Mỹ Nguyệt dần mở mắt, mơ hồ, không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy mình nằm trên giường bệnh của bệnh viện. Huyền Thanh nhìn thấy liền lao đến ôm lấy Mỹ Nguyệt, òa khóc.
“Nguyệt, cuối cùng cũng tỉnh rồi. Đừng chết mà…”
Tiếng khóc lẫn lời nói khiến Mỹ Nguyệt vừa mới tỉnh dậy chỉ nghe được lọt được một ít, còn lại toàn là tiếng khóc của Huyền Thanh. Sau đó, bố mẹ Huyền Thanh biết tin cũng chạy đến hỏi thăm, chăm sóc Mỹ Nguyệt.
Mỹ Nguyệt lúc đầu ngỡ ngàng, không hiểu, nói rằng mình không cần, nhưng mẹ Huyền Thanh, Lý Thục An, rất kiên quyết, muốn chăm sóc cho Mỹ Nguyệt. Cả nhà Huyền Thanh 3 người, hôm nào cũng thay phiên nhau chăm sóc 1 mình Mỹ Nguyệt.
Một hôm, mẹ An đang gọt táo cho Mỹ Nguyệt, ngỏ lời hỏi.
“Nguyệt à, con và Huyền Thanh chơi thân với nhau, cô cũng rất thích con, con thấy hay là về nhà chúng ta ở, cô cũng tiện chăm sóc con.”
Mỹ Nguyệt đơ người, cúi đầu, lắc nhẹ đầu từ chối.
“Không đâu ạ. Con cảm ơn cô chăm sóc con mấy ngày qua, nhưng người như con…”
Còn chưa nói hết câu, mẹ An đã đặt quả táo xuống, ngồi xuống cạnh giường bệnh, nắm lấy tay Mỹ Nguyệt nhẹ nhàng nói.
“Bé con à, bất kỳ đứa trẻ nào trên đời này đều xứng đáng được yêu và có thể yêu. Hơn nữa, bé Nguyệt của chúng ta đáng yêu như này, đương nhiên phải được yêu thương rồi.”
Sống mũi Mỹ Nguyệt cay xè, nước mắt trào ra không dừng lại được, bao nhiêu ấm ức, tủi hờn, khó chịu, dằn vặt, không biết thổ lộ cùng ai, giờ phút này bị những lời tâm tình của mẹ An làm cho trào ra theo dòng nước mắt. Mẹ An ôm lấy Mỹ Nguyệt, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dài, an ủi nói.
“Ngoan, bé con. Từ nay về sau, chúng ta là người một nhà, có chuyện gì không vui con có thể nói ra mà không cần phải giấu trong lòng, được không?”
Mỹ Nguyệt ôm lấy mẹ An, òa khóc một lúc lâu, rồi thiếp đi ngủ quên mất trong vòng tay ấm áp ấy.
Sau đó, chuyện ở trường bị công khai điều tra, những học sinh đã bôi nhọ và nói xấu Mỹ Nguyệt đều bị tìm ra, mẹ An nhận Mỹ Nguyệt làm con nuôi, đứng ra làm người bảo hộ cho Mỹ Nguyệt, kiên quyết giải quyết không nhân nhượng với đám học sinh đó. Trong trường cũng không còn người bàn tán về Mỹ Nguyệt nữa, mọi thứ có thể coi là trở lại yên bình như trước đây.
Mỹ Nguyệt nhận lời theo mẹ An về nhà sống, lúc đầu còn do dự và lạ lẫm, nhưng dưới sự nỗ lực của mẹ An và Huyền Thanh, Mỹ Nguyệt cũng dần mở lòng hơn, thoải mái hơn. Bố của Huyền Thanh, Lâm Thịnh, dù bận việc nhưng vẫn thường cố gắng trở về nhà để dành thời gian với gia đình. Đặc biệt, bố Thịnh có tình yêu thiên vị vô cùng lớn với con gái, kể cả là Mỹ Nguyệt, người chỉ mới gia nhập với gia đình họ không lâu.
Không khí hạnh phúc của gia đình khiến Mỹ Nguyệt tạm thời quên đi những chuyện đã qua. Mỹ Nguyệt học cách thích ứng với việc mở lòng, theo mẹ An học thêm nhiều thứ mới, cố gắng thay đổi bản thân và chăm chỉ học tập.
Thời gian trôi qua rất nhanh, năm năm đã qua rồi, Mỹ Nguyệt bây giờ cũng coi như là thành công thay đổi bản thân mình, từ ngoại hình, tính cách, đến suy nghĩ. Trong đó, điều khiến mọi người ngạc nhiên nhất chính là ngoại hình. Khuôn mặt tưởng chừng như chẳng có gì đặc biệt của Mỹ Nguyệt thật ra chỉ là bị cặp kính cận kia phong ấn lại mà thôi. Cởi bỏ cặp kính ấy ra, khuôn mặt thanh tao, mềm mịn của Mỹ Nguyệt hiện ra, mẹ An và Huyền Thanh khi nhìn thấy đã ngạc nhiên và khen ngợi rất lâu, khen tới khen lui khiến Mỹ Nguyệt một phen ngại ngùng đỏ chín mặt. Những cái khác đều dần được cải thiện. Mỹ Nguyệt giờ đã trở thành cô gái có chính kiến của riêng mình. Cô vốn dĩ thông minh nên việc cải thiện suy nghĩ cũng khá thuận lợi, cô có cách xử lý tình huống khôn khéo, hợp tình hợp lý.
Mỹ Nguyệt tưởng mình đã vứt bỏ cái quá khứ kia ở rất xa rồi nhưng hôm nay khi gặp lại DIệp Chính Thần, Mỹ Nguyệt mới nhận ra, bản thân vẫn là không buông xuống được, không phải là những lời đàm tiếu sau lưng, mà là quãng thời gian bên cạnh anh, là tình cảm mà cô dành cho anh.
Mỹ Nguyệt về nhà, tắm rửa một lúc lâu để gột rửa những suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu, cố để hình ảnh của DIệp Chính Thần ra một góc mà hình như không có tác dụng.