Vết Thương Ẩn

Chương 33: Chiếm Tiện Nghi



Nửa đêm, phong cảnh lúc này thật im ắng, bên trong căn phòng, ánh đèn mờ nhạt sôi gọi cho mỹ cảnh hai con người cùng nằm trên một chiếc giường lớn thật ấm cúng.

Âu Tư Đình nằm trên chiếc giường lớn, với cánh đèn nhẹ nhàng chiếu sáng vào góc phòng, làm bừng sáng gương mặt điển trai và lạnh lùng của anh. Đường Di nằm ngay bên cạnh, mái tóc mượt mà rải dài trên gối, khẽ rung lên mỗi khi cô thở. Bầu không khí trong phòng lặng lẽ, chỉ có tiếng đồng hồ nhấp nháy và tiếng côn trùng kêu vang từ ngoài cửa sổ.

Âu Tư Đình nhìn Đường Di, ánh mắt của anh trầm lắng và sâu thẩm. Gương mặt trầm tĩnh của cô càng làm cho trái tim anh phải đập nhanh hơn. Nhìn vào gương mặt đang say ngủ của Đường Di, Âu Tư Đình nhận ra sự ấm áp và yêu thương, điều mà anh chưa từng trải qua trong suốt quãng đời mình.

Những khoảnh khắc yên bình giữa Âu Tư Đình và Đường Di giống như một bức tranh tĩnh lặng. Trái tim của Âu Tư Đình lúc này đang lặng lẽ rung động, khi anh nhận ra rằng, bên cạnh Đường Di, anh cảm thấy bình yên và tràn đầy hạnh phúc.

Âu Tư Đình nhìn ngắm Đường Di, tâm hồn anh tràn ngập cảm xúc. Bầu trời nửa đêm bao phủ cảnh quan xung quanh, tạo nên một phong cảnh huyền bí và đầy lãng mạn.

- Ngủ ngon, cô gái nhỏ.

Anh khẽ nói, một lời chút ngọt ngào dành riêng cho Đường Di, sau đó anh đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, như một lời chút và sự bảo vệ trong thầm lặng.

[…]

Khi bình minh lên, ánh nắng bắt đầu chiếu sáng và tạo nên một phong cảnh trong lành đầy hứng khởi. Bầu trời trong xanh, mây trắng nhẹ nhàng trôi dần trên không trung. Gió nhẹ lay động những cành cây, tạo ra những âm nhạc tự nhiên tinh thần dịu dàng.

Mặt đất phủ đầy sương mù mịt, làm cho không khí trở nên mát mẻ và trong lành. Các loài chim bắt đầu hót líu lo trong rừng cây ngoài vườn, tạo nên âm nhạc tự nhiên đầy sống động. Cỏ xanh tươi mọc um tùm, thấp thoáng hiện lên trong sương sớm.

Những bông hoa màu sắc tươi thắm bắt đầu nở rộ, tạo ra một khung cảnh rực rỡ và hứng khởi. Tất cả những điều này kết hợp tạo nên một phong cảnh sáng sớm trong lành, mang lại cảm giác yên bình và hạnh phúc cho mỗi người nhìn thấy.

Trong căn phòng, không khí mát mẻ đọng lại từ đêm trước đã tạo nên cảm giác dễ chịu và tĩnh lặng. Sự yên bình bao trùm ở khắp mọi nơi, nhấn nhá sự tĩnh mịch tương phản với sự ồn ào náo nhiệt của thành phố bên ngoài.

Âu Tư Đình nằm nghiêng một bên, anh thế mà lập lại hành động như tối đêm qua. Anh chăm chú nhìn ngắm nhan sắc dịu dàng của Đường Di, anh nhìn đến mê đắm, ánh mắt ôn nhu, nhưng chứa cả ngàn tấn dục vọng trong đó mà chưa thể thực hiện.

Đường Di lay người, cô lờ mờ mở mắt sau giấc ngủ yên bình. Bỗng dưng cô thấy trên eo mình có thứ gì đó nằng nặng, khẻ động mi mắt nhìn xuống, cô chợt nhớ ra cái tên nào đó đêm qua đã ôm cô ngủ cả đêm.

Vừa đánh mắt nhìn qua, Đường Di đã mắt đối mắt với anh, Đường Di khẻ giật mình, không biết anh đã nhìn cô như thế từ bao lâu.

- Sáng rồi, buôn em ra được chưa?

- Không!

Đường Di “…”

Thế là sao? Anh không buôn ra, là có ý gì đây?

Đường Di nhìn qua anh với nét mặt khó hiểu pha chút khó chịu thấy rõ.

- Nè, sáng rồi đó?

Đường Di bắt đầu thấy khó chịu, tại sao lại không buôn cô ra, trong khi trời đã sáng thế kia.

- Muốn ôm thêm chút nữa.

Nói rồi anh nhụi cả cái đầu mình vào hỡm vai Đường Di, anh tham lam mà ngoáy ngoáy như một ông chồng trẻ nghiện vợ chính hiệu.

Đường Di thấy anh ngày một càng lạ, cô có hơi nghi ngờ, rồi tự hỏi bản thân, quyết định ngủ cùng anh liệu có đúng hay không?

Cô nào biết bản thân cô đang là con mồi lý tưởng cho gả cáo già nào đó. Giờ chỉ chờ thời cơ thích hợp mà hành sự.

Được một lúc, Âu Tư Đình không còn quậy phá cô nữa mà chuyển sang tấn công luôn. Anh đặt lên má Đường Di một cái thơm nhẹ nhàng chào buổi sáng.

Đường Di thì hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, mới sáng sớm anh đã chiếm tiện nghi cô đến tận mấy lần.

- Buổi sáng vui vẻ nha bảo bối.

Nói hết lời anh mới bật dậy mà rời khỏi giường. Còn Đường Di lúc này kiểu hoang mang, không hiểu.

Mới sáng sớm anh đã cho cô hết ngạt nhiên rồi đến bất ngờ. Cô vẫn chưa thể load kịp chuyện vừa đang diễn ra.

Loay hoay cả buổi cuối cùng cả hai cũng xuống được dưới nhà. Một điều rằng là mỗi khi về nhà chính, mọi chuyện đều rất thuận lợi đối với Âu Tư Đình. Anh vừa được ngủ cùng vợ, và rồi có cả chiếm thêm tiện nghi của cô.

Cha mẹ Âu ngồi trên bàn ăn, hai ông bà nhìn thấy biểu cảm mãn nguyện trên khuôn mặt con trai mình, liền biết tối qua chắc chắn nó đã chiếm không ích lợi nhuận từ Đường Di.

Xong bữa sáng, Âu Tư Đình cùng Đường Di trở về nhà riêng, mà nói đúng hơn là đưa Đường Di về nhà còn anh thì đến tập đoàn làm việc.

Trước khi để Đường Di xuống xe, Âu Tư Đình còn tận dụng thêm mấy phút ngắn ngủi, anh không hề chừa lại xíu nào cũng như bỏ lỡ cơ hội.

Anh chồm qua phía Đường Di rồi hôn chụt lên môi cô một cái. Đường Di thì đang loay hoay cởi bỏ dây an toàn liền bị cái tên nào đó hôn tới bất ngờ làm cô trở tay không kịp, chỉ biết tròn hai mắt cứng hết cả người.

Âu Tư Đình như thỏa mãn mà cười tủm tỉm, không như Đường Di cô ngồi mà vẫn chưa hết sốc.

- Chiếm tiện nghi!