.

- Em cảm ơn chị Hạ, em về trước nhé!

Âu Tư Đình đứng nghe hết cuộc đối thoại của hai người thì biết được hóa ra Đường Di thích loài hoa Hướng Dương này. Lúc này trong đầu anh đã nhảy số liên tục về một việc gì đó.