Vì Anh, Thế Giới Tràn Ngập May Mắn

Chương 20: Anh sẽ đợi em.



Còn đang trong dòng suy nghĩ, bỗng Mỹ Nguyệt bị làm gián đoạn bởi tiếng gọi của Diệp Chính Thần đang đứng ở gần cổng công viên đưa tay ra đợi cô.

Cả hai người đã bước vào đến cổng của công viên giải trí, giờ đã khá muộn nên không còn quá nhiều người, nhưng vẫn còn những gia đình nhỏ đưa mấy bạn nhỏ đi đang muốn trở về nhà sau một ngày vui chơi. Gia đình có bố mẹ và bạn nhỏ ấy khiến Mỹ Nguyệt thấy họ giống như một bức tranh, một nơi mà họ luôn mỉm cười với nhau, một điều mà đã rất lâu cô chưa được cảm nhận nó.

Diệp Chính Thần để ý thấy, lấy tay kéo ngang vai Mỹ Nguyệt, muốn trêu chọc cô.

“Bạn nhỏ Ly Mỹ Nguyệt, em có thể đi chơi tất cả các trò chơi ở đây. Đi thôi.”

Bị gọi là “bạn nhỏ”, Mỹ Nguyệt khó hiểu, nhưng thấy buồn cười, quay lại nhìn Diệp Chính Thần, còn chưa kịp phản bác đã bị anh lôi đi.

Hai người lớn, đến công viên trò chơi, chỉ với mục đích là oanh tạc tất cả các trò chơi tại đây, tuy có chút ấu trĩ mà cũng rất vui vẻ. Mỹ Nguyệt rất nhanh bị niềm vui với các trò chơi làm cho quên đi những lo nghĩ lúc nãy. Diệp Chính Thần cùng Mỹ Nguyệt chơi tất cả các trò chơi trong công viên giải trí này, chơi đến lúc công viên sắp đóng cửa mới dừng lại.

Chỉ còn một trò chơi cuối cùng mà cả hai đều ngại không dám bước lên, là vòng tròn đu quay lớn trong công viên. Còn đang phân vân thì cả hai đã bị chị nhân viên ở đó kéo đến quảng cáo.

“Hai anh chị hãy lên thử vòng đu quay đi ạ, rất lãng mạn cho cặp đôi như anh chị đó ạ.”

Mỹ Nguyệt cũng đến cạn lời, trong cùng một ngày, thế nào mà bị nói là một đôi với Diệp Chính Thần đến hai lần. Nhìn hai người giống một đôi đến thế sao? Mỹ Nguyệt còn định giải thích thì Diệp Chính Thần nghe được câu nói của chị nhân viên đã phấn khởi tiến lên giành nói trước.

“Cho một vé hai người.”

Vừa nói vừa lấy vé xong đã kéo lấy tay Mỹ Nguyệt lên vòng đu quay, động tác nhanh, dứt khoát, không có lấy một động tác nào khiến Mỹ Nguyệt nghi ngờ người đàn ông này có phải từng đi chơi với con gái nhiều nên mới thành thục như vậy không?

Trong khoang ngồi trên vòng đu quay, không khí giữa hai người khá yên lặng, Mỹ Nguyệt thích thú nhìn ngắm cảnh đêm khi vòng đi quay dần lên cao, Diệp Chính Thần thì ngồi đối diện, chăm chú nhìn cô, miệng luôn có nụ cười dịu dàng mà chỉ cô mới nhìn thấy.



Mỹ Nguyệt cảm nhận được ánh mắt dính chặt vào người mình của Diệp Chính Thần thì ngại ngùng nhìn anh hỏi.

“Anh… anh nhìn gì vậy?”

“Nhìn em.”. Diệp Chính Thần không do dự ngay lập tức trả lời.

Mỹ Nguyệt bị câu nói mang cả đống thính này làm cho im lặng, không thể nói lại, chỉ có thể cúi đầu đỏ tai. Đôi mắt Diệp Chính Thần bỗng sâu thêm mấy phần, giọng nói trầm ấm nghiêm túc nhưng dịu dàng.

“Nguyệt, lời hứa của anh 5 năm trước, anh đã hoàn thành rồi. Còn em thì sao?”

Mỹ Nguyệt nhìn ánh mắt của Diệp Chính Thần, nó quá nhiều cảm tình, quá rõ ràng, khiến cô ngập ngừng khó nói lên lời.

“Dạ…?”

Diệp Chính Thần thở dài, nói tiếp.

“Lời hứa 5 năm trước, anh hứa sẽ đưa em đến đây. Vốn dĩ lúc đó đã muốn đưa em đi rồi, nhưng mà em lại…”

Nói đến đây ánh mắt của Diệp Chính Thần bỗng cụp xuống, thất vọng hiện lên, có kèm thêm sự ủy khuất khiến Mỹ Nguyệt nhói đau nhận ra anh đang nhớ về ngày hôm ấy. Diệp Chính Thần vẫn nói tiếp.

“Đáng lẽ, hôm ấy định đưa em đi đến đây rồi nói với em…”



Diệp Chính Thần bỗng dừng lại ở đây. Mỹ Nguyệt nhìn chăm chú người đàn ông ngồi trước mặt mình, để ý thấy vành tai anh ấy đang đỏ lên, lần đầu tiên cô thấy Diệp Chính Thần như này, ngại ngùng, có thêm ít lo lắng. Mỹ Nguyệt lên tiếng.

“Nói với em gì cơ…”

Còn đang nói câu hỏi, Mỹ Nguyệt đã thấy Diệp Chính Thần không còn ngồi ở chỗ ngồi nữa mà quỳ một bên gối xuống, cô giật mình khẽ lùi lại đằng sau, dụng phải tấm kính đằng sau. Diệp Chính Thần nắm lấy một bên tay phải cô, nhìn vào mắt cô chân thành nói.

“Nguyệt, dù 5 năm trước vì nguyên nhân gì, em đẩy anh ra xa, em không muốn nói anh cũng sẽ không hỏi, nhưng anh có thể nói với em, 5 năm sau, anh của hiện tại vẫn sẽ theo đuổi em lần nữa. Nguyệt à, anh thích em, thích em từ cái nhìn đầu tiên, 5 năm xa cách vẫn thích em, hiện tại thích em, sau này cũng chắc chắn thích em.”

Mỹ Nguyệt bất ngờ đến mức não không kịp hoạt động, từng câu từng chữ Diệp Chính Thần nói khiến trái tim cô đập loạn lên vì rung động. Trái tim cô luôn vì người đàn ông này mà không chịu nghe lời. Đây cũng là lần đầu tiên có người nói thích cô bằng ánh mắt và lời nói thật lòng, chân thành như vậy. Mỹ Nguyệt không biết nên làm gì, muốn nói rằng mình cũng như anh ấy, cũng có cùng cảm xúc như anh nhưng lý trí lại níu giữ lại, không cho cô nói ra.

“Em… Chúng ta… không được…”

Diệp Chính Thần nghe vậy có chút thất vọng nhưng không hề từ bỏ, cầm tay Mỹ Nguyệt, đặt lên lồng ngực anh, nhẹ nhàng nói.

“Em cảm nhận được không?”

Qua bàn tay mình, Mỹ Nguyệt cảm nhận được trái tim cũng đang đập loạn của Diệp Chính Thần, nó giống với cô, cũng vì những lời thổ lộ mà rung động. Mỹ Nguyệt yên lặng lắng nghe, vẫn bối rối không biết trả lời như thế nào.

Diệp Chính Thần thở ra một hơi, xoa nhẹ đầu Mỹ Nguyệt, rồi ôm lấy bên má đỏ ửng của Mỹ Nguyệt, xoa nhẹ gò má đỏ ửng của cô, dịu dàng nói.

“Không sao, anh không bắt em trả lời anh ngay lập tức, hãy cẩn thận suy nghĩ, em chỉ cần nhớ, những lời hôm nay anh nói em nghe đều là thật lòng, tuyệt không giả dối.”

Anh sẽ đợi em. Cho dù em không đồng ý với anh nhưng anh chắc chắn không bỏ cuộc, cho dù điều gì khiến em từ chối tình cảm này, anh cũng sẽ khiến nó không còn tồn tại nữa, dù thế giới này ngăn cách, anh cũng sẽ tìm được đường để đến bên cạnh em.