Vì Anh, Thế Giới Tràn Ngập May Mắn

Chương 16: Bạn gái?!



Đến bãi đỗ xe, Diệp Chính Thần đỗ xe xong, bước ra mở cửa xe ghế phụ lái cho Mỹ Nguyệt, để cô ngồi vào đàng hoàng rồi mới vòng qua ghế lái. Lúc này, Mỹ Nguyệt vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh, tâm trạng vẫn còn rối rắm, nghĩ ngợi lung tung, không để ý từ lúc nào Diệp Chính Thần đã tiến gần lại cô, khuôn mặt hai người cách nhau rất gần. Mỹ Nguyệt nín thở, ngập ngừng nói nhỏ.

“Anh… anh làm gì…”

Còn chưa nói hết câu, Diệp Chính Thần tay kéo dây an toàn kéo qua ngang người Mỹ Nguyệt, cười khẽ trêu chọc.

“Thắt dây an toàn thôi mà, em nghĩ là gì?”

Mỹ Nguyệt nhận ra cô đang lo quá mà cường điệu hóa mọi việc, quay mặt qua bên cửa kính, phùng má tức giận trước sự chọc ghẹo của Diệp Chính Thần.

“Không có gì.”

Đi được một lúc, Mỹ Nguyệt mới nhận ra, đây không phải đường về nhà cô, quay sang hỏi Diệp Chính Thần.

“Đây đâu phải đường về nhà em, anh đưa em đi đâu?”

DIệp Chính Thần chăm chú lái xe nhưng vẫn trả lời câu hỏi của Mỹ Nguyệt.

“Đưa em đi ăn, từ sáng đến giờ chưa ăn đúng không?”

Diệp Chính Thần không nói chính Mỹ Nguyệt cũng không nhận ra. Từ sáng chưa mở mắt đã bận đủ thử việc, làm gì có thời gian mà ngồi ăn. Mà Mỹ Nguyệt bình thường cũng không mấy chú ý đến việc ăn uống của bản thân, toàn là Huyền Thanh nhắc nhở với đưa đi mới đi. Mấy lần Mỹ Nguyệt bị choáng suýt ngất vì bỏ bữa rồi mà cũng vẫn không chừa được các tật này. Diệp Chính Thần vậy mà vẫn nhớ.

Mỹ Nguyệt yên lặng, mắt chỉ dám nhìn qua cửa kính ngắm đường phố, không dám nhìn người bên cạnh, chỉ sợ bản thân mình bị mê hoặc lúc nào không hay.



15 phút sau, Diệp Chính Thần dừng lại trước một nhà hàng lớn, hình như là nhà hàng 5 sao. Mỹ Nguyệt đơ người, nuốt nước bọt, ăn ở đây thì ví tiền của mình chỉ còn cái vỏ thôi chứ tiền đâu nữa, quay sang thử thương lượng với Diệp Chính Thần.

“Anh chắc chắn muốn ăn ở đây? Hay là chỗ bình thường hơn chút?”

Diệp Chính Thần đã đỗ xe xong, bước qua mở cửa xe ghế phụ, đưa tay để Mỹ Nguyệt bước ra, bình tĩnh nói.

“Chỗ này cũng được mà. Chỗ này có thịt nướng em thích.”

Với một con người háu ăn như Mỹ Nguyệt, chỗ nào có món yêu thích của cô, thịt, đều là chân ái. Nghe đến đây, Mỹ Nguyệt đã nuốt nước bọt thèm thuồng, nhưng vẫn dùng chút lý trí cuối cùng lo lắng cho cái ví tiền của mình, thoái thác.

“Vẫn là thôi đi, ăn ở đây xong, cuối tháng em nhịn đói mất, em không…”

Như hiểu nỗi lòng ai đó, Diệp Chính Thần nhanh nói ngang lời Mỹ Nguyệt.

“Anh trả tiền.”

“Đi thôi.”

Lý trí là gì? Cô không biết nữa, ngay lập tức trở mặt, tươi tỉnh vừa nói vừa đi thẳng vào nhà hàng.

Bước vào nhà hàng, bộ đôi trai xinh gái đẹp này đã ngay lập tức thu hút ánh nhìn mọi người đang ngồi ăn ở đây. Bị nhiều ánh mắt nhìn một lúc, Mỹ Nguyệt có hơi không thoải mái, không để ý đến ánh mắt của mọi người, bước nhanh hơn vào trong.



Anh quản lý nhà hàng nhanh chóng nhận ra Diệp Chính Thần, bước đến chào đón.

“Chủ tịch Diệp, chào mừng đến với nhà hàng chúng tôi. Lâu rồi mới thấy anh ghé qua đây.”

Anh quản lý hình như quen biết với Diệp Chính Thần từ trước. Anh quản lý còn nói lâu rồi mới ghé qua? Anh đã từng đến đây ăn rồi sao? Bỗng anh quản lý nhìn sang Mỹ Nguyệt, tủm tỉm cười giao tiếp với Mỹ Nguyệt.

“Đây là bạn gái anh sao? Đúng là một cô gái xinh đẹp nha. Chẳng trách…”

Anh quản lý vừa nói vừa gật đầu như hiểu ra điều gì đó. Mỹ Nguyệt nghe anh quản lý nói mình là bạn gái Diệp Chính Thần thì đáp lại ngay.

“Không phải đâu ạ.”

“Phải.”. Diệp Chính Thần chen ngang câu từ chối của Mỹ Nguyệt khiến không khí bây giờ có chút vi diệu và buồn cười.

Anh quản lý muốn cười mà phải kiềm chế lại.

Mỹ Nguyệt quay sang lườm Diệp Chính Thần, ánh mắt hiện rõ ý nói anh dám nói linh tinh thì coi chừng em. Diệp Chính Thần không chịu được cơn thịnh nộ của ai kia, chỉ có thể bất lực im lặng, nén lại âm mưu trong bụng, thuận theo Mỹ Nguyệt.

Một màn Diệp Chính Thần bị lườm đến nỗi phải ngoan ngoãn nghe lời, lọt vào tầm mắt của anh quản lý và nhân viên gần đó, khiến ai nấy đều kinh ngạc, không tin vào mắt mình.

Diệp Chính Thần ho nhẹ hai tiếng, muốn xí xóa việc vừa rồi.

“Đừng tò mò nữa. Dẫn đường đi.”